- Bất Tử Điểu là tinh thú ngũ giai? Chẳng phải là mạnh giống như Côn Bằng?
Các tộc nhân đều kinh hãi.
Có một số người nhận ra Bất Tử Điểu, có một số lại đều không có gặp qua loại tinh thú hiếm thấy này.
Nếu thật sự là Bất Tử Điểu, vậy đây chính là tinh thú ngũ giai.
Tinh thú ngũ giai có thể ngộ nhưng không thể cầu, cực kỳ khó tìm, thực lực lại nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trong gần trăm con tinh thú của bộ lạc bọn hắn, phổ biến là nhị giai tam giai, mạnh nhất là tinh thú tứ giai của tộc trưởng và lão tộc trưởng, Lật Hải Kình cùng Huyền Tinh Quy.
Về phần Côn Bằng, thì là ngẫu nhiên gặp phải.
Lão tộc trưởng tranh thủ thời gian đi đến phía trước, nghiêm túc hỏi Khang Ninh.
- Ngươi từ nơi nào bắt được Bất Tử Điểu? Có bị những bộ lạc khác phát hiện hay không? Có nổi xung đột với ai hay không? Không nên nói dối, hãy nói thật cho ta.
Khang Ninh vội vàng để lão tộc trưởng đừng hốt hoảng, giải thích nói:
- Trên đường trở về ta ngoài ý muốn phát hiện Bất Tử Điểu này. Lúc ấy nó đang xoay quanh ở bầu trời, ta vốn muốn thăm dò, có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì sẽ rời khỏi, nhưng không nghĩ tới... Côn Bằng một ngụm nuốt nó vào, vậy mà nó không có phản kháng.
Chúng tộc nhân hai mặt nhìn nhau.
Một ngụm nuốt vào rồi?
Lúc nào săn bắt tinh thú ngũ giai lại dễ dàng như vậy?
Đây chính là tinh thú ngũ giai a.
- Có phải là cái bẫy hay không?
Lão tộc trưởng nắm chặt quải trượng, thần tình nghiêm túc.
- Nếu như là mồi nhử, lúc ấy nên ra tay, nhưng trong này trừ Bất Tử Điểu ra, cũng không có ai khác.
Khang Ninh lắc đầu liên tục.
- Có thể là bị thương rồi hay không?
- Cũng không giống là bị thương.
- Lúc ấy nó đang làm gì?
- Chính là xoay quanh ở nơi đó.
Đám người cẩn thận đi đến phía trước, nhìn hỏa điểu bị Côn Bằng nuốt luyện qua.
Toàn thân hỏa điểu sôi trào lửa nóng hừng hực, nhưng vết thương đang khép lại với tốc độ mà mắt trần có thể thấy, ngay cả lông vũ đều đang tân sinh trong liệt diễm.
Theo lý thuyết, có thể bắt được tinh thú ngũ giai chính là chuyện đáng để chúc mừng, nhưng bọn hắn lại vui mừng không nổi.
Dù sao bộ lạc của bọn hắn cũng rất nhỏ, chịu không được chiến loạn.
Trước đó ngẫu nhiên đạt được Côn Bằng đã khiến cho những bộ lạc khác cảnh giác, không thể không chìm ở đáy hồ tránh né.
Nếu như lần nữa có được Bất Tử Điểu, vậy thực lực tổng hợp của toàn bộ bộ lạc liền muốn lên tới bộ lạc cỡ trung, cũng tất nhiên phải đối mặt với những bộ lạc khác khiêu chiến.
- Có thể để cho muội làm tế linh không?
An An cẩn thận lên tiếng, phá vỡ bầu không khí an tĩnh.
Chúng tộc lão đều quay đầu nhìn về phía nàng.
An An dí dỏm le lưỡi.
Ta chỉ là hỏi một chút nha.
Khang Ninh tranh thủ thời gian nắm tay An An:
- Muội vẫn nên để Liệt Dương Khổng Tước tỉnh lại đi.
An An mặc dù rất ưa thích Khổng Tước xinh đẹp kia, nhưng nhìn Bất Tử Điểu trên mặt đất càng mỹ lệ hơn cường đại hơn, nàng vẫn rất động tâm:
- Nếu bắt trở lại, chẳng lẽ còn muốn thả đi sao? Không để cho chạy, thì phải khế ước, chẳng lẽ muốn cúng bái sao?
- Nếu không, ta đến?
Trong đám hài tử được chọn có một thiếu niên cường tráng đi ra.
An An vội vàng nói:
- Ngươi không được, tinh cấp của ngươi không đủ. Trong chúng ta, ta thuộc tinh cấp cao nhất, muốn khế ước chỉ có thể ta tới.
Đám người tiếp tục trầm mặc.
Lại không biết nên xử lý như thế nào.
Mặc dù khế ước khẳng định là chuyện tốt, nhưng chỉ sợ gây nên phiền phức, đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh tường hòa của bọn hắn.
Khang Ninh gãi gãi đầu, cũng biết mình đã mang về một chuyện phiền toái.
Tộc trưởng đương đại, Khang Hạo nói:
- Ta thấy nên để An An thử một chút đi, có Tinh Thần Thụ trông coi, hẳn là có thể hoàn thành khế ước tế linh. Cùng lắm thì sau này, bộ lạc tận lực ít lộ diện lại.
- An An...
Khang Ninh không muốn muội muội mạo hiểm, đầu tiên là không biết thân phận cụ thể của con Bất Tử Điểu này.
- An An cũng muốn giống ca ca bảo vệ thôn xóm nha.
An An vỗ nhẹ ca ca tay, đi đến phía trước:
- Ta muốn thử một chút.
Lão tộc trưởng chần chờ liên tục, vẫn gật đầu đồng ý.
Chung quy vẫn là tinh thú ngũ giai, cứ thả đi như vậy thì thực sự rất đáng tiếc.
Mà sau khi bọn hắn đạt được Côn Bằng, vẫn bị những bộ lạc khác ngấp nghé, khó tránh khỏi ngày nào sẽ gặp phải tập kích, khế ước với Bất Tử Điểu, cũng coi là nhiều hơn một phần sức mạnh bảo vệ.
An An kích động reo hò, cẩn thận từng li từng tí chạy đến phía trước, thưởng thức Bất Tử Điểu đang ngủ say.
Nó thật xinh đẹp. Hì hì, sau này ta chính là chủ nhân của ngươi. Ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ, ta gọi ngươi muội muội.
Khang Ninh tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Bất Tử Điểu là hung cầm, không thể so với Côn Bằng. Nếu như tỉnh lại trong lúc khế ước, rất có thể sẽ cưỡng ép giãy dụa, đến lúc đó muội phải nghĩ biện pháp trấn an, càng phải tuân theo Tinh Thần Thụ chỉ dẫn.
An An hì hì cười nói:
- Ca ca cứ yên tâm đi, sau khi huynh rời khỏi, muội vẫn luôn luyện tập quá trình khế ước, chỉ chờ huynh trở về thôi.
- Tản ra, chuẩn bị nghi thức tế linh.
Theo mệnh lệnh của lão tổ tông Khang Yết, các tộc nhân đều về tới trong nhà đá, đổi lại tinh y mà bình thường bọn hắn không nỡ mặc.
Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Toàn tộc đều ngồi vây đến xung quanh đại thụ cứng cáp.
Bọn hắn thành kính lễ bái, thấp giọng ngâm vịnh, hô hoán gốc cây Tinh Thần Thụ này, đối bọn hắn mà nói hay thậm chí đối với toàn bộ thế giới mà nói, nó đều mang ý nghĩa phi phàm.
Theo bọn hắn cầu nguyện, tinh thạch trên trán chợt nổi lên sáng rực, tinh hoàn phía sau bành trướng lên tinh thể.
Rừng rậm, núi cao, đại địa, thậm chí cả hòn đảo nhỏ ở xung quanh đều dâng lên điểm điểm tinh quang, theo các tộc nhân ngâm vịnh hội tụ đến trước mặt Tinh Thần Thụ.
An An thay đổi tinh y, giẫm lên cỏ tinh thần chập chờn, đi tới phía trước sợi đằng rủ xuống kia.
Nàng thanh thuần non nớt, mỹ lệ làm rung động lòng người.
Da thịt kiều nộn như là bạch ngọc ôn nhuận, dáng người mảnh khảnh đã có chút đường cong.
Tinh y tỏa ra tia sáng, chiếu ánh nàng thánh khiết như linh tú, như tiên tử.
Nàng nâng hai tay ở trước người, thành kính nói nhỏ.
Cái này đã là nghi thức tế linh của nàng, càng là nghi thức biến đổi của nàng, cũng là lễ trưởng thành mà nàng chờ mong đã lâu.