Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3717: Bạch Tinh đảo Tập kích (1)




- Ta không rõ!

Khương Nghị nhìn bầu trời, nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

Vừa rồi là không thể tiếp nhận hiện thực, cũng là cảm thấy huyễn cảnh hoang đường, sinh ra mâu thuẫn.

Nhưng bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại mục đích tiến đến, hắn luôn cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ là...

Khảo nghiệm??

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Khương Nghị vẻ mặt lập tức biến đổi.

Là khảo nghiệm?

Hay là truy tìm?

Trận huyễn cảnh này là giam cầm, hay là chỉ dẫn?

Ảo diệu chân chính của Hoang Nguyên, phải chăng đang trong trận huyễn cảnh này!!

Nếu như hiểu thấu đáo huyễn cảnh, tìm ảo diệu, liền có thể rời khỏi Hoang Nguyên, hoặc là chân chính khống chế Hoang Nguyên?

Khương Nghị lấp lóe ánh mắt, càng nghĩ càng có khả năng.

Nếu tiến vào trong huyễn cảnh, không ngại chìm vào đến, thuận huyễn cảnh chỉ dẫn, truy tìm thế giới này bí mật?

Mặc kệ là có đúng hay không, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này ai oán phẫn uất, không có việc gì.

Có lẽ...

Thời khắc cảnh giác không có việc gì, mới thật sự là trầm luân trong huyễn cảnh.

Dung nhập trong đó truy tìm, mới là phương pháp thật sự thoát khỏi huyễn cảnh.

Nhưng...

Khương Nghị khẽ chau mày.

Nếu như tin tưởng nơi này không phải huyễn cảnh, mà thật sự dung nhập huyễn cảnh, huyễn cảnh xem như sự thực, cũng có khả năng chính là không trở về được nữa rồi!!

- Hắn đang làm gì?

Tộc nhân trong bộ lạc đều khẩn trương lại tức giận nhìn qua nam tử trên ngọn cây.

Tinh Thần Thụ là thần thánh, cường đại, là nơi bọn hắn đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này, cho tới bây giờ đều là triều bái dưới tàng cây, chưa bao giờ có ai chân chính đụng vào Tinh Thần Thụ, chớ nói chi là trực tiếp ngồi vào ngọn cây.

Đây quả thực là khinh nhờn mà!!

- An An, con đã hoàn thành khế ước?

Khang Ninh chú ý tới tinh thạch trên trán và tinh hoàn phía sau An An, đây là đặc thù sau khi ký kết khế ước tế linh.

- Hoàn thành?

Các tộc nhân nhao nhao nhìn qua, chỉ lo cảnh giác nam tử, vậy mà quên đi chuyện chính.

An An gật đầu:

- Hình như là hoàn thành.

Khang Yết nghiêm túc nói:

- Hoàn thành chính là hoàn thành, không hoàn thành chính là không hoàn thành, nào có hình như!!

Vẻ mặt An An phức tạp:

- Hoàn thành.

- Nếu đã khế ước, con đã cùng hắn cùng hưởng ký ức. Hắn là ai?

Các tộc nhân đều mong đợi nhìn An An.

An An lúng túng lắc đầu:

- Không biết.

- Không biết, sao có thể không biết?

- Trí nhớ của hắn là trống không, thật giống như... Nói như thế nào đây… dáng vẻ như đột nhiên tiếp xúc với thế giới này.

- Có ý gì?

Đám người hai mặt nhìn nhau.

- Con cũng không rõ ràng, dù sao hắn cũng rất kỳ quái.

- Bây giờ hắn tại suy nghĩ gì, con có thể cảm nhận được không?

- Có thể.

- Suy nghĩ gì?

- Muốn... Ừm... Hoang Nguyên.

- Hoang Nguyên?

- Con cũng không biết là ai, dù sao bây giờ hắn đang hoài nghi Hoang Nguyên lôi hắn vào một trận huyễn cảnh, hắn đang chất vấn hết thảy mọi thứ xung quanh.

An An liên tục lắc đầu, thực sự không hiểu rõ tại sao người này lại có thể có cái ý nghĩ cổ quái kỳ lạ như thế này.

Đám người lại càng cảm thấy kỳ quái.

Còn có thể chất vấn tính chân thực của thế giới?

Cái này không phải chính là thực sao!

Khang Ninh nghiêm túc hỏi vấn đề quan trọng nhất:

- Hắn là... Bất Tử Điểu sao?

Khang Hạo, Khang Yết, cũng không khỏi cực kỳ trương lên.

Tinh thú có thể Pháp Tướng Thiên Địa, chỉ có thể là tinh thú lục giai, nhưng bọn hắn thực sự không tin, không hiểu thấu liền bắt được một tinh thú lục giai, thậm chí còn ký kết khế ước tế linh cùng hài tử của bọn hắn.

Không đúng.

An An có thiên phú có thể khế ước với tinh thú lục giai sao?

An An lắc đầu:

- Không phải Bất Tử Điểu.

- Đó là ai?

- Hắn chính là con hỏa điểu kia, nhưng con hỏa điểu này không phải Bất Tử Điểu, mà là...

An An nhìn về phía Tinh Thần Thụ, cùng hưởng lấy Khương Nghị ý chí:

- Chu Tước!

Chu Tước??

Bầu không khí thoáng an tĩnh.

Rất nhiều tộc nhân đều nhìn về phía bọn người Khang Yết.

Có người chưa nghe nói qua, người nghe nói qua thì lại khó có thể tin.

Chu Tước, tinh thú lục giai!

Thật sự là tinh thú lục giai!!

- An An... Khế ước với tinh thú lục giai?

Bọn nhỏ khiếp sợ bịt miệng lại.

Thiên phú của An An, có thể khế ước với lục giai?

Ngũ giai đều là mạo hiểm rồi!

Tinh thú lục giai, không có phản kháng sao? Không có mâu thuẫn sao?

Cứ để An An khế ước dễ như trở bàn tay như vậy?

Khang Yết và các lão nhân đều như mộng.

Thật sự là lục giai? Lại còn thành công!

Đầu tiên là Côn Bằng ngũ giai, bây giờ lại là Chu Tước lục giai.

Đây không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

- Ta nên lựa chọn như thế nào?

Khương Nghị nhìn lên bầu trời, do dự.

Nếu như lựa chọn tiếp nhận huyễn cảnh, tất nhiên là càng lún càng sâu, cho đến khi hoàn toàn tiếp nhận thế giới này, trở thành một phần trong này, cũng đều không ngừng tin tưởng tất cả mọi thứ trải tại nơi đây.

Đến lúc đó có thể tìm tới ảo diệu của thế giới, ngược lại là tốt thôi.

Tìm không thấy ảo diệu, hậu quả trực tiếp chính là vĩnh viễn sinh sống ở nơi này, là thật sự bị cầm tù.

Nếu như lựa chọn tỉnh táo, hoài nghi hết thảy mọi thứ xung quanh, cảnh giác hết thảy mọi thứ xung quanh. Rất có thể hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm ảo diệu tại Hoang Nguyên, càng không tìm thấy biện pháp thoát khỏi huyễn cảnh.

Kết quả trực tiếp chính là từ đầu đến cuối quanh quẩn một chỗ tại tỉnh táo và hoảng hốt, cũng coi là một loại biến tướng trầm luân.

Khương Nghị rất khó lựa chọn.

Dù sao cái giá sai lầm cũng quá nặng nề.

- Chờ một chút, cái giá nặng nề sao?

Khương Nghị đột nhiên tỉnh ngộ.

Nếu viên tinh cầu này xông vào Hoang Nguyên, còn tách khỏi liên hệ với chủ tinh, vậy xem ra ở chỗ chủ tinh rất có thể hắn đã tiêu vong.

Chủ tinh sẽ khổ sở, sẽ tiếc nuối, nhưng chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, cũng sẽ dùng hết khả năng tạo nên phân thân mới, hoặc là tìm kiếm biện pháp mạnh lên khác.

Trong mắt chủ tinh xem ra, hắn đã chết.

Với hắn mà nói, cũng coi như là chết rồi.

Nếu chết rồi, còn có cái gì để phải lo lắng?