Đan quốc tọa lạc tại vùng đất Bắc Bộ của kinh kỳ, mảnh rừng Tinh Nguyệt.
Xây dựa lưng vào núi, cung điện thành đàn, chia ba mươi sáu khu, quy mô giống như là ba mươi sáu tòa thành nhỏ.
Nếu quan sát từ trên cao, nơi này kéo dài hơn nghìn dặm cùng Đan quốc thần thánh hoàn mỹ hòa thành một thể.
Nơi này đã từng là khu vực kinh kỳ, nơi náo nhiệt nhất ngoài hoàng thành. Số lượng lớn thương hội, thế gia tông môn, cùng tán tu, cường giả bên ngoài hoàng triều nối liền không dứt.
Bởi vì Đan quốc tượng trưng cho trình độ luyện đan cao nhất của Lang Gia hoàng triều, bởi vì số lượng đan dược luyện chế ra ở nơi này hàng năm đạt tới trăm vạn.
Nhưng một thời gian gần đây, quốc quân Đan quốc đột nhiên tuyên cáo, Đan quốc nghênh đón thời khắc vắng vẻ nhất hai trăm năm qua.
Mặc dù có số lượng lớn thương hội và cường giả ra vào, nhưng trình độ náo nhiệt kém xa một phần mười bình thường.
- Quốc quân, ta tới muốn đưa cùng thông điệp sau cùng cho ngài. Hi vọng ngài có thể chiêu cáo thiên hạ, nói Đan quốc còn có lòng tin với hoàng thất, càng muốn cùng hoàng thất dắt tay, cải thiện cục diện rung chuyển trước mắt của hoàng triều.
Lục hoàng tử ngồi ở trước mặt quốc quân Đan quốc, hai mắt sáng tỏ, tư thái cao ngạo lại cường thế.
Thái độ Quốc quân Đan quốc lãnh đạm.
- Chờ nhiều ngày như vậy, hoàng thất chỉ phái một hoàng tử tới? Là quá để mắt Lục hoàng tử ngươi, hay là xem thường quốc quân ta đây?
- Tin tức của quốc quân sẽ không bế tắc đi như thế chứ, mười ngày trước phụ hoàng đã xuất quan, năm ngày trước, ta đã được lập làm Thái tử. Ta bây giờ mà nói, chính là thái độ chính xác nhất của hoàng thất.
Lục hoàng tử có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo lộ rõ trên mặt.
Hắn cũng không nghĩ tới phụ hoàng sẽ đột nhiên xác lập Thái tử như vậy, hoàn toàn từ bỏ đại ca. Cho đến khi Cửu muội phân tích cho hắn, hắn mới giật mình hiểu ra.
Một là phụ hoàng nóng lòng ổn định bầu không khí hoàng triều, để triều thần thế tộc nhiệt tình. Hai là coi như các đại ca còn sống trở về, cũng đã từng là bị bắt làm tù binh, vết nhơ này không cho phép bọn hắn bước lên quản hoàng triều.
Nói cách khác, coi như đại ca bọn hắn trở về thì vị trí Thái tử của hắn cũng vững như núi thái sơn.
Sớm xác lập Thái tử, còn có ý tứ thật sâu khác, chính là phụ hoàng và hoàng thất đã chuẩn bị quyết định từ bỏ đại ca, tam ca. Ngược lại khả năng sẽ kích thích Thiên Sư tông bức chết đại ca, dùng cái này làm lý do khiến trên dưới hoàng triều tức giận.
- Các ngươi không nên mơ mộng nữa. Nếu ngày ước chiến ta đã làm đảm bảo thì sẽ thực hiện ước định, nên tuyên cáo thì phải tuyên cáo, sẽ không làm bất cứ sửa đổi gì. Vị phụ hoàng kia của ngươi cũng nên rõ ràng, coi như ta thật chiêu cáo thiên hạ, nói cái gì còn có lòng tin, cái gì dắt tay đối mặt, ai sẽ tin tưởng đây? Khắp thiên hạ đều sẽ nhận định, là hoàng thất hiếp bách Đan quốc. Danh dự và tín nhiệm của hoàng thất sẽ bị toàn hoàng triều chất vấn.
Quốc quân Đan quốc rất thất vọng, đối với hoàng thất, đối với Nhân Hoàng đều vô cùng thất vọng.
Không nghĩ cách cải thiện nguy cơ, lại muốn thỏa hiệp với Đan quốc bọn hắn, còn làm phối hợp cái gì đó?
Đơn giản là hoang đường!
- Vậy ý quốc quân là… cự tuyệt?
- Để ta nói cho ngài, Đan quốc không nhận bất cứ uy hiếp gì. Nơi này không có người khác, chúng ta không ngại nói rõ một chút đi. Có biết vì sao chúng ta lại kéo lâu như vậy mới đến không? Bởi vì chúng ta nhận được tin tức, hình như một thời gian trước quốc quân bị trọng thương, mà Đan quốc còn biến mất ba vị quốc lão.
Lục hoàng tử vừa nói ra lời này, rốt cuộc quốc quân cũng biến đổi sắc mặt.
- Nói bậy nói bạ, ta rất tốt, các quốc lão Đan quốc cũng đều ở đây.
Quốc quân thầm nghĩ không ổn, tình huống của mình bị phong tỏa nghiêm mật, bao gồm cả việc đến Thiên Sư tông một thời gian kia, đều là che giấu qua. Làm sao có thể bị phát hiện được?
- Quốc quân ơi quốc quân, ngài thật là đã để cho chúng ta thất vọng đau khổ quá. Chúng ta một mực tuân thủ nguyện vọng tiên tổ, kính trọng Đan quốc, bảo hộ Đan quốc, không nghĩ tới quốc quân ngươi đây vậy mà lại phản bội hoàng triều, ruồng bỏ hoàng thất, chạy đến Thiên Sư tông trợ giúp Khương Hồng Võ? Có phải ngài muốn tạo phản hay không?
Sắc mặt Lục hoàng tử dần dần âm trầm, thời điểm chiếm được tin tức này, không chỉ có hắn không tin, phụ hoàng lại càng không tin.
Lấy quốc quân tính cách thì không nên làm như thế.
Nhưng, biết người biết mặt không biết lòng, quốc quân chẳng những đi Thiên Sư tông, còn mang theo ba vị đỉnh cấp Luyện Đan sư Đan quốc thân cận với hắn. Rõ ràng là muốn liên thủ Ngọc Đỉnh tông, hỗ trợ Khương Hồng Võ tiến vào Niết Bàn cảnh!
- Lục hoàng tử, ngươi nên rời khỏi, nơi này không chào đón ngươi.
Quốc quân đứng dậy, đưa tay tiễn khách.
- Rời khỏi? Ta rời khỏi nơi này, chuyện phải giải quyết sao đây? Quốc quân vậy mà lại ngây thơ như thế sao! Ha ha, quốc quân không ngại đoán xem, nếu như ta đem tin tức ngài trợ giúp Thiên Sư tông thả ra, các Luyện Đan sư trong Đan quốc sẽ có phản ứng gì? Bọn hắn sẽ còn tôn trọng ngài sao, bọn hắn sẽ còn ủng hộ ngài sao?
Lục hoàng tử ôm lấy khóe miệng, cười lạnh.
- Nguyện vọng tiên tổ, Đan quốc phải vĩnh viễn tồn tại. Nhưng, nguyện vọng chỉ là Đan quốc, mà không phải là quốc quân!
- Các ngươi muốn làm gì?
Quốc quân có một dự cảm không tốt.
Lúc trước quyết định tuyên cáo thiên hạ, một là bởi vì đối với hoàng thất đã rất thất vọng, hai là bởi vì ba vị lão hữu chết đi, ba là muốn để hoàng thất cảm nhận được sự tức giận của bọn hắn, kích thích Nhân Hoàng xuất quan, quản chế hoàng thất.
Không nghĩ tới, hoàng thất lại muốn xuống tay với Đan quốc?
Hay là tại Nhân Hoàng xuất quan.
- Đan quốc sẽ vĩnh viễn tồn tại, đây là cam đoan của phụ hoàng. Nhưng quốc quân, có thể là ngươi, cũng có thể không phải là ngươi. Mấu chốt phải xem thái độ của ngươi.
Lục hoàng tử có ý muốn dứt khoát diệt trừ lão gia hỏa này, mau chóng đến đỡ quốc quân mới.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, lão gia hỏa này đã khống chế Đan quốc ba mươi năm, lực ảnh hưởng đã xâm nhập các mặt Đan quốc, cưỡng ép huỷ bỏ, ảnh hưởng quá lớn. Mà, chỉ có lão gia hỏa này tự mình chỉ huy Đan quốc thần phục hoàng thất mới là kết cục hoàn mỹ nhất.