- Ngươi đang uy hiếp ta? Các ngươi muốn lợi dụng ta, khống chế Đan quốc? Vọng tưởng!
Quốc quân Đan quốc rất ít tức giận, nhưng bây giờ lại đã giận thật, còn không thể kìm chế nổi.
Đan quốc là quốc trung chi quốc (nước trong nước), hoàn toàn độc lập, hoàn toàn tự trị. Hoàng thất ở bất cứ tình huống nào cũng không được nhúng tay vào sự vụ Đan quốc, ảnh hưởng kế thừa quốc quân, đây là tổ huấn hai trăm năm trước tiên hoàng cùng tiên tổ Đan quốc xác lập nên.
Đương kim hoàng thất vậy mà lại dám tổn hại tổ huấn, tùy ý làm bậy.
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ thận trọng cân nhắc. Ngươi tự mình mang theo Đan quốc thần phục, chí ít Đan quốc vẫn là do ngươi khống chế, có một số việc ngươi còn có thể cùng hoàng thất hòa giải. Nếu như để chúng ta đến đỡ người khác kế nhiệm quốc quân, hắn coi như thật trở thành con rối của chúng ta. Đến lúc đó, Đan quốc cũng sẽ triệt để biến thành vũ khí trong tay hoàng thất.
Lục hoàng tử nhìn quốc quân Đan quốc cao ngạo tôn quý ở trước mặt mình đã xảy ra sơ suất, trên khuôn mặt lãnh tuấn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười.
- Nói cho Nhân Hoàng, muốn chế tài Đan quốc, cứ việc tới. Nhưng hắn tốt nhất phải nghĩ rõ ràng hậu quả.
Quốc quân giận dữ phất tay áo, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Đan quốc tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp, bọn hắn còn có đội ngũ bảo vệ của riêng mình, bọn hắn còn có bằng hữu trải rộng khắp thiên hạ, nếu như hoàng thất thật muốn dùng sức mạnh, hắn sẽ không để ý hung hăng liều lên một lần.
- Quốc quân, ta lại nhắc cho ngươi hai điểm, có hứng thú lại nghe hay không?
Lục hoàng tử lại vững vàng ngồi trên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lấy nắm tay.
- Không cần, xin ngươi mau sớm rời khỏi!
Quốc quân đặt hai tay trên cửa phòng, đang muốn đẩy mở, phía sau lại truyền đến cười lạnh.
- Ngươi tốt nhất vẫn là nghe một chút. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, nữ nhi bảo bối của ngươi... Sáng sớm bắt đầu không có ở đây sao?
- Cái gì?
Quốc quân bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử ha ha cười khẽ:
- Ngươi không nghe lầm, nàng không có ở đây! Nếu tính không sai, bây giờ hẳn là đã rời khỏi Tinh Nguyệt này rồi. Ngươi không ngại đoán xem, nàng sẽ bị đưa đến chỗ nào, lại sẽ gặp phải thứ gì?
- Các ngươi... Các ngươi là đồ vô sỉ! Các ngươi lại dám đến Đan quốc hành hung? Các ngươi coi Đan quốc là nơi nào!
Quốc quân lên cơn giận dữ, càng khó có thể hơn tin.
Bọn hắn là Đan quốc, là quốc trung chi quốc tiên hoàng tự mình xác lập, có địa vị chí cao vô thượng!
Bọn hắn là Đan quốc, có được sáu mươi phần trăm Luyện Đan sư hoàng triều, ở trong ngoài hoàng triều đều có lực ảnh hưởng cực cao!
Bọn hắn là Đan quốc, bọn hắn thuần túy lại đơn giản, bọn hắn chỉ chuyên chú luyện đan thuật, bọn hắn chưa bao giờ tổn thương qua bất cứ kẻ nào.
Quốc quân tuyệt đối không nghĩ tới, hoàng thất không chỉ muốn xử phạt Đan quốc, lại còn dùng đến thủ đoạn ti tiện vô sỉ đến như vậy.
- Quốc quân, ngươi là cổ hủ thật hay là tự kiêu ngạo thật, trước khi ngươi tuyên cáo thiên hạ, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, là ngươi nhất định phải đối nghịch cùng hoàng thất, là ngươi tự tìm đường chết!
Lục hoàng tử đã được phụ hoàng nhắc nhở qua, không cần thiết lại tôn trọng quốc quân, nên cường thế thì cường thế, nên răn dạy liền răn dạy. Bởi vì, từ hôm nay trở đi, Đan quốc phải trở thành hoàng thất Đan quốc.
- Là các ngươi không tuân thủ ước định, là các ngươi tự hủy nghi uy của hoàng thất.
- Trả Thường Lăng lại cho ta!
Quốc quân muốn lên án mạnh mẽ Lục hoàng tử, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Hắn là chủ Đan quốc, được người người tôn trọng, người tiếp xúc đều là nho nhã lại lễ phép, tình huống của hôm nay đúng là lần đầu tiên trong đời.
- Quốc quân, ngươi đã sai lầm vị trí của mình rồi. Đan quốc các ngươi thuộc về Lang Gia hoàng triều, hẳn là nên phối hợp hoàng triều, giữ gìn hoàng thất, mà không phải chửi bới nó, nhục nhã nó! Ta không cùng lão gia hỏa ngươi đây nhiều lời nữa, nói chuyện chính sự. Ngươi có muốn biết là ai đem tình huống của ngươi nói cho chúng ta biết hay không? Ngươi có muốn biết là ai đưa Thường Lăng vào bẫy hay không? Ngươi có muốn biết, nếu như ngươi cự tuyệt, ai sẽ tiếp quản vị trí quốc quân của ngươi hay không?
Lục hoàng tử thưởng thức biểu hiện tức giận của quốc quân, từng chữ nói ra:
- Có muốn hay không!
Ai??
Có người phản bội Đan quốc??
Quốc quân tức giận, trong đầu hiện lên vô số tên.
Cuối cùng ổn định ở trên người một người.
Thường Ngọc Thư!
Một trong Ngũ lão Đan quốc!
Ngũ lão Đan quốc, là ngoại trừ quốc quân Đan quốc ra, họ chính là Luyện Đan sư mạnh nhất, khống chế một số Luyện Đan sư, ở Đan quốc, họ là người thân cận với quốc quân nhất, cũng là người có lực ảnh hưởng cực cao.
Ba vị Chết tại Thiên Sư tông chính là những người trong Ngũ lão.
Chuyện hắn mang theo bọn họ bí mật tiến về Thiên Sư tông chỉ có Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh biết.
Sau khi hắn kéo lấy thân thể trọng thương từ La Phù trở về, cũng là Thường Ngọc Thư thay hắn bảo vệ ở bên ngoài.
Sở dĩ là Thường Ngọc Thư mà không phải Tô Nguyên Minh, là bởi vì Thường Ngọc Thư và hắn có quan hệ đặc biệt —— đường ca(*)!
(*) Anh họ (con chú bác).
Nếu như Đan quốc thật muốn tuyển định tân quốc quân một lần nữa, miễn cưỡng đủ tư cách, chỉ có thể là Thường Ngọc Thư.
- Nhìn dáng vẻ quốc quân, hình như đã đoán được rồi. Không sai, chính là đường ca của ngươi, Thường Ngọc Thư.
Lục hoàng tử cởi mở cười to, cửa phòng vào lúc này cũng bị đẩy ra.
Một người có mái tóc hoa râm chậm rãi đi đến, hành lễ với quốc quân:
- Quốc quân... Không, thời điểm này, vẫn là gọi đường đệ thì phù hợp hơn.
- Vì cái gì? Vì cái gì!
Quốc quân khó có thể tin được mà nhìn thân nhân hắn tín nhiệm nhất.
- Bởi vì, ngươi bị tên nhóc con Khương Nghị kia... Đùa nghịch! Ngươi mặc kệ nguy hiểm tiến đến Thiên Sư tông, còn hại chết ba vị lão hữu, kết quả Khương Nghị có phản ứng gì, Thiên Sư tông phản ứng gì? Bọn hắn từ đầu đến cuối có từng biểu đạt ý tạ tội nào chưa, có từng đem đan dược giao cho ngươi chưa?
Thường Ngọc Thư tiếc nuối lắc đầu.
- Ba vị bạn thân của ta cứ như vậy mà chết rồi, chết không có chút ý nghĩa nào, ngươi còn muốn ngụy trang tin tức thành bọn hắn đang bế quan, chờ đợi tương lai dùng một trận ngoài ý muốn, an táng bọn hắn.