Đan Hoàng Võ Đế

Chương 522: Ngoài ý muốn (2)




Các đội viên Huyết Ngục cố nén cảm giác hôn mê, hô to nhắc nhở lẫn nhau.

Nhưng, có một chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Thanh đồng tiểu tháp của Khương Nghị, yêu quyển cùng ngọc thạch trong tay Thường Lăng cũng bắt đầu nở rộ ánh sáng, càng ngày càng mãnh liệt.

Ánh sáng đó lại cùng quang ảnh con đường không gian sinh ra giao hòa.

- Không tốt! Thanh đồng tiểu tháp ảnh hưởng đến lực lượng không gian nơi này!

Sắc mặt Khương Nghị đột nhiên biến đổi.

Mặc dù nơi này tương tự như con đường không gian ở thành Thiên Khải, nhưng nơi đó là bị khống chế ổn định truyền tống, nơi này thì hoàn toàn là không gian vặn vẹo loạn chuyển.

Lực lượng không gian của thanh đồng tiểu tháp, ngọc thạch và yêu quyển quá cường đại nên đã tạo thành cộng minh với nơi này.

- Xảy ra chuyện gì?

Thường Lăng luống cuống, ngọc thạch, yêu quyển càng ngày càng sáng, không chỉ có cùng dung hợp với quang ảnh xung quanh, lại còn bắt đầu dẫn dắt quang ảnh nơi xa xôi hội tụ tới nơi này.

- Công tử, Thường Lăng, nắm chặt xiềng xích, không được buông ra.

Các Huyết Ngục lo lắng hô to, muốn hỗ trợ nhưng lại hoàn toàn không khống chế nổi thân thể.

Khương Nghị cùng Thường Lăng rất nhanh bị càng ngày càng nhiều ánh sáng bao phủ, xiềng xích quấn quanh trên thân không bị vặn vẹo, sau đó tách ra.

- Không! Không không...

Thường Lăng luống cuống, nếu như tách khỏi Huyết Ngục thì có nghĩa là một mình nàng sẽ bị ném tới nơi nào đó ở Nam Cương.

Nàng hoàn toàn không hề có năng lực sinh tồn ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bắt lại, càng có thể có thể chết một cách ngoài ý muốn. Chính nàng không sợ chết, nhưng nàng lại đang mang theo đỉnh lô mạnh nhất cùng Linh Bảo quý giá nhất Đan quốc.

- Cứu ta... Cứu ta...

Thường Lăng thét lên, thân thể nhấc lên, đưa tay bắt loạn lung tung.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Nghị kích phát linh văn, chấn khai hỏa dực, miễn cưỡng khống chế được thân thể, vung lên tay phải lên bắt lấy cánh tay Thường Lăng.

- Khương Nghị? Khương Nghị...

Thường Lăng giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, một tay khác lo lắng bắt loạn về phía trước.

- Ôm chặt ta!

Khương Nghị dùng hết khí lực toàn thân, kéo Thường Lăng qua, gắt gao ôm vào trong ngực, cũng cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng các Huyết Ngục, nhanh chóng hô to với phía trước.

- Không cần lo lắng cho ta! Ta có thể sống sót!

- Công tử...

Các Huyết Ngục ảo não, gấp gáp, lại bất lực.

- Mười ngày ! Chờ ta mười ngày! Mười ngày không đến, các ngươi hãy về La Phù! Về La Phù...

Khương Nghị bị ánh sáng hoàn toàn nuốt hết, dùng hết khí lực toàn thân cuồng loạn gào thét.

- Ôm ta, ôm ta...

Thường Lăng nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy Khương Nghị, sợ không gian vặn vẹo tách bọn hắn ra.

Hình như là cực kỳ lâu, nhưng lại hình như chỉ là một lát ngắn ngủi, ánh sáng xung quanh đột nhiên tản ra, Khương Nghị cùng Thường Lăng lại xuất hiện ở trong một con sông đang lao nhanh.

Nước sông chảy xiết kéo bọn hắn về phía trước, cảm giác hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong không gian trước đó.

Đi ra rồi?!

Khương Nghị định thần lại, lập tức khống chế lại thân thể.

- Ục ục...

Thường Lăng vẫn còn ở trong kinh hoảng, kịch liệt giãy dụa, muốn lao ra.

Nhưng Khương Nghị vẫn là gắt gao ôm nàng, chìm ở trong nước sông.

- Ừm?

Thường Lăng thoáng định thần, ngừng thở.

Sau khi Khương Nghị xác định bên ngoài không có gì nguy hiểm, lặng lẽ toát ra nửa cái đầu, quan sát bốn phía, lại chui vào đáy sông, tới gần vách núi bên cạnh, thò đầu ra dưới nhánh cây.

- Đây là nơi nào?

Thường Lăng bình tĩnh trở lại, không lo được cấp bậc lễ nghĩa, vẫn cứ nắm chắc Khương Nghị.

- Hình như là rừng rậm.

Khương Nghị nghe tiếng chim gáy thú rống quen thuộc, thoáng thở phào, chỉ cần không phải thành trấn là tốt gì.

- Những người khác đâu?

Thường Lăng nhìn qua con sông lao nhanh, vừa vặn tìm kiếm Huyết Ngục, chợt kêu lên đầy sợ hãi.

- Khương Nghị!!

Khương Nghị quay đầu, sắc mặt đại biến, trước tiên chấn khai hỏa dực, ôm lấy Thường Lăng phóng lên tận trời.

Rống!

Một con quái ngư dài mười mấy mét đang thuận con sông lao lên, mở ra miệng rộng đầy răng nanh, nuốt tới phía bọn hắn.

Toàn thân quái ngư bao quanh lôi điện màu lam, lúc thoát ra mặt sông, một khắc này, lôi triều tăng vọt, thanh thế kinh người.

Khương Nghị mạo hiểm tránh khỏi, mang theo Thường Lăng lao thẳng lên trời vài trăm mét.

Quái ngư gào thét, phun ra điện như thủy triều về phía bầu trời, muốn đánh bọn hắn xuống.

Khương Nghị nhanh chóng rời khỏi, rơi xuống đỉnh núi cao ngất phía trước.

Gió núi gào thét, thổi giơ lên thân thể ướt nhẹp của bọn hắn.

- Nam Cương có rừng rậm lớn như vậy sao?

Khương Nghị ngắm nhìn bốn phía, khu rừng rậm rạp này cứ như đại dương mênh mông, vô biên vô hạn, hơi nước bốc hơi, mây mù quay quanh, số lượng lớn mãnh cầm linh điểu đang bay lượn giữa bầu trời, còn có mãnh thú to lớn ẩn hiện giữa khu rừng.

Một luồng khí tức nguyên thủy dã tính tràn ngập.

Lấy kinh nghiệm của Khương Nghị, đây tuyệt đối là phiến núi rừng mưa vô cùng khổng lồ.

- Hình như là không có.

Thường Lăng cũng có thể cảm nhận được rừng mưa mênh mông, nhưng có Khương Nghị ở bên cạnh, trong nội tâm nàng đã không có hoảng nữa.

Khương Nghị bắt lấy Thường Lăng, lại phóng tới không trung, đi đến đỉnh núi một tòa đại sơn cao hai ba ngàn mét.

Thật lâu... Khương Nghị mày nhíu lại gấp.

- Ta có dự cảm thật không tốt.

- Thế nào?

Thường Lăng kích hoạt linh văn, phóng thích sóng nhiệt, hong khô y phục.

Vẻ mặt Khương Nghị trở nên nghiêm trọng:

- Nơi này ngoại trừ Yêu thú thì vẫn là Yêu thú, ta không thấy được một bóng người nào.

- Đi khắp nơi xem, nói không chừng có thể gặp được người nào đó.

Thường Lăng triệu Bạch Ngọc Tượng từ bên trong yêu quyển ra, bây giờ không cần ẩn giấu tung tích nữa, không có nhiều lo lắng như vậy.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, lại đến chạng vạng tối, bọn hắn du tẩu khắp rừng rậm.