Đan Hoàng Võ Đế

Chương 523: Vừa lạ lạ vừa quen




Thường xuyên nhìn thấy hài cốt trên đất, từ vài mét đến mấy chục mét không giống nhau, nhưng tất cả đều là Yêu thú, không nhìn thấy di cốt của một người nào.

Ngẫu nhiên cũng có thể gặp được mãnh thú đặc biệt cường đại, ép Thường Lăng thể không thu Bạch Ngọc Tượng khổng lồ này lại, rất lúng túng nằm nhoài ở trên lưng Khương Nghị.

- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Nỗi bất an của Khương Nghị càng ngày càng mãnh liệt, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Ví dụ như, mặc dù mãnh thú hung hãn, nhưng thật giống như có chút mỏi mệt.

Lại ví dụ như, rất nhiều núi cao bị phá hư, số lượng lớn cây cối đều là xoay lệch ra sinh trưởng.

Vẫn lại như, số lượng thi thể trên đất nhiều đến khoa trương, cũng rất ít thấy bị chém giết.

- Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút đi.

Thường Lăng rất muốn giữ vững sự kiêu ngạo của mình, nhưng thật sự quá mệt mỏi, thật hận không thể có thể có giường mềm thoải mái, ngủ một giấc thật tốt.

- Ừm, tìm nơi an toàn...

Khương Nghị đi đến chỗ cao phía trước, đang muốn tìm kiếm một nơi, chợt ngây ngẩn cả người, con ngươi có chút phóng đại, gắt gao tiếp cận cuối tầm mắt, một lát sau, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

- Thế nào?

Thường Lăng kỳ quái nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, thuận ánh mắt nhìn qua.

Nơi xa, đất trời đụng vào nhau, xuất hiện một con đường dài màu đen, kéo dài vô tận.

Con đường dài màu đen nhanh chóng to lớn lên, giống như là một miếng vải đen che trời trải rộng về phía trước, những nơi đi qua, mây mù tan hết, rừng rậm tràn vào trong bóng đêm.

Ngay sau đó, mặt đất oanh minh, mãnh thú gào thét, còn tràn ngập lít nha lít nhít tiếng thét chói tai quái dị.

- Đó là thứ gì?

Thường Lăng giật mình mở miệng nhỏ đỏ hồng ra hỏi.

- Đại Hoang!

- Nơi nào?

Thường Lăng suy nghĩ mình còn dừng lại tại Nam Cương, chợt nghe xong lại có chút không kịp phản ứng.

- Nơi này là Đại Hoang, Không Gian Linh Hồ ném chúng ta từ Nam Cương tới ngoài Bắc Cương.

Khương Nghị hít vào khí lạnh, tê cả da đầu.

Nơi này nào chỉ là Đại Hoang, rất có thể là nơi cực sâu ở trong Đại Hoang, nếu như không phái thế thì thể nào tìm nửa ngày không có bất kỳ ai, cũng không nghe được bất cứ tiếng chuông nào đến từ Bạch Hổ quan.

- Đại Hoang? Thật là đồ sộ.

Thường Lăng kinh ngạc nhìn màn đêm cuối tầm mắt kia đang nhanh chóng trải rộng ra đại mạc vô biên.

- Con bà nó chứ!!!

Khương Nghị bừng tỉnh, ôm lấy Thường Lăng phóng lên tận trời, điên cuồng chạy trốn.

- Ngươi có thể chú ý hình tượng hay không. Ngươi là người đầu tiên ở trước mặt ta nói lời thô tục.

Thường Lăng tức giận, gia hỏa này quá thô lỗ rồi!

- Ta vẫn là người đầu tiên nhìn thấy thân thể cô, ta vẫn là người đầu tiên ôm cô, ta vẫn là người đầu tiên kéo lấy cô chạy khắp thiên hạ, ta có rất nhiều cái đầu tiên của cô.

Khương Nghị biết rõ Đại Hoang nguy hiểm như thế nào, hắn lo lắng tìm kiếm nơi tị nạn.

- Ngươi, vô sỉ! Lưu manh! Hỗn đản!

Thường Lăng nổi giận, vô ý thức muốn đẩy Khương Nghị ra, nhưng lại bất đắc dĩ nhịn được.

Hắc ám che trời, vô biên vô hạn.

Số lượng lớn ác linh kêu gào, vô số mãnh thú phóng tới.

Những nơi hắc ám đi qua, tất cả con mắt mãnh thú, linh cầm đều biến thành màu đỏ như máu, sau đó phát ra tiếng hét giận dữ điên cuồng, cũng theo hắc ám phóng tới phía trước.

Hắc ám giống như có được một lực lượng đáng sợ nào đó, kích thích huyết tính Yêu thú, kích hoạt cuồng tính trong bọn chúng.

Trong hỗn loạn còn có ác thú hung tàn giết tới cùng một chỗ, điên cuồng cắn xé.

- Ôm chặt ta!

Khương Nghị đột nhiên hô to, linh văn nở rộ cường quang, dẫn dắt liệt diễm phóng lên tận trời, ở xung quanh hình thành năm con mãnh hổ, gào thét giữa trời cao, đạp lửa phóng tới, đánh tới một tòa núi cao nguy nga phía trước.

Ầm ầm.

Mãnh hổ liên tiếp va chạm ngọn núi, sụp ra một cái hố sâu rộng hơn mười thước.

Khương Nghị xông đi đến, thô lỗ hất Thường Lăng ra, điên cuồng phóng thích liệt diễm, tiến vào trong ngọn núi.

- Đừng lo lắng, làm chút chuyện, sau đó chôn động xuống.

Khương Nghị cao giọng la lên, trọng quyền dẫn dắt liệt diễm, kịch liệt đánh mạnh.

Thường Lăng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Khương Nghị, cũng không lo được gì khác, theo sát ở phía sau đánh sụp đổ sơn động, từ bên trong chôn lấp bọn hắn.

Khi hắc ám bao phủ tới, cả tòa núi cao đều lung lay rung động.

Khương Nghị ra sức đào sâu xuống dưới, cũng thúc giục đỉnh đồng thau phóng thích cường quang, xua tan lấy lực lượng hắc ám đang thông qua vết nứt chảy vào.

So với lúc trước tiến vào Đại Hoang, cảnh giới của hắn đã mạnh rất nhiều, nhưng vẫn không có chút thư giãn nào.

Nếu như nơi này là sâu trong Đại Hoang, mãnh thú ác linh đều sẽ vô cùng cường đại.

Rất nhanh, Khương Nghị lại đào hơn trăm mét vào bên trong, mới thoáng thở phào, kích thích linh văn cùng thanh đồng tiểu tháp, phát ra ánh sáng.

Ầm ầm...

Ngọn núi rung động, giống như đang có một thứ to lớn đạp ở phía trên, có thể rõ ràng cảm nhận được bên ngoài núi đá đang quay cuồng thế nào.

Những con thú to lớn phát ra tiếng gào thét điếc tai nhức óc, xuyên kim liệt thạch, thẳng lên mây xanh, kinh hãi vạn thú xung quanh gào thét, sơn lâm hỗn loạn.

Ầm ầm!

Ngọn núi lần nữa rung động, con vật to lớn kia rời khỏi.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, hỗn loạn phía ngoài không có dấu hiệu yếu bớt chút nào, tiếng gào thét táo bạo, bộ pháp hỗn loạn, còn có các loại líu ríu kêu gào đều đang kích thích Khương Nghị cùng Thường Lăng.

- Chuẩn bị cho ta chút đan dược bổ sung linh lực, càng nhiều càng tốt.

Khương Nghị nhỏ giọng nhắc nhở, phóng thích lửa cháy bừng bừng đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, phát lên tia sáng yếu ớt, bao phủ cái hố chật hẹp.

Thường Lăng lấy ra mười bình đan dược, lại không tự chủ được mà xê dịch đến bên cạnh Khương Nghị, ánh mắt lắc lư, vô cùng gấp gáp.

Khương Nghị trấn an nói:

- Đừng sợ, hẳn là sẽ an toàn thôi.

Giọng Thường Lăng hơi run

- Đại Hoang lúc trời tối đều như vậy sao?