Đan Hoàng Võ Đế

Chương 562: Dạy giỗ thứ không biết trời cao đất dày




- Đừng lãng phí nước bọt, đưa hòn đá kia cho ta.

Khương Nghị rất bất ngờ, cách thanh đồng tiểu tháp, còn cách cả nhẫn không gian của u Dương Yên, vậy mà Ngũ Hành Hoa có thể để tảng đá kia phản ứng.

Chẳng lẽ là Ngũ Hành Thạch?

- Trước tiên ngươi mau thả ta ra, ngươi rất rõ ràng thân phận của ta, chỉ cần Thiên Khải bí cảnh mở ra, Hồn Thiên thánh địa sẽ lùng bắt ngươi khắp thiên hạ. Ngươi trốn không thoát!

u Dương Yên nhìn hắc ám âm trầm xung quanh thiết lao, tìm kiếm Khương Nghị.

- Ngươi là người thông minh, cũng đừng nhiều lời nữa. Ta thả ngươi, Hồn Thiên thánh địa cũng sẽ không tha cho ta, ta giết chết ngươi, Hồn Thiên thánh địa lại sẽ không tha cho ta. Ngươi có chết hay không, ta đều đã là tử địch của Hồn Thiên thánh địa. Không muốn ở chỗ này quá lúng túng liền giao tảng đá kia ra.

Ý thức Khương Nghị quấy hắc ám trước thiết lao, hình thành bóng người mơ hồ, cảnh cáo u Dương Yên ở bên trong.

u Dương Yên vùng vẫy một lát, cuối cũng vẫn là đem tảng đá kia ra:

- Ngươi nhục nhã ta, chắc chắn ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.

- Lai lịch tảng đá kia ra sao?

- Tô Triệt cho.

- Đại Diễn thánh địa, Tô Triệt? Tại sao hắn lại cho ngươi tảng đá đó.

- Trao đổi thi thể Thanh Bằng.

- Một khối đá đổi thi thể Thanh Bằng?

- Hắn nói là Ngũ Hành Thạch từ trên trời rớt xuống.

Trước đó u Dương Yên không có coi tảng đá đó là gì, thậm chí cảm giác Tô Triệt chính là tùy tiện lấy tảng đá lừa gạt nàng, không nghĩ tới vậy mà lại khởi phát ánh sáng không hiểu thấu.

- Ném tảng đá ra đây.

Khương Nghị thúc giục u Dương Yên.

Cách hai tầng không gian lại có thể gây nên phản ứng, Ngũ Hành Thạch thật có thể là từ trên trời rớt xuống.

u Dương Yên đem ném Ngũ Hành Thạch ra ngoài thiết lao, còn muốn uy hiếp vài câu, Khương Nghị lại mang theo tảng đá biến mất, chỉ để lại một câu:

- Chờ chết đi.

- Hỗn đản! Ngươi nếu dám thì đã sớm giết ta! Ngươi giữ lại ta là muốn cùng Hồn Thiên thánh địa đàm phán. Tin ta đi, ngươi không chỉ sẽ không được như ý, mà sẽ còn bị Hồn Thiên thánh địa khống chế lại. Đến lúc đó, u Dương Yên ta nhất định sẽ tự mình tra tấn ngươi để ngươi sống không bằng chết. Sống không bằng chết!

u Dương Yên thét lên như phát điên.

Khương Nghị lấy Ngũ Hành Thạch từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vừa nhẹ nhàng để xuống nơi đó, Ngũ Hành Hoa trong quầy đã chậm rãi nở rộ lên tia sáng ngũ sắc sáng tỏ.

Ánh sáng Ngũ Hành Thạch thì càng mạnh mẽ hơn, kéo xa hơn trăm mét, tia sáng ngũ sắc nở rộ, thanh tịnh lại nồng đậm.

Bên trong ánh sáng ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành tinh khiết lại bành trướng, mơ hồ hình thành hư ảnh tự nhiên.

Số lượng lớn ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi đây, ngạc nhiên nhìn một màn thần kỳ này.

Khương Nghị nhanh chóng thu Ngũ Hành Thạch lại, đáy mắt chợt hiện tinh mang.

Đồ tốt!

Năng lượng bên trong Ngũ Hành hẳn là rất mạnh!

Mặc dù mình không cần, nhưng khẳng định là tuyệt phối với Dạ An Nhiên. Không chỉ có thể phụ trợ tu luyện, còn có thể phụ trợ chiến đấu!

- Đó là cái gì?

Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Nghị, tảng đá có thể cộng minh cùng Ngũ Hành Hoa?

- Bằng hữu, thứ trong tay ngươi là bảo bối gì vậy?

Ánh mắt nam tử cường tráng trước quầy sáng rực nhìn chằm chằm Khương Nghị.

- Tài sản riêng.

Khương Nghị kéo Thường Lăng liền muốn rời khỏi.

- Tài sản riêng? Ha ha, tất cả mọi thứ được mang đi trước đó trong Vương Quốc Hắc Ám đều là vật vô chủ. Bao gồm cả mệnh của ngươi, bao gồm cả cô nương bên cạnh ngươi. Quy củ nơi này chính là vạn vật đều có thể giao dịch.

Trên khuôn mặt lãnh tuấn của nam tử cường tráng lộ ra nụ cười, vươn tay với Khương Nghị:

- Tảng đá đâu? Cho ta nhìn trước một cái!

Khương Nghị ngăn cách trước mặt Thường Lăng, giằng co với nam tử:

- Không cho thì sao?

- Nơi này không giao dịch được, vậy thì đi Đại Tự Tại điện giao dịch.

Nam tử cường tráng đe dọa nhìn Khương Nghị.

- Ta cảnh cáo trước, nếu thật là đã vào nơi đó, thứ ta muốn giao dịch cũng không phải chỉ là tảng đá trong tay ngươi, còn có thể mang theo cả cô nương bên cạnh ngươi.

Khương Nghị đi đến trước mặt nam tử:

- Cảnh giới ngươi cao hơn ta.

- Đó là đương nhiên, Linh Nguyên cảnh thất trọng...

Nam tử vừa muốn ngẩng đầu, Khương Nghị đã đưa một chân, hung hăng dẫm lên trên đầu gối nam tử.

Răng rắc!

Đầu gối chân phải nam tử vỡ nát trong nháy mắt, bắp chân hướng về sau bỗng nhiên hất lên, quỳ một gối xuống ở trước mặt Khương Nghị.

Khương Nghị đưa hai tay ôm lấy đầu nam tử, mười ngón biến thành móng vuốt, đâm vào thật sâu.

- A...

Nam tử phát ra tiếng kêu thảm đau đớn, hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt gần ngay trước mắt kia.

Thường Lăng che miệng lại, bị một màn đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi.

- Làm gì đấy!

Nơi xa truyền đến tiếng quát tháo, số lượng lớn thị vệ đẩy đám người ra, chạy tới nơi này.

Khương Nghị nhìn nam tử ở trước mắt đe dọa:

- Chúng ta đang tán gẫu.

- Ngươi bắt lấy đầu hắn, đây mà là nói chuyện phiếm?

Ánh mắt bọn thị vệ vô cùng lăng lệ, toàn thân tràn ngập khí tức sát phạt lạnh lẽo, tựa như là đám sát thủ đáng sợ.

- Hắn muốn đồ của ta, thái độ rất cường ngạnh. Ta chỉ có thể dùng cách của ta nói cho hắn biết, ta không bán!

Khương Nghị đè sấp nam tử trước mặt, mỉm cười nói:

- Còn muốn mua không?

- Không mua!

Nam tử gian nan mở miệng, không nghĩ tới nhìn như thiếu niên bình thường vậy mà lại hung tàn đến thế.

- Rất tốt, chúng ta không sao.

Khương Nghị từ trên mặt hắn rút ra hai tay, đột nhiên động một chân, dẫm lên ngực nam tử.

Nam tử kêu thảm bay ra ngoài, liên tiếp quay cuồng đụng về phía sau rồi ngã trên quầy.

- Các biện pháp an ninh ở Nguyệt Hoa Thiên Bảo thật không đúng chỗ, ta bị uy hiếp, các ngươi đều không có phản ứng gì. Tuy nhiên ta đã tự mình xử lý tốt, không làm phiền các ngươi. Các ngươi tản ra đi, ta sẽ không tố cáo các ngươi với chủ tử của mình.

Khương Nghị thu móng vuốt trở về, lau đi máu tươi trên tay, mang theo Thường Lăng rời khỏi.

Thật là một tiểu tử ngông cuồng!

Bọn thị vệ Nguyệt Hoa Thiên Bảo khẽ nhíu mày, trao đổi ánh mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía đài cao xa xa.

Nơi đó, nam tử trung niên chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho bọn hắn tản ra.