Khương Nghị mang theo Thường Lăng một mực từ tầng đầu tiên di chuyển đến tầng thứ ba, thấy được rất nhiều đồ mới lạ, nhưng không có gặp được thứ mình rất mong muốn.
Cho đến khi bọn hắn muốn rời khỏi tầng thứ ba, hai mắt Thường Lăng chợt tỏa sáng.
- Nơi này lại có bộ đan kinh?
Trong quầy, đan kinh bị dây gai buộc chặt, dày chừng ba mươi, năm mươi trang, vô cùng rộng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại bị phá hư nghiêm trọng.
Nếu như không phải nhìn kỹ, đều không nhận ra đó là bộ sách.
Nhưng, quyển da thú này lại từ trong ra ngoài lóe ra tia sáng tươi đẹp, giống như từng chữ đều đang lóe sáng nhảy nhót, thần dị bất phàm.
- Phía trên có tên, Bát Bộ Đan Kinh?
Khương Nghị đứng tại trước quầy, hỏi Đan Hoàng trong ý thức.
- Ngài có nghe nói qua chưa?
- Hình như ngươi đã quên, ta đã chết ba mươi ngàn năm rồi.
- Ta thấy tuổi tác nó rất lâu.
- Bát Bộ Đan Kinh. Ngươi nhắc đến như thế, hình như ta thật có chút ấn tượng.
- Thật?
- Có chút quen thuộc, nhưng không nhớ gì cả, ta chỉ là một sợi hồn niệm, ký ức chỉ cực hạn tại Đan Hoàng Cổ Kinh.
- Có thể làm cho ngài quen thuộc, rất có thể cùng một thời gian với ngài chăng.
Khương Nghị âm thầm kinh hỉ, rốt cuộc cũng đụng phải bảo bối tốt.
Quyển đan kinh này không phải đột nhiên khai quật từ chỗ nào đó, nó chính là thuận tay nhặt được từ trong hư không.
- Đan kinh thật thần kỳ, đáng tiếc chỉ là tàn quyển.
Thường Lăng chưa từng thấy kinh thư nào như thế này, từng chữ đều giống như đang sống, nhưng tổn hại quá nghiêm trọng, chỉ sợ bên trong không bay ra được một đan thuật hoàn chỉnh nào.
Khương Nghị hỏi:
- Muốn không?
- Không cần.
Thường Lăng lắc đầu.
- Bên ngoài nhìn hỏng, bên trong chưa hẳn.
Thường Lăng nhìn Khương Nghị, không nói gì thêm.
Khương Nghị không hiểu thấu:
- Có ý gì?
Thường Lăng cười nói:
- Ngươi còn có lúc ngây thơ nhỉ.
- Thế nào?
- Như loại đan kinh nhìn rất thần kỳ này, ai có được đều sẽ xem như trân bảo, không phải tự mình giữ lại thì chính là đưa cho Luyện Đan sư địa vị phi phàm nào đó. Có thể đưa tới bên ngoài giao dịch, khẳng định có vấn đề. Ví dụ như bị tàn phá nghiêm trọng, đan thuật không hoàn chỉnh. Mà, đan kinh, luận võ pháp, vũ khí... những cái kia đều phải quý trọng, sau khi đạt được 'Nguyệt Hoa Thiên Bảo', khẳng định tự mình kiểm tra, nếu như phù hợp, mình liền nhận.
Thường Lăng rất lý trí, không bị bề ngoài thần dị mê hoặc.
- Cũng có thể có nguyên nhân gì đó, bọn hắn có được nhưng lại không có cách sử dụng.
Khương Nghị nhìn điều kiện giao dịch phía sau 'Bát Bộ Đan Kinh', lại chợt nhếch miệng:
- Đan Thánh, mười năm đan nô.
Thường Lăng cũng chú ý tới bốn chữ phía sau:
- Ai có khẩu khí lớn như vậy, lại muốn Luyện Đan sư cấp Đan Thánh làm nô? Điều kiện giao dịch này chỉ là treo lên, chính là làm nhục Luyện Đan sư thiên hạ.
- Chủ nhân đạt được Bát Bộ Đan Kinh hẳn đã phát hiện đan thuật rất quý giá bên trong, nhưng khổ vì mình không phải Luyện Đan sư, lại không muốn trực tiếp đưa ra ngoài, cho nên muốn khống chế một vị Đan Thánh thay hắn trên luyện chế đan dược.
Khương Nghị nói ra suy đoán của mình, nhịn không được lắc đầu, Luyện Đan sư cấp bậc Đan Thánh quá cao quý, há có thể tiếp nhận chữ 'Nô' này.
Thường Lăng nhìn quyển da thú đến mức hai mắt đều tỏa ra ánh sáng lung linh, nếu quả thật có đan thuật hoàn chỉnh, hẳn là đáng để mong chờ, nhưng nô chữ quá chói mắt. Huống chi, nàng chỉ là cấp bậc tông sư.
Bọn hắn do dự mãi, vẫn từ bỏ Bát Bộ Đan Kinh, đi tới tầng phía trên.
- Tử Lân Dực?
Khương Nghị di chuyển tới nơi này, rốt cuộc cũng phát hiện được đồ để hắn động tâm.
Tử Lân Song Dực do vật liệu đặc thù rèn đúc mà thành.
Cứng rắn như áo giáp, biên giới sắc bén như đao.
Bên cạnh Tử Lân Song Dực lại còn để đó 'Luyện Binh Thuật'.
Thường Lăng nói:
- Ngươi cần cái này sao?
- Ta không cần, Huyết Ngục cần.
Khương Nghị đã lĩnh giáo được sự cường đại của Huyết Ngục, nếu như lại phối hợp Tử Lân Dực, quả thực là 'Như hổ thêm cánh'.
Thường Lăng nhìn điều kiện giao dịch phía sau:
- m Minh Mộc! Là thứ gì?
Đan Hoàng giới thiệu cho Khương Nghị:
- Chỗ chí âm chí tà sinh ra cây chết, sinh không dễ, trưởng thành lại chậm chạp. Trăm năm cắm rễ, trăm năm chui từ dưới đất lên, trăm năm dài một tấc, như Thiết Thụ, không cành lá, không hoa cũng không quả. Công hiệu chỉ có một cái, tử vong.
- Tử vong? Có ý gì?
- m Minh Mộc mài thành phấn, dựa vào Huyết Liên Hoa, Tinh Hồn Trùng các loại dược vật đặc thù, có thể khiến người ta tiến vào trạng thái chết giả, thời gian kéo dài dựa theo luyện chế dược vật phẩm cấp, từ mấy năm đến mấy chục năm không giống nhau.
- Ý của ngài là, ngủ say?
- Không phải ngủ say, chính là chết, các vấn đề cơ năng phong bế toàn bộ, hoàn toàn tương tự như đã chết. Nhưng, thời gian nào đó ở tương lai, hắn lại đột nhiên thức tỉnh, giống như khởi tử hồi sinh, cũng có khả năng, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Sau khi Đan Hoàng giải thích xong, Khương Nghị lại nói cho Thường Lăng nghe.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Nghị:
- Làm sao ngươi biết được? Sao ta lại không biết.
Khương Nghị lúng túng ho nhẹ vài tiếng:
- Hẳn là bên trong Đại Hoang thâm uyên có m Minh Mộc, cô có hứng thú cùng ta vào xem hay không?
- Không đi.
Thường Lăng đối với hắc ám có bóng ma, chớ nói chi là Hắc Ám thâm uyên.
- Cô đến cung điện Vô Hồi thánh địa ở tạm hai ngày, ta sẽ mau chóng trở về.
- Ngươi khẳng định muốn đi, vì Tử Lân Dực?
- Ta không mạo hiểm, vào xem có thể tìm thì tìm, tìm không thấy coi như xong.
Khương Nghị bỗng nhiên cảm giác m Minh Mộc đối với mình có tác dụng rất lớn.
Bởi vì, hắn muốn thẳng tắp sống lưng cường thế trưởng thành, nhất định sẽ gặp phải mưa to gió lớn, cũng sẽ liên luỵ đến người bên cạnh.
Nếu như ngày nào thật đến bất đắc dĩ, nói không chừng có thể sử dụng cái chết để trao đổi an toàn, thuận tiện tê liệt kẻ địch, tương lai đột nhiên xuất hiện, hung hăng trả thù.
Có chút nguy hiểm, tuy nhiên... Hắc hắc, hình như rất hữu dụng.
- Tự ngươi đi sao?