Dâng Trào

Chương 118




Hai người quyết định đăng ký kết hôn vào ngày 31 tháng 12.

Ngày này là do Trần Nghiên chọn, anh nói đã tìm người xem rồi, hôm đó là ngày tốt.

Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu nhìn anh, hơi thắc mắc: "Sao không chọn ngày sớm hơn một chút?"

Trần Nghiên nhướng mày, véo nhẹ má cô, giọng điệu trêu chọc: "Sao? Nóng lòng muốn gả cho anh à?"

"..."

Tống Tịnh Nguyên ngây người vài giây, sau đó thẳng thắn thừa nhận: "Không được sao?"

Trần Nghiên chỉ cười mập mờ: "Chỉ còn mấy ngày nữa thôi mà"

Đêm trước ngày đăng ký kết hôn, sau khi tắm xong, Tống Tịnh Nguyên ngồi trên giường, suy nghĩ không biết ngày mai nên mặc gì để chụp ảnh.

Trần Nghiên bước ra từ phòng tắm, cơ thể còn ướt đẫm hơi nước. Vừa vào phòng ngủ, anh thấy cô đang nhìn vào điện thoại, một tay chống cằm, má bị ép lại thành một khối mềm mại, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.

Yết hầu của Trần Nghiên khẽ di chuyển, anh khẽ chửi thề một câu, bước nhanh tới bên cạnh cô, cúi người lấy điện thoại khỏi tay cô.

Tống Tịnh Nguyên bừng tỉnh, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh. Trần Nghiên không mặc áo, cơ bụng rõ ràng, mùi sữa tắm thoang thoảng pha lẫn với hormone mạnh mẽ, như có làn hơi nóng đang từ từ lan tỏa giữa hai người.

Khoảng cách giữa họ rất gần, Tống Tịnh Nguyên chỉ cần hơi ngẩng đầu, môi cô sẽ chạm vào yết hầu của anh. Nhưng cô vẫn đang ngơ ngác, chớp mắt đầy ngây thơ: "Anh làm gì vậy?"

Trần Nghiên không dài dòng, nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô ngã xuống giường, kéo phăng chiếc váy ngủ lỏng lẻo của cô xuống, bắt đầu hôn cô.

Làn da của Tống Tịnh Nguyên trắng mịn như được phủ sữa, cổ tay cô bị Trần Nghiên nắm chặt, để lại vài vết đỏ.

Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi, tiếng tuyết rơi lạo xạo, tạo thành những hoa băng trên khung cửa sổ. Mùa đông ở Giang Bắc luôn lạnh giá, nhưng nhiệt độ trong phòng lại không ngừng tăng lên, không khí ngập tràn sự mờ ám, như một ngọn lửa, khiến người ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, tiếng hôn môi dần lấn át âm thanh tuyết rơi.

Tống Tịnh Nguyên khẽ rên rỉ, ngón tay mềm mại luồn vào tóc anh, mái tóc đen nhánh chen qua các kẽ tay cô, giọng cô nhỏ nhẹ: "Ngày mai... phải dậy sớm mà."

Trần Nghiên chống tay bên cạnh cô, mồ hôi đã làm ướt mái tóc trước trán, khóe mắt anh hơi ửng đỏ, vài giọt mồ hôi lăn xuống từ trán. Dưới ánh đèn ấm áp, làn da của anh trắng đến chói mắt, ánh mắt đầy dục vọng, trông vô cùng quyến rũ.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói trầm thấp, mang cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua. Anh áp sát bên tai cô, đôi môi mỏng thỉnh thoảng chạm vào làn da cô, nóng đến kinh người: "Bảo bối, không muốn kiểm tra anh sao?"

Đầu óc Tống Tịnh Nguyên mơ màng, giọng nói run rẩy: "Kiểm tra gì?"

Trần Nghiên cười khẽ, thản nhiên đáp: "Kiểm tra trước hôn nhân ấy."

Giây tiếp theo, đèn trong phòng "tách" một tiếng, tắt ngấm.

Bàn tay Trần Nghiên đặt lên eo Tống Tịnh Nguyên, hơi ấm đó như muốn thiêu đốt cô. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, hận không thể hòa cô vào tận xương tủy của mình.

Đến khi Tống Tịnh Nguyên nhỏ giọng khóc, cầu xin anh nhẹ một chút, gân xanh trên trán Trần Nghiên nổi lên, mồ hôi vẫn không ngừng tuôn, hơi thở gấp gáp, nhưng giọng nói lại dịu dàng, anh bảo anh đã rất kiềm chế rồi.

Sau đó, căn phòng tràn ngập mùi ân ái. Cô mệt lả người, được Trần Nghiên bế vào phòng tắm để tắm rửa, chưa kịp về giường đã chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ sáng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi khát, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Vừa mở mắt, cô phát hiện người đang ôm mình vào lòng vẫn chưa ngủ. Anh tựa đầu vào thành giường, lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.

Cảm nhận được cô động đậy, Trần Nghiên cúi xuống, nhẹ nhàng cọ vào má cô, dáng vẻ lười biếng: "Sao lại tỉnh rồi?"

Giọng Tống Tịnh Nguyên vẫn còn chút mệt mỏi, âm cuối vừa ngoan vừa mềm: "Em khát nước."

Trần Nghiên xoa đầu cô, xuống giường rót một ly nước ấm, đưa đến tận miệng cô như chăm sóc trẻ con. Sau đó, anh quay về giường, ôm chặt cô vào lòng.

"A Nghiên." Tống Tịnh Nguyên nhìn cằm anh, "Anh không ngủ được sao?"

Trần Nghiên dừng lại vài giây, rồi khẽ "ừ" một tiếng.

"Hơi căng thẳng." Trước mặt Tống Tịnh Nguyên, anh chẳng hề giấu giếm điều gì.

"Vì sắp đi đăng ký kết hôn à?"

"Ừ."

Bình thường Trần Nghiên luôn điềm tĩnh, không ngờ chuyện này lại khiến anh căng thẳng như vậy.

Tống Tịnh Nguyên chủ động nắm lấy tay anh, rồi hôn nhẹ lên cằm anh: "Anh ngủ đi, chẳng phải có em ở bên cạnh anh sao?"

Trần Nghiên mỉm cười: "Được."

*

Ngày 31 tháng 12.

Ngày cuối cùng trong năm.

Tuyết gió ngoài trời đã ngừng, khắp nơi phủ một màu trắng tinh khôi. Trần Nghiên canh thời gian, đẩy cửa bước vào, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm bên tai: "Mèo lười nhỏ, dậy thôi."

Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân như bị ai đó tháo rời rồi lắp lại, đau nhức khắp nơi. Cô khẽ lẩm bẩm phàn nàn bên tai anh: "Đều tại anh."

Tâm trạng của Trần Nghiên cực kỳ tốt, anh khẽ cười: "Ừ, tại anh."

"Vậy lần sau anh không được như vậy nữa."

Trần Nghiên tỏ vẻ khó xử: "Cái đó có lẽ không được đâu."

"..."

Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, Tống Tịnh Nguyên ở trong phòng thay đồ một lúc lâu, cuối cùng cô chọn chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, mái tóc đen xõa xuống sau lưng. Cô chỉ trang điểm nhẹ, thoa son màu đỏ cam cũng khiến cô trông đầy sức sống và tươi trẻ.

Trần Nghiên dựa vào cửa, chăm chú nhìn cô, bỗng "chậc" một tiếng.

"Sao lại có cảm giác như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên thế này."

Bộ đồ trên người anh cũng do Tống Tịnh Nguyên chọn, là áo sơ mi trắng cùng kiểu với cô. Đường vai rộng thẳng, làm giảm bớt khí chất lạnh lùng xa cách, thêm vào đó là sự trẻ trung đầy sức sống.

Như thể quay lại quãng thời gian học ở Khi Nguyên.

Tống Tịnh Nguyên rất thích dáng vẻ này của anh.

Cả hai lái xe đến trước cửa Cục Dân Chính, hôm nay có khá nhiều người đến đăng ký kết hôn, xếp thành hàng dài trước cửa. Trần Nghiên sợ cô lạnh, dùng áo khoác của mình quấn quanh người cô, hơi ấm từ cơ thể anh xua tan cái giá rét.

Với gương mặt hút hồn của anh, dù ở đâu cũng gây chú ý, ngay cả ở Cục Dân Chính cũng không ngoại lệ. Nhiều cô gái trẻ đi ngang qua đều lén nhìn anh vài lần.

Tống Tịnh Nguyên thoát khỏi vòng tay anh, giọng điệu rầu rĩ: "Nhiều người đang nhìn anh lắm."

"Thế à? Anh không để ý lắm."

Anh cúi xuống, trán hai người gần như chạm vào nhau: "Em giận à?"

Tống Tịnh Nguyên không trả lời.

Trần Nghiên lại cười: "Ngốc quá, sắp cưới rồi, anh sẽ là người của em thôi."

Khoảng mười lăm phút sau, nhân viên gọi họ vào điền biểu mẫu và hoàn tất thủ tục.

Khi chụp ảnh, hai người ngồi cạnh nhau. Nhân viên không kìm được mà cảm thán: "Hai bạn là cặp đôi đẹp nhất mà tôi từng gặp."

"Sau này con của hai người chắc chắn sẽ rất đẹp."

Tống Tịnh Nguyên vốn dễ ngại ngùng, đôi tai ửng đỏ. Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, cười nói cảm ơn với nhân viên.

Cô nhân viên đóng dấu cái "cạch", tươi cười nhìn họ: "Chúc mừng hai bạn nhé."

Thủ tục không phức tạp như họ tưởng, hai cuốn sổ đỏ nhanh chóng được trao vào tay họ.

Tống Tịnh Nguyên vẫn còn ngẩn ngơ, cầm cuốn sổ đỏ, lẩm bẩm: "...Vậy là xong rồi sao?"

"Ừ." Trần Nghiên xoa vành tai cô, "Giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi."

Tống Tịnh Nguyên mở cuốn sổ ra, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

Nền đỏ rực rỡ, hai người mặc áo sơ mi trắng.

Cô cười ngượng ngùng, hai lúm đồng tiền trên má rất nông, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, còn Trần Nghiên cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh những tia sáng nhỏ.

Nhưng không khó để nhận ra, họ đều rất hạnh phúc.

Tống Tịnh Nguyên khẽ cong môi, trong lòng như có một tảng đá vô hình từ từ rơi xuống.

Cô đã kết hôn rồi.

Anh là chồng cô, cũng là người thân của cô.

Cô không còn cô đơn nữa.

Trong phòng đăng ký có khu vực dành riêng cho các cặp vợ chồng mới cưới chụp ảnh, Trần Nghiên kéo tay áo cô, nghiêng đầu hỏi: "Muốn qua đó chụp một tấm không?"

Thực ra, Trần Nghiên không thích chụp ảnh lắm, nhưng anh biết Tống Tịnh Nguyên thích những thứ có tính nghi thức như thế này, nên anh cũng vui vẻ đi cùng cô.

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Được."

Cả hai cùng ngồi xuống ghế trong khu vực chụp ảnh, Trần Nghiên vòng tay qua vai cô, lấy điện thoại ra, mở chế độ selfie, giơ tay lên để chụp.

Trên tường nền có in bốn chữ "Tân Hôn Hạnh Phúc", xung quanh còn trang trí bóng bay, dây ruy băng. Tống Tịnh Nguyên dựa sát vào lòng Trần Nghiên, lần này cô cười rất thoải mái, còn giơ cuốn sổ đỏ trước ngực, như thể đang khoe khoang.

Ánh mắt Trần Nghiên đầy cưng chiều, anh cũng học theo động tác của cô, giơ cuốn sổ lên.

Khoảnh khắc bấm nút chụp, anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên má của Tống Tịnh Nguyên, rồi cô nghe thấy anh nói —

"Bà Trần à, tân hôn vui vẻ."

Rời khỏi Cục Dân Chính, Trần Nghiên dẫn cô đi ăn ở nhà hàng gần đó. Mọi người đều đang đón chào năm mới, hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ và băng rôn, khung cảnh rộn ràng, vui vẻ.

Trên đường về nhà, họ ghé qua một tiệm hoa, anh mua một bó hoa hồng đỏ, đưa Tống Tịnh Nguyên.

"Quà tân hôn." Anh nói.

Thật ra từ lúc đến Cục Dân Chính, Trần Nghiên tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống với sự căng thẳng của anh đêm trước đó, anh còn vẫn lịch sự cảm ơn nhân viên.

Cho đến khi về nhà.

Trần Nghiên nằm dài trên ghế sofa, hai tay cầm cuốn sổ kết hôn, cứ lật qua lật lại xem mãi, mắt đau nhức cũng không chịu rời.

Tống Tịnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh anh, rút cuốn sổ khỏi tay anh: "Anh xem lâu lắm rồi đấy."

Trần Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh chỉ thấy có chút không chân thực."

"Gì cơ?"

"Giấc mơ năm mười bảy tuổi cuối cùng cũng thành hiện thực rồi."

Năm cô mười sáu tuổi, anh đã hứa sẽ cưới cô về nhà.

Năm anh hai mươi sáu tuổi, lời hứa ấy cuối cùng cũng được thực hiện, bén rễ và nảy mầm.

Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: "Em sẽ mãi ở bên anh."

"Được."

Tắm rửa xong, Tống Tịnh Nguyên buồn chán lướt điện thoại. Vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên không ngớt, tiếng trẻ con nô đùa, nghe thật náo nhiệt.

Cô đăng tấm ảnh hai người đã chụp ở Cục Dân Chính chiều này lên WeChat, không kèm theo nội dung nào, vì bức ảnh đã nói lên tất cả.

WeChat của cô nhanh chóng bùng nổ.

【 Thẩm Duệ:? Trời ạ, hai người đăng ký kết hôn rồi à? Đáng ghét, lại nhanh hơn tôi một bước rồi. 】

【 Chị Kỳ An: Chúc mừng, chúc mừng! 】

【 Tang Lỗi:? Thật không vậy? Nhớ chia cho anh ít kẹo cưới nhé! 】

【 Giang Bân: Chúc mừng. 】

Tống Tịnh Nguyên lần lượt trả lời từng người, cảm ơn lời chúc phúc của họ.

Nhưng cô làm mới trang WeChat vài lần vẫn không thấy Trần Nghiên đăng ảnh. Dù biết anh không thích đăng mấy thứ này, nhưng việc quan trọng như thế, chắc anh sẽ đăng chứ nhỉ.

Đợi mãi mà chẳng thấy, Tống Tịnh Nguyên không nhịn được nữa, bèn lại gần hỏi anh: "Không đăng WeChat à?"

Trần Nghiên biết cô đang nghĩ gì, véo má cô: "Đương nhiên là đăng chứ."

"Nhưng không phải bây giờ."

"..."

Tống Tịnh Nguyên phồng má, lẩm bẩm: "Được rồi."

Thời gian trôi qua, không biết đã qua nửa đêm từ lúc nào, tiếng pháo ngoài cửa sổ càng thêm rộn rã, tiếng chuông cổ kính vang lên, báo hiệu năm mới đã đến.

Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên cũng thấy bài đăng của Trần Nghiên.

Bức ảnh giống hệt cô đã đăng, thêm hai dòng chữ.

【 Món quà năm mới tuyệt vời nhất 】

【 Bà Trần, mãi mãi yêu em 】

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao Trần Nghiên lại chọn kết hôn vào ngày cuối cùng của năm:

Vì như thế anh có thể khoe với người khác vào ngày hôm sau ——

Xin lỗi nhé, chúng tôi đã kết hôn được hai năm rồi:)))))