Dâng Trào

Chương 119




Thật ra, Tống Tịnh Nguyên không cảm thấy có gì đặc biệt đối với việc đăng kí kết hôn, chẳng qua chỉ là thêm một tờ giấy có dấu mộc, cuộc sống vẫn như trước đây.

Nhưng với Trần Nghiên thì khác.

"Ở cùng vợ" đã trở thành câu cửa miệng của anh mỗi khi nói chuyện với người ngoài.

Chiều thứ Tư, Trịnh Thần vừa ngân nga vài giai điệu vừa bước đến phòng tổng giám đốc. Đám bạn học ở California vừa về nước, nói tối nay muốn vui chơi một chút, bảo anh ấy rủ Trần Nghiên đi cùng.

"Cộc cộc cộc,"

Anh ấy gõ cửa, chữ "vào" của Trần Nghiên vừa phát ra được một nửa thì Trịnh Thần đã bước vào, ung dung ngồi xuống ghế sofa da.

Trần Nghiên khẽ ngẩng đầu liếc anh ấy, rồi lại cúi đầu: "Chuyện gì?"

"Tối nay bảy giờ, câu lạc bộ Dạ Giai ——"

"Không đi." Trần Nghiên dứt khoát ngắt lời anh ấy.

"Để em nói hết câu được không?" Trịnh Thần lườm anh, "Hôm nay mấy người bạn của chúng ta trở về, họ nói muốn gặp anh."

"À." Trần Nghiên vẫn không chút biểu cảm, đáp lại y như cũ, "Không đi, tôi phải ở cùng vợ."

Trịnh Thần: "..."

Như thể sắp bùng nổ, Trịnh Thần nghiến răng trợn mắt nhìn anh, rồi bắt đầu càu nhàu: "Ở cùng vợ, ở cùng vợ, suốt ngày chỉ biết ở cùng vợ. Sao? Kết hôn thì giỏi lắm à?"

Nghe xong câu này, Trần Nghiên lập tức tỏ ra hứng thú. Anh đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc trả lời câu hỏi vừa rồi.

"Đúng vậy."

"Kết hôn giỏi lắm đấy."

Trịnh Thần: "..."

Nói xong, anh móc ra một cuốn sổ đỏ vuông vắn trong túi áo ra, kẹp giữa những ngón tay thon dài, khẽ lắc hai lần, rõ ràng là đang khoe khoang.

"Thấy chưa?"

"Giấy chứng nhận kết hôn."

"À đúng rồi." Trần Nghiên tự gật đầu, hừ nhẹ, "Người như cậu, ngay cả bạn gái còn không có, làm sao mà thấy được giấy chứng nhận kết hôn."

"..." Trịnh Thần bị đòn khoe mẽ bất ngờ của anh làm cho cạn lời. Anh ấy im lặng mất năm, sáu giây, không thể tin được mà trợn tròn mắt, "Anh còn mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên người nữa à?"

Trần Nghiên nhướng mày, ném lại câu hỏi: "Không được sao?"

"Được, được, quá được luôn!" Trịnh Thần lẩm bẩm, "Anh Nghiên, sao trước đây em không nhận ra anh lại ố dề như vậy chứ."

Trần Nghiên không để tâm, cười khẽ vài tiếng, vai khẽ run lên: "Cảm ơn lời khen."

"..."

Không thể ố dề hơn.

Hôm nay, Tống Tịnh Nguyên tan làm sớm hơn thường lệ. Đêm trước ở Giang Bắc vừa có tuyết rơi, không khí trong lành mát mẻ. Tống Tịnh Nguyên xách túi bước ra khỏi tòa nhà Gia Nhiên, quyết định đến tìm Trần Nghiên.

Cô đã quá quen với lễ tân ở đó. Thấy cô đến, cô ấy mỉm cười chào hỏi. Trên đường, Tống Tịnh Nguyên vừa mua ít hạt dẻ rang đường, vẫn còn bốc khói nghi ngút trong túi áo khoác. Cô lấy ra một ít, chia cho lễ tân, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

Tống Tịnh Nguyên đi thang máy lên tầng bốn, vừa đi được vài bước thì gặp ngay Trịnh Thần ở hành lang. Anh ấy cũng cười với cô, dừng lại kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra ở phòng làm việc của Trần Nghiên.

"Em thật sự chịu thua rồi." Trịnh Thần nói, "Kể từ khi hai người kết hôn, ngày nào anh ấy cũng nhắc đến câu "ở cùng vợ", làm tổn thương sâu sắc trái tim yếu đuối của những thanh niên độc thân như bọn em."

Tống Tịnh Nguyên nhét vài hạt dẻ vào tay anh ấy: "Bù đắp cho cậu một chút."

Khi cô bước vào, Trần Nghiên đang đứng trước cửa sổ lớn, quay lưng lại và nói chuyện điện thoại với ai đó. Nhìn từ góc này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, anh toàn nói những thuật ngữ mà cô không hiểu.

Tống Tịnh Nguyên không làm phiền, ngồi xuống ghế sofa. Khi đến gần, gót giày của cô vô tình va vào tay vịn, phát ra một tiếng động nhỏ. Trần Nghiên quay đầu lại, thấy cô, lông mày giãn ra. Anh ra hiệu bằng khẩu hình, bảo cô ngồi chờ một lát.

Phòng làm việc của anh rất ấm, cô chỉ mới ngồi vài phút mà đã thấy nóng. Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác, đặt túi hạt dẻ lên đùi, vừa nhìn bóng lưng của Trần Nghiên.

Anh đã cởi áo vest, chỉ còn chiếc sơ mi trắng trên người. Bờ vai rộng và thẳng, dáng người cao ráo và phóng khoáng. Khi làm việc, anh có một khí chất đặc biệt, khác hẳn khi ở nhà, dường như lúc nào cũng nghiêm túc và điềm tĩnh, vừa mạnh mẽ vừa khiến người khác tin tưởng.

Tống Tịnh Nguyên vô thức mỉm cười, thu hồi ánh mắt, bắt đầu lướt vòng bạn bè.

Gần Tết, mọi người trở nên bận rộn hơn, số người than thở trên vòng bạn bè cũng tăng lên. Đồng Giai còn đăng hẳn một bài viết dài để than phiền về cuộc sống làm việc không ngày không đêm của mình. Tống Tịnh Nguyên bật cười, dừng lại, thả một like, rồi bình luận bên dưới.

【Y: Cố lên, mình luôn ở bên cậu.】

Đồng Giai lập tức trả lời: 【 Mình thực sự không thể chịu nổi nữa rồi qwq】

Lướt xuống thêm một chút, cô thấy một bạn nữ cùng lớp thời đại học đăng ảnh một đứa trẻ sơ sinh. Tống Tịnh Nguyên hơi bất ngờ, mấy năm không gặp, mọi người xung quanh đã có con hết rồi.

Còn cô vẫn được Trần Nghiên coi là trẻ con.

Trần Nghiên vừa kết thúc cuộc gọi, bước đến gần, cúi xuống, mái tóc của anh chạm vào làn da trên má cô, hơi ngứa.

"Xem gì thế?" Anh hỏi.

Tống Tịnh Nguyên đưa điện thoại cho anh xem: "Vòng bạn bè."

"Sao đột nhiên lại đến vậy?" Sự lạnh lùng khi bàn chuyện công việc đã biến mất, thay vào đó là cảm giác thư thái và dịu dàng khi ở bên cô.

"Hôm nay em tan làm sớm, vừa hay muốn đi dạo một chút." Tống Tịnh Nguyên đưa một hạt dẻ đã bóc vỏ đến bên miệng anh, "Nè."

Trần Nghiên không ăn, chỉ hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt lắm." Đôi mắt cô cong cong, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn.

Trần Nghiên nhẹ nhàng véo má cô, nắm tay cô rồi đút hạt dẻ vào miệng cô: "Vậy em ăn đi."

Tống Tịnh Nguyên phồng má cắn một miếng, nhưng chưa kịp phản ứng, Trần Nghiên đã cúi xuống hôn cô, tay đặt lên eo cô, kéo cô vào lòng mình. Lần này anh hôn vừa mạnh vừa cuồng nhiệt, đôi mắt đen láy không rời khỏi từng tấc da của cô. Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên không chịu nổi, mặt đỏ bừng, lông mi khẽ run lên, rồi nhắm mắt lại.

Hai người mỗi người cắn nửa hạt dẻ, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Tống Tịnh Nguyên cảm thấy gấu áo len bị một hơi nóng chạm vào, khẽ rùng mình, nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng nói gần như bị chặn lại trong cổ họng.

Cuối cùng, Trần Nghiên cũng không làm gì quá đáng, nhưng cơ thể Tống Tịnh Nguyên vẫn mềm nhũn, mắt như bị phủ một lớp sương mỏng, đuôi mắt đỏ hồng, cả người lún xuống ghế sofa, trông càng khiến người ta muốn bắt nạt.

"Đây là phòng làm việc." Tống Tịnh Nguyên nói.

"Ừ." Trần Nghiên ngồi xổm bên cạnh cô, ngón tay vân vê lọn tóc bên thái dương, "Tất nhiên anh biết."

"Anh không sợ người ngoài nhìn thấy à." Cô càu nhàu.

"Không ai thấy đâu." Trần Nghiên khẽ cười, giọng nói khàn khàn mang chút quyết rũ, "Anh đã kéo rèm cửa lại rồi."

"Với lại ——" Anh ghé sát lại, hôn nhẹ lên vành tai cô, "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."

"Có giấy tờ đàng hoàng, quang minh chính đại, sợ gì chứ."

Nghe anh nói vậy, cô chợt nhớ đến những lời Trịnh Thần phàn nàn với mình lúc nãy, không nhìn được mà cười khúc khích.

"Cười khờ gì vậy?"

"Không có gì đâu." Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, "Nhìn thấy anh là em muốn cười rồi."

"Ngốc quá."

"Lát nữa muốn ăn gì? Về nhà nấu cho em."

Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi liệt kê vài món. Đợi Trần Nghiên xử lý xong công việc, hai người nắm tay nhau xuống dưới.

Khi rời khỏi Niệm Nguyên, mới khoảng hơn sáu giờ, nhưng bên ngoài trời đã tối đen, đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng cam, chiếu xuống đất hai cái bóng, một cao một thấp sát vào nhau.

Tống Tịnh Nguyên ngồi ở ghế phụ, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, bỗng nghe Trần Nghiên hỏi: "Mấy ngày nữa có muốn về Khi Nguyên không?"

"Muốn." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, "Sắp Tết rồi, về thăm bà nội một chút."

*

Hai người mua vé máy bay ngày 26 tháng Chạp, không may gặp phải bão tuyết, chuyến bay bị hoãn hai tiếng mới cất cánh.

Khi máy bay hạ cánh thì đã gần mười một giờ đêm, Tống Tịnh Nguyên mệt mỏi không chịu nổi, Trần Nghiên đưa cô về thẳng nhà ở đường Hồn Hà Bắc, tắm rửa xong thì chui vào chăn ngủ ngay.

Sáng hôm sau, hai người đến nghĩa trang thăm bà nội.

Sau trận tuyết, trời trong xanh, là một ngày đông đẹp hiếm thấy.

Tống Tịnh Nguyên quỳ trước bia mộ, lắc nhẹ chiếc nhẫn trên tay, viên kim cương phản chiếu ánh sáng đẹp mắt dưới ánh mặt trời. Cô quay đầu nhìn Trần Nghiên, nở một nụ cười nhẹ: "Bà nội ơi, cháu có một tin vui muốn chia sẻ với bà."

"Cháu đã kết hôn rồi."

"Và bây giờ cháu rất hạnh phúc, cho nên bà không cần lo lắng nữa đâu."

Thời trung học, bà luôn thích nắm tay cô, cười tủm tỉm và nói với cô rằng, ngày cô kết hôn, chắc chắn cô sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.

Giờ đây, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy, lời bà nói chẳng sai chút nào.

Trần Nghiên cũng quỳ xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô, bề ngoài trông anh rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy: "Bà nội, cuối cùng cháu đã cưới Tịnh Nguyên về nhà rồi."

"Lời hứa chín năm trước, cháu đã thực hiện được."

Anh rất ít khi hứa hẹn.

Nhưng tất cả những lời hứa trong đời này đều dành cho Tống Tịnh Nguyên.

Lời hứa sẽ theo kịp bước chân cô, hứa sẽ yêu cô suốt đời, và hứa sẽ cưới cô về nhà.

Khi còn nhỏ, anh luôn cảm thấy lời hứa là một sự ràng buộc, là một áp lực vô hình.

Giờ anh mới hiểu, lời hứa chính là một cách diễn đạt khác của tình yêu.

...

Rời khỏi nghĩa trang, Trần Nghiên định đưa Tống Tịnh Nguyên đến trung tâm thành phố dạo chơi, nghe nói ở đó có một trung tâm thương mại mới mở với nhiều hoạt động đón năm mới. Nhưng vừa lên xe, điện thoại trong túi vang lên mấy tiếng.

Trần Nghiên lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi, anh khẽ cau màu, do dự vài giây rồi mới nghe máy.

Tống Tịnh Nguyên không nghe rõ người bên kia nói gì, chỉ biết giọng nói của Trần Nghiên có phần lạnh nhạt.

"Có chuyện gì?" Anh hỏi.

Bên kia lại nói gì đó, khiến Trần Nghiên càng nhíu chặt mày hơn. Anh đáp: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Tịnh Nguyên nắm nhẹ tay anh: "Có chuyện gì vậy?"

"Trần Chính gọi điện nói ông nội anh không khỏe, anh đến bệnh viện xem sao, em về nhà chờ anh nhé."

Mặc dù anh nói cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, nhưng ông nội cũng đã lớn tuổi, hồi nhỏ ông đối xử với anh cũng không tệ, không ghé thăm một chút cũng không được.

"Em đi cùng anh."

"Không —"

Trần Nghiên chưa kịp nói hết câu, Tống Tịnh Nguyên đã lắc đầu: "Em muốn đi."

"Hửm?"

Cô hơi ngại ngùng, chạm tay lên mũi, ngập ngừng giải thích: "Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, không phải sao?"

Trần Nghiên hiểu ý cô, nắm tay cô: "Đúng vậy, em cũng là người nhà của anh, anh nên dẫn em theo."

"Nhưng anh sợ gợi lại những ký ức không tốt, không muốn em buồn."

"Không đâu, em không còn để tâm đến những chuyện đó nữa."

Trần Nghiên bóp nhẹ mũi cô, rồi lại không kìm được lại xoa xoa má cô.

Hai người cùng đến bệnh viện trung tâm thành phố, phòng bệnh của ông nội Trần ở tầng sáu khu điều trị nội trú. Trần Chính đã sắp xếp cho ông một phòng VIP, cả tầng chỉ có hai phòng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Từ nhỏ Tống Tịnh Nguyên đã ghét bệnh viện, ghét mùi thuốc khử trùng bên trong, ghét sự chia ly và đau thương ở đó.

Trần Nghiên nắm tay cô đi vào, ông nội đang nằm trên giường truyền nước, mặc bộ đồ bệnh nhân đã ngả màu, tinh thần trông cũng tạm ổn, có điều tuổi đã cao, khó tránh khỏi những căn bệnh lặt vặt.

Thấy Tống Tịnh Nguyên bước vào cùng, ông không tỏ ra bất ngờ, cũng không phản đối, bình thản gọi một tiếng "A Nghiên", rồi quay sang nói với Tống Tịnh Nguyên: "Cháu cũng đến rồi."

Cô lễ phép đáp: "Cháu chào ông."

"Ông nội, sức khỏe ông thế nào rồi?" Trần Nghiên hỏi.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ tại ba cháu làm lớn chuyện, gọi các cháu về."

"Quan tâm nhiều một chút là chuyện nên làm."

Nói xong, phòng bệnh rơi vào im lặng trong giây lát, hai ông cháu đã lâu không gặp, trước đó lại căng thẳng như vậy, khiến cho cả hai nhất thời không biết nói gì.

Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết bị gió thổi bay tán loạn, có vài bông đập vào cửa kính, thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây.

Không biết qua bao lâu, ông nội Trần lên tiếng trước.

"A Nghiên, còn nhớ tiệm bánh bao mà hồi nhỏ con thích ăn không?"

Trần Nghiên ngẩn người, đôi môi mỏng khẽ mở, mãi một lúc mới trả lời: "Nhớ."

"Hôm nay bỗng nhiên ông muốn ăn quá, đi mua cho ông một phần nhé."

"Được."

Nói xong, anh định kéo Tống Tịnh Nguyên ra ngoài, nhưng ông nội Trần lại lên tiếng.

"A Nghiên, con tự đi đi."

Ý của câu nói này rất rõ ràng, ông muốn giữ Tống Tịnh Nguyên lại.

Nhưng sao Trần Nghiên có thể đồng ý.

Sắc mặt anh lập tức lạnh đi, ánh mắt u tối, giọng nói lạnh lùng: "Ý ông là gì?"

"Đừng lo." Ông nội Trần không giận, "Ông sẽ không làm khó con bé nữa, chỉ muốn có người nói chuyện với ông một chút thôi."

Trần Nghiên còn định nói gì đó, nhưng Tống Tịnh Nguyên kéo tay áo anh, khẽ nói bên tai: "Anh đi đi."

Trần Nghiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

"Thật sự không sao đâu." Giọng của Tống Tịnh Nguyên rất dịu dàng, "Anh đừng lo."

Hai người nhìn nhau vài giây, Trần Nghiên đành nhượng bộ: "Có chuyện gì gọi ngay cho anh."

"Dạ."

Sau khi Trần Nghiên rời đi, Tống Tịnh Nguyên quay lại bên cạnh giường bệnh. Ông hơi hất cằm về phía chiếc ghế: "Ngồi đi."

Tống Tịnh Nguyên không từ chối.

Chưa kịp nói gì, ông nội Trần đã ho khan vài tiếng. Tống Tịnh Nguyên lập tức đứng dậy, lấy cốc nước ấm bên cạnh, đỡ ông ngồi dậy uống nước.

"Con bé này, vẫn tốt tính như xưa." Ông nhìn cô nói, "Cháu không hận tôi sao?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.

"Hôm nay giữ cháu lại đây, không phải vì việc gì khác." Ông dừng lại một chút, "Chỉ cảm thấy nên xin lỗi cháu."

Tống Tịnh Nguyên sững sờ vài giây, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên như muốn xác nhận mình không nghe nhầm.

"Trước đây, tôi cứ muốn tách cháu và A Nghiên ra." Ông cười tự giễu, "Làm nhiều chuyện quá đáng, không ít lần làm khó cháu, thậm chí ép cháu phải rời khỏi thành phố này."

"Suốt bao năm qua, cháu đã phải chịu nhiều khổ cực, nên xin lỗi là điều cần thiết."

"Tôi không mong cháu tha thứ, nhưng ở cái tuổi này rồi, cảm thấy mình không nên cố chấp mãi." Giọng ông mềm mỏng hơn rất nhiều, "Thật ra nhìn thấy A Nghiên có được ngày hôm nay, tôi vẫn rất vui, thấy thằng bé lập gia đình, sự nghiệp ổn định, tôi cũng không còn gì hối tiếc."

Tống Tịnh Nguyên mím môi, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, dù sao thì những tổn thương đó thật sự đã tồn tại.

"Sau khi cháu rời đi, thằng bé như biến thành một người khác, bắt đầu chăm chỉ học hành, kết quả thi đại học cũng rất tốt, nhưng thằng bé lại chọn học lại. Tôi biết, chắc là vì cháu."

"Quả nhiên năm sau thằng bé đăng ký vào Đại học Giang Bắc, nhưng tôi đã ép thằng bé ra nước ngoài, vì vậy đã để hai đứa bỏ lỡ nhau nhiều năm."

Môi Tống Tịnh Nguyên khẽ cử động: "... Cháu biết."

"Vì chuyện ra nước ngoài, thằng bé quyết tâm cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, tôi cũng tuyệt tình, cắt hết mọi nguồn kinh tế của thằng bé."

Tống Tịnh Nguyên run lên.

Những điều này cô chưa bao giờ biết.

"Thằng bé có tính cách giống tôi, rất cứng đầu. Nhiều năm ở bên ngoài, thằng bé chưa bao giờ cúi đầu, hoàn toàn dựa vào sức mình để vươn lên." Ông nội Trần xúc động nói, "Nhưng tôi biết, thằng bé đã phải chịu nhiều khổ cực khi ở nước ngoài."

Dù không trực tiếp hỏi thăm, nhưng ông không thể không cử người theo dõi tình hình của anh.

"Thằng bé chi tiêu rất ít, mọi thứ đều rất tiết kiệm, nhưng vẫn tìm rất nhiều việc làm thêm, có những công việc rất nguy hiểm, chỉ để dành dụm tiền."

"Sau đó bay về Giang Bắc gặp cháu."

"Việc tra lịch bay của thằng bé không phải là chuyện khó, cứ ba tháng thằng bé lại về một lần, chỉ ở Giang Bắc một đêm rồi lại đi."

Mắt Tống Tịnh Nguyên bỗng cay xè, trái tim cô đau nhói, như bị ai đó nhúng vào nước, ngột ngạt khó chịu.

Trần Nghiên chưa từng kể những chuyện này với cô.

Anh chỉ nói với cô rằng, những năm ở California, anh sống rất tốt, học hành thuận lợi, có nhiều bạn bè. Ngay cả Trịnh Thần cũng nói vậy.

Nhưng thật ra, anh sống không tốt chút nào.

Để bay từ Giang Bắc về Khi Nguyên, cô đã phải tiết kiệm rất lâu mới đủ tiền mua vé, huống chi từ California bay về, chắc chắn đó là một khoản chi lớn.

Cô không thể tưởng tượng được Trần Nghiên đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào.

"Giờ hai đứa cũng đã kết hôn rồi." Ông đã sớm nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay của cô và Trần Nghiên, lấy hộp chiếc hộp gỗ từ ngăn tủ bên cạnh, "Cái này tặng cháu, coi như là quà cưới của hai đứa."

Tống Tịnh Nguyên mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc bích được làm rất tinh xảo, cô vội vàng đậy nắp hộp lại: "Thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận."

"Nhận đi." Ông kiên quyết nói, "Vốn dĩ nó đã là của cháu rồi."

Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên vẫn phải nhận.

Hơn mười phút sau, Trần Nghiên xách một phần bánh bao quay trở lại phòng bệnh, anh còn thở dốc, chắc là chạy về, nhìn Tống Tịnh Nguyên với ánh mắt lo lắng, sợ cô bị làm khó.

Tống Tịnh Nguyên mỉm cười với anh, để anh yên tâm.

Trần Nghiên ở lại phòng bệnh nói chuyện với ông nội Trần một lúc, y tá đến thay thuốc và dặn ông nghỉ ngơi nhiều hơn. Đợi ông ngủ say, hai người mới rời đi.

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Trần Nghiên đã sốt sắng hỏi: "Ông nói gì với em?"

"Chỉ là trò chuyện vài câu, hỏi thăm tình hình của anh dạo gần đây thôi." Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, "Thực ra ông vẫn rất thương anh."

Trần Nghiên không đáp lại.

Tống Tịnh Nguyên lấy chiếc vòng ra khỏi túi, đưa cho anh xem: "Đúng rồi, A Nghiên, ông nội tặng em cái này."

"Thứ này quý giá lắm đúng không? Hay là anh —"

Không để cô nói xong, Trần Nghiên đã nhanh tay đeo chiếc vòng vào cổ tay cô, màu xanh ngọc bích làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, như một khối ngọc dương chi thượng hạng.

"Đeo vào." Trần Nghiên nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ, "Chiếc vòng này vốn là của bà nội anh, lẽ ra phải truyền lại cho mẹ anh, nhưng vì bà ta và Trần Chính không hòa thuận, cũng ít về nhà, nên chiếc vòng được giữ lại, để sau này truyền cho cháu dâu nhà họ Trần."

"Chính là em."

"Ông đã đồng ý chuyện của hai đứa mình rồi."

Nghe đến đây, tâm trạng của Tống Tịnh Nguyên tốt lên hẳn, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc vòng, ngọc rất đẹp, chạm vào hơi mát.

Rời khỏi bệnh viện, hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố, mua rất nhiều nguyên liệu ở siêu thị, về nhà nấu lẩu ăn.

Tống Tịnh Nguyên nằm trên giường lướt điện thoại, đột nhiên một thông báo từ Zhihu hiện lên ——

"Bạn trai đã từng làm những điều gì khiến bạn cảm động?"

Tim cô khẽ run lên, Tống Tịnh Nguyên bấm vào xem và đọc từng dòng bình luận của cư dân mạng.

Nội dung rất đa dạng, có người nói bạn trai mình đã đi hơn hai mươi chuyến tàu lửa từ một thành phố khác đến chỉ để tổ chức sinh nhật cho mình, có người nói bạn trai mình đã xăm tên mình lên xương quai xanh, còn có vài người độc thân than thở bên dưới.

Nhưng Tống Tịnh Nguyên càng đọc, mắt càng cay.

Cô đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện thời đại học, nhớ đến buổi biểu diễn ấy, bó hoa tươi đắt tiền mà đàn chị tặng, lại nhớ đến lần nào đó trong giờ giải lao, Đồng Giai nói nhìn thấy một anh chàng siêu đẹp trai trong tòa nhà giảng dạy. Cô còn nhớ đêm giao thừa buồn bã ấy, cô gặp một chú gấu nâu trên đường, nó buộc một quả bóng bay hình trái tim vào cổ tay cô.

Lúc đó cô quá ngốc nghếch, cũng quá yếu đuối, chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Nghiên sẽ thích mình, càng không dám mơ anh sẽ vượt ngàn dặm xa xôi để đến gặp gặp.

Trong bếp có tiếng nước chảy rào rào, Trần Nghiên đang rửa bát. Tống Tịnh Nguyên nhảy xuống giường, chạy ào tới, ôm lấy eo anh từ phía sau.

"Sao đấy?" Trần Nghiên quay đầu nhìn cô, mắt hơi híp lại, điệu bộ hờ hững nhưng lại vô cùng cuốn hút. Giọng anh lười biếng, "Không chờ được nữa à?"

Tống Tịnh Nguyên ôm chặt anh không buông, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Chú gấu nâu mà năm đó em gặp trên đường có phải là anh không?"

Trần Nghiên sững sờ vài giây, cơ bắp trên người cũng theo đó mà cứng lại.

Yết hầu khẽ nhấp nhô, anh từ từ đáp: "Phải."

"Khi đó anh sống ở California không hề dễ dàng chút nào, sao còn chạy về gặp em?"

Trần Nghiên tắt vòi nước, dùng chiếc khăn bên cạnh lau khô tay, xoay người lại ôm cô vào lòng. Dưới ánh sáng dịu dàng, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm, trong đó tràn đầy sự dịu dàng, gần như sắp tràn ra ngoài.

"Vì anh đã nói, anh sẽ luôn ở bên em."