Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 287: Thoát thân




Hoàng thượng nói mấy câu rồi rời khỏi Từ Ninh cung, ngay sau đó ngự thiện phòng liền đưa tới ba món ăn.

Từ Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm, rất ít thấy tình hình như vậy, huống chi đây chẳng qua chỉ là một bữa tiệc rượu nhỏ mà thôi, tiệc rượu của Thái hậu cùng các Thái phi, ngự thiện phòng cùng lắm chỉ dâng lên hai món điểm tâm.

Mặc dù Hoàng thượng chỉ nói hai câu, nhưng ánh mắt dừng ở trên người các nàng chốc lát mới rời đi.

Từ Cẩn Du cảm thấy rất sợ hãi.

Hôm qua, Hoàng hậu nương nương một mực cáo bệnh không ra khỏi cửa, lại cũng tới Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu vốn muốn mời Trần đại tiểu thư cháu gái của Hoàng hậu nương nương đến tiệc rượu, nhưng tối hôm qua vị Trần đại tiểu thư kia lại xuất cung rồi.

Đây không phải là một điềm tốt.

Nếu như là chuyện tốt thì người ta đã sớm tranh đoạt, làm sao có thể đến phiên Mẫn Giang Thần tới đây, vị Mẫn Đại tiểu thư này ở kinh thành cũng không có nhiều danh tiếng tốt, chức quan của Mẫn đại nhân lại không cao...

Gần đây trong cung đều bàn tán chuyện của Đông Bình Trưởng Công chúa, nàng ta còn nghe Thái hậu nói với nữ quan, tân Hoàng đế của Tây Hạ không phải con trai ruột của Trưởng Công chúa, ngăn cách tầng tầng, đặc biệt là ở trước mặt hoàng quyền, bây giờ mặc dù sống yên ổn vô sự với nhau, chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Dù Từ Cẩn Du không thể hạ kết luận, nhưng nàng ta có thể khẳng định, trước mặt là một bãi nước đục.

Tốt nhất nàng ta nên nghĩ đủ cách lui ra ngoài, phải nghĩ cách gì mới được đây?

Ăn xong tiệc rượu, Thái hậu liền muốn đến ngự hoa viên, mọi người vội vàng đi theo.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Từ Cẩn Du lặng lẽ đi tới bên cạnh Mẫn Giang Thần, “A thần,” Nàng ta hạ thấp giọng, “Tỷ có tin tức của Lang Hoa không?”

Từ Cẩn Du như sợ bị người khác nghe được, vừa nói chuyện vừa nhìn tiểu thư nhà Trang Vương phi bên cạnh.

Mẫn Giang Thần lắc lắc đầu, cũng chú ý tới mấy người Tề Ngọc Hoàn đang nghe các nàng nói chuyện, trước khi tiệc rượu chưa bắt đầu, mấy vị tiểu thư đã tụm lại bàn tán chuyện Lang Hoa, nàng nghe được trong lòng hết sức tức giận.

“Ta nghe nói,” Từ Cẩn Du nói, “Ở Tây Hạ, Lang Hoa tìm được phụ thân rồi.”

Đây là tin tức Mẫn Giang Thần muốn nghe được nhất.

Từ Cẩn Du nói: “Như vậy thì tốt rồi, Cố Thế thúc là một người rất tốt.”

“Hàn Tướng quân cũng đánh thắng trận, lần này không có kẻ nào có thể lấn át được hào quang của Lang Hoa nữa.” Giọng Từ Cẩn Du hơi lớn một chút.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều đang nghị luận về Cố Lang Hoa, các nương nương trong cung thấy nàng cũng phải hỏi đôi câu.

Cái tên Cố Lang Hoa này mọi người đột nhiên đều biết đến.

Hà ma ma cũng nói, Cố Lang Hoa đi một nước cờ hay. Sau chuyện này, nghĩa huynh Hàn Chương của nàng ta ắt sẽ vô cùng vẻ vang, Đông Bình Trưởng Công chúa tất sẽ niệm tình cảm của nàng ta, Thái hậu nương nương cũng sẽ càng thích nàng ta.

Một nữ tử nhà hương thân liền giẫm tất cả danh môn khuê tú dưới chân.

“Đã sớm nghe nói Từ đại tiểu thư và Cố Lang Hoa thân nhau, Cố Đại tiểu thư trở lại, nhất định cũng không thể thiếu quà cho ngươi.” Giọng nói chanh chua cay nghiệt của Tề Ngọc Hoàn kia truyền tới.

Sắc mặt Từ Cẩn Du lập tức biến thành đỏ bừng, “Lời này của ngươi là có ý gì?” Dáng vẻ muốn tranh luận rõ ràng với Tề Ngọc Hoàn, “Lang Hoa làm sao? Ta làm sao?”

...

Thái hậu nương nương nghe được tiếng ồn, không khỏi nhìn về phía nữ quan bên cạnh, nữ quan đi xem tình hình rồi về thấp giọng nói, “Từ đại tiểu thư cãi cọ với Nhị tiểu thư của phủ Trang Vương, may mà Mẫn Đại tiểu thư ở bên cạnh đã khuyên được rồi.”

Từ Cẩn Du xưa nay rất nhu thuận, làm sao lại tranh cãi với Tề Ngọc Hoàn.

Thái hậu đang suy nghĩ, Từ Cẩn Du đã tới cáo lỗi trước, “Thái hậu nương nương, thần nữ có chút không thoải mái... thứ cho thần nữ cáo lui trước.”

Sắc mặt Từ Cẩn Du tái nhợt, Tề Ngọc Hoàn dương dương đắc ý, những người còn lại đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tựa như không nhìn thấy gì cả.

Thái hậu gật gật đầu: “Ngươi đi đi!” cô bé Cẩn Du này rất thông minh, ngày thường làm việc cũng biết tiến lui, nhưng dẫu sao tuổi còn quá nhỏ. Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta liền rơi xuống người Mẫn Giang Thần.

Thái hậu giơ tay ra với Mẫn Giang Thần, “A Thần qua đây, để cho Ai gia nhìn kỹ một chút, biểu huynh ngươi ở Thái Nguyên lập được công lớn, không hổ là Tướng quân bách chiến bách thắng của Đại Tề chúng ta.”

Thái hậu nói rồi dừng lại một chút: “Đáng tiếc Vinh quốc công, nếu như ông ta còn sống trong lòng nhất định sẽ vui mừng.”

Mẫn Giang Thần đỡ Thái hậu từ từ đi về phía trước.

Thái hậu nói: “Tang sự làm thế nào rồi? Hoàng thượng nói muốn mời đại nho viết mộ chí... ông ta tuổi còn trẻ lại đi như vậy, thật sự khiến cho người ta đau lòng. Còn nhớ cung yến năm ngoái, Ai gia còn cho ông ta một quả lựu ngọc, để cho phu thê bọn họ sớm khai chi tán diệp, ai biết năm nay đã...”

Mẫn Giang Thần rũ mắt xuống, lặng lẽ lau nước mắt ở khóe mắt đi, dịu dàng lễ độ nói: “Quốc công gia đi cũng rất thanh thản.”

Thái hậu nghe rồi trên mặt có vẻ lo lắng: “Ai gia nhớ Uông ngự y của thái y viện điều dưỡng rất tốt, năm đó Bình An không còn nữa, Ai gia đều dựa vào ông ta mới kéo dài được, kêu Uông ngự y xuất cung một chuyến đi bắt mạch cho Vinh Quốc công phu nhân đi.”

Đây là sự ban ân rất lớn.

Sau khi Hàn Chương đánh thắng trận, Hàn gia lập tức lột xác, Hoàng thượng ban thưởng cho Hàn gia, Thái hậu cũng ban thưởng cho Hàn gia, điều này không khỏi làm người ta nhớ tới lúc Hàn Chương thê lương mang quan tài gỗ của huynh trưởng rời kinh.

Mẫn Giang Thần vội vàng đứng dậy hành lễ tạ ơn Thái hậu.

Thái hậu cười đỡ Mẫn Giang Thần dậy, “Mau đứng lên đi, trong nhiều hài tử như thế, ngươi là nhu thuận nhất, Ai gia nhìn liền thích.”

“Cố Lang Hoa đó,” Tề Ngọc Hoàn bị lạnh nhạt bỗng nhiên nói, “Chính là mẫu phi dân nữ mang về kinh, nghe nói ở trong đồn bảo vệ của Tây Bắc, chữa khỏi cho không ít thương binh, cũng coi là lập được công lớn.”

Tề Ngọc Hoàn nói tới chỗ này khẽ mỉm cười, “Một nữ hài tử như nàng ta không dễ dàng gì, thần cũng muốn thay nàng ta xin Thái hậu nương nương ban thưởng.”

Mẫn Giang Thần không khỏi nhíu mày.

Tề Ngọc Hoàn nở nụ cười, giống như là đang khen hạ nhân nhà mình vậy, tỏ ra hết sức phấn khởi, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tề Ngọc Hoàn.

Thái hậu ngẩng đầu lên, “Nhị nha đầu muốn xin cho Lang Hoa cái gì?”

Tề Ngọc Hoàn suy nghĩ một chút mới nói: “Thần nhớ trong phòng Thái hậu nương nương có miếng đá hổ phách, nghe nói bên trong có một đoá hoa hạnh, thứ đồ này cho Cố Đại tiểu thư rất thích hợp.” Hạnh lâm thế gia, dĩ nhiên hoa hạnh thích hợp nhất với nàng ta.

“Lang Hoa không phải là lang trung gì cả,” Mẫn Giang Thần nói, “Cố gia cũng là thư hương môn đệ, chỉ là bởi vì bị Thẩm gia bức bách mới đến Trấn Giang làm hương thân.”

“Thái hậu nương nương có thể tín nhiệm Cố gia đưa dược liệu đến Tây Hạ, đối với Lang Hoa và Cố gia mà nói đã là ban thưởng lớn nhất.”

Mấy câu nói không tự ti cũng không kiêu ngạo, Thái hậu liên tục gật đầu, “A Thần nói có lý.”

Sắc mặt Tề Ngọc Hoàn lập tức tái xanh.

...

Mẫn Giang Thần từ trong cung trở về nhà, Mẫn phu nhân đã chờ ở cửa thùy hoa rồi.

Nhìn thấy con gái, Mẫn phu nhân lập tức hỏi: “Thế nào rồi? Đi vào cung đã nói những gì? Thái hậu nương nương đã mời những vị tiểu thư nào?”

Mẫn Giang Thần không khỏi kinh ngạc, lúc mẫu thân đưa nàng vào cung sắc mặt còn rất thoải mái, làm sao bây giờ lại như sắp gặp kẻ thù vậy.

“Mẫu thân,” Mẫn Giang Thần không hiểu, “Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Người đây là...” Lời còn chưa nói hết đã thấy Mẫn Hoài trong sân.

“Sao phụ thân cũng tới kinh rồi ạ?” Mẫn Giang Thần không khỏi kinh ngạc, bây giờ còn chưa đến lúc vào kinh báo cáo công việc.

Mẫn Hoài hiển nhiên có lời muốn nói, ánh mắt ông ta rơi xuống mặt Mẫn Giang Thần, mở miệng ra, hồi lâu lại không nói được gì cả.

Mẫn phu nhân nói: “Lão gia cũng chớ gấp, bây giờ còn chưa quyết định, chúng ta vẫn nên vào trong nhà từ từ nói cho A Thần nghe.”