Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 288: Chết cũng không gả




Mẫn Hoài ôm tâm sự nặng nề ngồi xuống, “Lúc mọi người đến kinh thành ta đã cảm thấy không đúng rồi, nếu Thái hậu cảm thấy có lỗi với Vinh quốc công, đại khái cứ trực tiếp ban thưởng cho Hàn gia, tại sao phải cho đòi con vào cung?”

Thái hậu làm việc từ trước đến giờ đều có cái lý của bà ta.

“Sau đó Hoàng thượng lại triệu kiến ta vào kinh báo cáo công việc,” Mẫn Hoài nói rồi lắc lắc đầu, “Ta còn tưởng rằng bởi vì Tây Bắc đánh trận, Hoàng thượng vội vàng muốn Giang Chiết trả lại lương thực còn thiếu.”

“Hôm nay mới vừa từ trong nha môn đi ra, Ninh Vương phi sai người đến nhắc nhở ta,” Mẫn Hoài nói, “Trong cung truyền ra chút tin tức, nói Thái hậu đang chọn tiểu thư thích hợp phong làm Công chúa, đi Tây Hạ hòa thân.”

Mẫn Giang Thần nghe lời này lông tơ trên người dựng đứng lên, thảo nào hôm nay Hoàng thượng lại đến Từ Ninh cung, hoá ra là vì...

Mẫn phu nhân kéo bàn tay lạnh như băng của Mẫn Giang Thần, “Nhà chúng ta cũng không phải dòng họ Hoàng thất, lão gia lại không có quyền cao chức trọng, nói thế nào đi nữa chuyện hòa thân cũng không rơi xuống người chúng ta.”

“Nếu như nhất định phải hòa thân, Hoàng thượng sẽ cho đòi lão gia đi nói chuyện, lão gia tuyệt đối không thể đáp ứng, chúng ta chỉ có một đứa con gái là A Thần,” Mẫn phu nhân nói rồi nhìn về Mẫn Hoài, “Lão gia dù từ quan về nhà cũng không thể gả A Thần đến Tây Hạ được.”

Chỉ sợ dù ông ta từ quan, cũng không thể ngăn cản gả A Thần đến Tây Hạ.

Mẫn Hoài đứng dậy, “Chúng ta nên lập tức quyết định hôn sự cho A Thần.”

Vì sao Thái hậu nương nương phải mở tiệc mời những tiểu thư này, chính là muốn hỏi han, trong những tiểu thư này sẽ có người đến Tây Hạ hòa thân, nếu như lúc này ai đính hôn với các nàng, chính là công khai đối nghịch với triều đình, đừng mong có tiền đồ tốt nữa.

Toàn thân Mẫn phu nhân run lên, “Đây nên là chuyện của hoàng tộc, dựa vào cái gì lại rơi xuống đầu chúng ta,” Nói rồi đứng lên, “Vậy thì tìm một trượng phu không theo con đường làm quan cho A Thần đi.”

Bà ta thật sự hối hận, nếu như sớm quyết định hôn sự cho A Thần, cũng sẽ không có ngày này.

Mẫn phu nhân đang suy nghĩ, hạ nhân tới bẩm báo, “Ninh Vương phi tới.”

Ninh Vương phi vào cửa, nước mắt Mẫn phu nhân lập tức tuôn ra.

Nét mặt Ninh Vương phi cũng nặng nề, nhìn về phía Mẫn Giang Thần: “A Thần muội về phòng trước đi... chúng ta thương lượng một chút...”

Mẫn Giang Thần lại lắc lắc đầu, “Việc tới nước này, Vương phi và phụ thân cũng không cần lừa gạt con nữa, hôn sự của con, con cũng muốn biết.”

Ninh Vương phi gật gật đầu, giống như là quyết định, “Cậu cũng biết tuy địa vị của cháu là Vương phi, nhưng bởi vì Vương gia là một kẻ ngốc, bên người cũng không có ai chịu giúp đỡ.”

Nghĩ tới cái này Mẫn Hoài không khỏi than thở.

Đứa trẻ tốt đẹp gả cho một người ngốc, nhiều năm qua chỉ nơm nớp lo sợ sống qua ngày, ngay cả một đứa con cũng không có.

Mẫn phu nhân cũng không nhịn được nói: “Mấy năm qua khổ cho cháu quá.”

Ninh Vương phi lắc đầu một cái, “Cũng may Ninh Vương tâm địa hiền lành, nếu như chàng ấy là một nam tử bình thường, có lẽ cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không khổ sở như vậy,” Nói rồi miễn cưỡng cười một tiếng, “Chàng ấy là đệ đệ của Hoàng thượng, ở vào một vị trí khó xử như vậy, may mà chàng ấy là một người ngốc, nếu không chúng cháu làm gì được yên bình.”

Mẫn Hoài rất hiểu câu nói này của Ninh Vương phi.

Ninh Vương phi nói tiếp: “So với hôn sự của cháu, nếu A Thần đi Tây Hạ mới thật sự là gọi trời trời không thấu gọi đất đất không thưa. Tây Hạ là một nơi nghèo khó đã đành, còn không biết tính tình của tiểu Hoàng đế Lý Mặc đó thế nào, người Tây Hạ với người Tề chúng ta không giống nhau, tính tình bọn họ thô lỗ, A Thần từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, nhất định rất khó hoà hợp vợ chồng.”

Bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề hơn.

Ninh Vương phi nói: “Cho nên cháu nói, may mà Ninh Vương là một người ngốc, chúng ta còn có thể dốc sức đánh một trận, nếu lớn chuyện rồi phủ Ninh Vương chẳng qua cũng chỉ vì bao che, Thái hậu sẽ chỉ trách Vương gia và cháu không hiểu chuyện, không biết đạo lý, nguyên tắc, cũng sẽ không bị gán tội danh quá lớn.”

“Ai sẽ đi nói lý, nói quốc gia đại nghĩa với một người ngốc? Dẫu sao ở trong mắt người ngoài, toàn bộ phủ Ninh Vương đều là sự tồn tại không quan trọng.”

“Cháu tìm phụ tá tới, vẽ ra ba con đường. Thứ nhất, trước nên tìm cho A Thần một mối hôn sự, có lẽ đối phương cũng không phải là người nhà làm quan, cô gia tương lai cũng sẽ không đi con đường làm quan, nhưng còn tốt hơn so với đi Tây Hạ. Thứ hai, trong cung biết được sự sắp xếp của chúng ta nhất định sẽ giận tím mặt, chúng ta tìm người đẩy ra, cũng coi là có đường sống. Thứ ba, Vương gia và Nhị ca đều vào cung thỉnh tội, Nhị ca vừa vặn lập công lớn, Hoàng thượng hẳn sẽ cho chúng ta mấy phần mặt mũi.”

Mẫn Hoài không khỏi kinh sợ, ông ta không nghĩ tới Ninh Vương phi sẽ nói ra những điều này.

Tính cách Ninh Vương phi hướng nội, cộng thêm quan hệ với Ninh Vương, ở trước mặt người khác rất ít nói, lần này thật sự dồn hết tâm tư cho A Thần.

Ninh Vương phi hít một hơi rồi nói tiếp: “Cháu cũng đã chọn một người cho A Thần,” Nói rồi nhìn về phía Mẫn Hoài, “Cậu còn nhớ Vương Vũ không?”

Vương Vũ là Ngự sử sắt đá nổi danh, bởi vì bị tố cáo mưu phản cùng Khánh Vương, bị tống giam. Đối mặt với lời ép cung của Hoàng Thành Ti, Vương Vũ không chịu thừa nhận tội danh của mình, gắng gượng chịu đựng trong đại lao ba năm, chân khô như xương trắng.

Sau đó Hình bộ Thị lang bị tố giác tham ô, Hình bộ Thị lang chẳng những thừa nhận tham ô, còn nói ra từng vu oan cho Vương Vũ mưu nghịch, vì vậy Vương Vũ giải được oan tình, sau khi Vương Vũ ra khỏi đại lao, đêm đó liền chết ở nhà cũ của Vương gia.

Hoàng thượng lệnh lễ bộ hậu táng Vương Vũ, cũng ban ân cho con cháu Vương gia vào làm quan, nhưng con trai của Vương Vũ lấy lý do chịu tang cự tuyệt, từ đó về sau con em Vương gia cũng không vào quan trường.

Ninh Vương phi nói tiếp: “Vương Vũ có một con trai nhỏ, tuổi tác lớn hơn A Thần chút, nhưng cũng đọc đủ thứ thi thư.”

Trên mặt Mẫn Hoài lộ ra vẻ mừng rỡ: “Vậy đương nhiên tốt rồi, thân phận Vương gia như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì.” Trừ không thể vào quan trường ra, cũng tính là môn đăng hộ đối.

Mẫn Giang Thần có chút hoang mang nhìn phụ mẫu tươi cười.

Chẳng lẽ hôn sự của nàng cứ quyết định như vậy?

Nàng còn không biết rốt cuộc người con trai đó của Vương Vũ là dạng gì người, đã vội vội vàng vàng gả đi như thế? Lúc này trong đầu nàng, có gả cho Lý Mặc của Tây Hạ, hay là gả cho con trai của Vương Vũ hình như cũng không có gì khác biệt.

Mẫn Giang Thần đang suy nghĩ, liền nghe thấy Ninh Vương phi nói một cái tên, “Cố Lang Hoa.”

“Cố Lang Hoa là nghĩa muội của Nhị ca, nhận họ hàng ở trước mặt trưởng bối Hàn gia, lần này lại lập công ở Tây Hạ, cũng quen biết với Đông Bình Trưởng Công chúa, hơn nữa nàng ta ở Tây Hạ còn biết tiếng Tây Hạ.”

“Không được,” Mẫn Giang Thần đứng lên, “Mọi người muốn đưa Lang Hoa đến Tây Hạ? Vậy không bằng đưa con đi, con không đồng ý, con tuyệt đối không thể đồng ý”

“Lang Hoa có hôn ước rồi, muội ấy có hôn ước với Lục Anh.”

Mẫn Giang Thần nhớ tới dáng vẻ Lục Anh đứng cùng Lang Hoa, sự quen thuộc kia, sự ân cần kia, giống như nước suối chậm rãi chảy, giống như hạt mưa êm ái trong mùa xuân, rơi lên mặt mặc dù ướt át nhưng lại ấm áp.

Tại sao phải chia rẽ bọn họ chứ?

Trên mặt Mẫn Giang Thần lộ ra vẻ kiên quyết, “Nếu như nhất định phải gả, vậy gả con qua đó đi, đừng khiến Lang Hoa khổ sở, dù sao đối với con mà nói, Lý Mặc và con trai của Vương Vũ đều giống nhau.”

Nếu như nàng vì ở lại Đại Tề, bỏ lại tình nghĩa với Lang Hoa, chia rẽ nhân duyên của Lang Hoa và Lục Anh, vậy nàng còn khó chịu hơn so với đi Tây Hạ.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, nàng giống như bị siết cổ không thở nổi.

Ninh Vương phi không ngờ kết quả sẽ là như vậy: “A Thần, đây chỉ là kế tạm thời thôi, dù sao thân phận của Cố Lang Hoa cũng thấp, chắc gì đã chọn nàng ta đi hòa thân?”

Mẫn Giang Thần lắc đầu, “Vậy cũng không được, nếu như mọi người nhất định phải như vậy, con sẽ... con chết cũng không gả cho con trai Vương Vũ.” Mắt nàng ngập nước, xoay người chạy ra ngoài.