Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 296: Giai nhân hồng phấn




Đang lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cố Lang Hoa” đã dứt khoát phân phó: “Mau đưa Ninh Vương gia vào trong phòng, dính mưa lâu như vậy, không thay ngay quần áo ướt sũng ra chắc chắn sẽ bị bệnh đấy.”

Hạ nhân trên bờ mới lấy lại tinh thần.

Đây đâu phải là Cố Lang Hoa, đây rõ ràng là tiếng của nam tử, hơn nữa, nam tử này mặc dù trẻ tuổi nhưng vóc người thật cao, mặt mũi đẹp đẽ, dung mạo giống như là đá quý được nước suối cọ rửa, rực rỡ chói mắt, cho nên mặc một thân nữ trang, cũng không xấu xí khiến người ta khó chịu.

Trong lúc nhất thời không có ai kịp phản ứng đây là người nào.

Hai phó tướng mặc áo giáp cũng ngây ngốc nhìn nam tử giả gái đó.

Người đẹp như vậy là ai đây?

Cho đến khi ánh mắt người kia trở nên lạnh như băng mà âm trầm, cả người tản ra sát khí nồng nặc, phó tướng mới giống như bị một chậu nước đá tưới ướt, lập tức tỉnh lại, đây không phải là ai khác, chính là Tướng quân của bọn họ mà.

Là Bùi Tướng quân mà.

Ninh Vương hiển nhiên cũng bị kinh sợ, nụ cười vui sướng trên mặt lập tức biến thành vẻ giận dữ, “Các ngươi lừa ta, đây không phải là Tĩnh muội muội.” Giơ tay ra đẩy Bùi Khởi Đường, nhưng bất luận hắn dùng sức thế nào, phát hiện không làm gì được Bùi Khởi Đường hết, căn bản không lay động được Bùi Khởi Đường chút nào.

Bóng lưng trong mưa nhìn nhỏ yếu, nhưng lại trở nên uy vũ như vậy, mặt đầy chính khí trào dâng, cho dù mặc váy lụa áo tơ cũng không có ai dám cười nhạo.

Mã Ngọc Thành không khỏi lắc đầu, Ninh Vương này thật sự là bệnh rất nặng, nếu không thì sao ai cũng nhận thành Tĩnh muội muội gì đó.

Cũng may Bùi Tướng quân nhanh trí thay nữ trang dụ Ninh Vương tới, nếu không màn kịch vui này còn không biết muốn hát tới khi nào.

“Đi thôi, Từ đại nhân, nơi này không còn chuyện của chúng ta nữa...” Mã Ngọc Thành nhẹ giọng nói.

Từ Tùng Nguyên xoa xoa nước mưa trên mặt.

Vừa rồi lúc Đông Bình Trưởng Công chúa kêu tên Cố Lang Hoa, trái tim ông ta dường như bị người ta dùng sức lôi một cái. Trước mắt hiện ra đôi mắt sáng ngời kia của Cố Lang Hoa.

Thật sự có chút giống A Tĩnh.

Chẳng trách lúc Cố Lang Hoa đi tới kinh đô, đứng ở trước mặt ông ta, ông ta mới có loại cảm giác như trong nhà có con gái mới lớn.

Tim Từ Tùng Nguyên đập loạn hai cái.

Một cảm giác kỳ quái tự nhiên dâng lên.

Đó là người của Cố gia, làm sao có thể giống A Tĩnh được, nhất định chỉ là một sự trùng hợp, nhưng mặt ông ta lại nóng như lửa đốt.

...

Đi vào trong phòng, Bùi Khởi Đường mặc nữ trang cũng càng rõ ràng hơn, nếu như không phải là Ninh Vương bị bệnh, Đông Bình Trưởng Công chúa nhất định sẽ bật cười, Tướng quân bên cạnh Lý Thường Hiển đều nói Bùi Khởi Đường xảo trá.

Nếu như không xảo trá làm sao sẽ nghĩ được thủ đoạn như vậy.

Người giỏi văn giỏi võ, biết tiến biết lùi, lại còn nghĩ được như vậy, Bùi gia thật đúng là hậu sinh khả úy.

Bùi Khởi Đường mặc nữ trang cũng không cảm thấy xấu hổ, thoải mái phân phó phó tướng phải tăng cường hộ vệ, lúc này mới cầm quần áo đi thay trước mắt mọi người.

Từ bộ dạng mắt hạnh mày đào, trong chốc lát liền biến thành Tướng quân cả người áo giáp uy phong lẫm liệt.

Hồ Trọng Cốt không khỏi nghĩ đến lời Lang Hoa, “Da mặt hắn dày, có thể trấn được.”

Lúc ấy ông ta thiếu chút nữa thì kinh ngạc cắn phải đầu lưỡi.

Bây giờ xem ra, lời của Lang Hoa cũng rất có lý.

“Ra ngoài, ra ngoài hết đi.” Giọng của Ninh Vương truyền tới, hai hạ nhân lập tức không biết phải làm thế nào.

Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn về phía Hồ Trọng Cốt, “Tiên sinh theo ta đi xem Ninh Vương một chút!”

Hồ Trọng Cốt gật đầu một cái, cầm hòm thuốc đi theo.

Ninh Vương mặc y phục ướt sũng đang rúc ở trong góc, trong mắt lộ ra mấy phần sợ hãi và bất an, ngón tay siết một bức họa, đang run lẩy bẩy, giống như là một con mèo bị hoảng sợ.

“Đệ đệ,” Đông Bình Trưởng Công chúa khom người ngồi xuống, “Đệ làm sao thế? Nói trưởng tỷ nghe xem, đang yên lành sao lại nhốt mình ở trong phòng, lại còn ra hồ?”

Ninh Vương lắc đầu một cái, cắn môi không muốn nói gì, đôi mắt bị nước mưa làm cho sưng đỏ, cuối cùng tựa đầu rúc vào giữa hai đầu gối.

Đông Bình Trưởng Công chúa thử thăm dò dỗ Ninh Vương, “Thay y phục trước nhé, rồi nếm thử bánh hoa quế trưởng tỷ làm, sau đó trưởng tỷ trò chuyện với đệ được không?”

Nước mưa trên người Ninh Vương thấm ướt mặt đất: “Trưởng tỷ, bọn họ đều nói Tĩnh muội muội chết rồi phải không?”

Ánh đèn trong phòng lay động, gò má Ninh Vương nửa sáng nửa tối, “Ta không tin, muốn đi xem, nhưng bọn họ đều không cho ta đi xem, Tĩnh muội muội chết vì ta, chúng ta đã hẹn đến hồ hái sen, nàng mới tới bờ hồ đã rơi xuống nước rồi.”

“Nếu như ngày đó ta không hẹn nàng, nàng cũng sẽ không chết.”

Trong nụ cười của Ninh Vương thoáng có vẻ đau thương, “Trưởng tỷ, người nói có đúng hay không?”

Đông Bình Trưởng Công chúa không biết nên nói gì, bệnh điên của Ninh Vương cũng là vì chuyện này mà càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Nhưng bây giờ ta cảm thấy nàng ấy chưa chết,” Trên mặt Ninh Vương bỗng nhiên có sinh khí, “Nàng chưa chết, ta thấy nàng, nàng ở chỗ đó, nàng còn nói chuyện với ta, cười với ta, còn... chữa trị cho những thương binh kia, nàng chính là Tĩnh muội muội.”

Mặc dù Đông Bình Trưởng Công chúa không nỡ làm tổn thương Ninh Vương, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Đệ đệ, đó không phải là Tĩnh muội muội, đó là Đại tiểu thư Cố gia, năm nay nàng mới mười một tuổi.”

“Đệ đệ nghe lời, thay y phục, ăn chút đồ, để Hồ tiên sinh kê cho đệ hai thang thuốc...”

“Tỷ tỷ cũng cảm thấy ta là người điên phải không?” Ánh mắt Ninh Vương trầm xuống, từ từ đi từ trong góc ra, nhưng mỗi một bước đi đều cảm thấy hết sức khó khăn, “Ta thay y phục, ta ăn cơm, nhưng các người đừng coi ta là kẻ ngốc nữa, ta không phải là một kẻ ngốc.”

Nhìn Ninh Vương run lẩy bẩy đứng trên mặt đất, nước mắt Đông Bình Trưởng Công chúa tràn ra, cũng không để ý quần áo Ninh Vương đã ướt đẫm, tiến lên ôm lấy Ninh Vương, “Đệ đệ ngoan, đệ đệ không ngốc...” Câu nói kế tiếp lại cũng không nói ra được.

Ninh Vương giống như một pho tượng gỗ để cho người ta thay y phục nằm ở trên giường im lặng không lên tiếng, chỉ là vẫn siết chặt bức họa trong tay như cũ.

Hồ tiên sinh tiến lên xem mạch rồi ra ngoài nhà viết một đơn thuốc, đưa cho Đông Bình Trưởng Công chúa, “Uống hai thứ thuốc, tránh cho Ninh Vương bị phong hàn.”

Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn về phía Hồ Trọng Cốt, “Còn... cái khác thì sao?”

Hồ Trọng Cốt lắc đầu một cái, “Trên người không có chứng bệnh gì khác, còn về tâm bệnh... cũng không phải là thứ chúng ta có thể chữa được.”

Ngay cả Hồ Trọng Cốt đều nói như vậy, vậy thì thật sự là không có cách nào cả, Đông Bình Trưởng Công chúa trầm mặc hồi lâu, “Lang Hoa đâu rồi? Tại sao nàng ấy không đến?”

Hồ Trọng Cốt nói: “Đại tiểu thư nói, bây giờ cảm xúc của Ninh Vương gia không ổn định, nàng ở đây sẽ càng khiến bệnh tình của Ninh Vương tăng thêm, cho nên, nàng ấy tránh đi. Vừa rồi người cũng nhìn thấy bộ dạng Ninh Vương khi nhìn thấy Bùi Tướng quân rồi đấy, nếu để cho Ninh Vương nhận định Đại tiểu thư chính là Tĩnh muội muội đó, vậy thì phải làm thế nào?”

Đông Bình Trưởng Công chúa gật đầu một cái, Hồ tiên sinh nói có lý, dẫu sao Lang Hoa là một tiểu thư vẫn chưa xuất giá, nếu như hôm nay bị Ninh Vương ôm lấy như vậy, nhất định sẽ có lời ong tiếng ve truyền đi.

Chuyện hôm nay coi như đã làm thỏa đáng.

Đông Bình Trưởng Công chúa trở lại trong phòng ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Ninh Vương.

...

Bùi Khởi Đường đi tới trong viện, nhìn về phía Bùi Tiền, “Có tin tức truyền tới không?”

Bùi Tiền lắc lắc đầu, “Vẫn chưa có gì, mới chưa được bao lâu... người cũng đừng vội, có Ngô Đồng và Phùng sư phụ đi theo, sẽ không có vấn đề gì.”

Bùi Khởi Đường nhìn lên không trung, “Bảo bọn họ làm cho tốt, đừng để nàng có chút nguy hiểm nào.”