Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 297: Chạy trốn




Trong phủ Ninh Vương.

Vương Bá Kiệm có chút bất ngờ, vốn cho là hôm nay sẽ náo loạn to, ai ngờ có một lúc sự tình đã lắng xuống rồi.

Ông ta cẩn thận hỏi một phen, mới biết là Bùi Khởi Đường nghĩ ra cách lừa Ninh Vương gia trở lại.

Bùi Khởi Đường này thật đúng là có chút bản lĩnh, nếu như tương lai có thể cống hiến cho Vương phi, phủ Ninh Vương sẽ như hổ thêm cánh.

“Tình hình của những người Hồi Cốt kia thế nào rồi?” Vương Bá Kiệm hỏi.

Trưởng sử Vương phủ Tôn Chương vội vàng tiến lên: “Đã theo dõi rồi, chỉ cần người Tây Hạ tới, nhất định sẽ bắt bọn chúng tại trận.”

Vương Bá Kiệm gật gật đầu, Vương phi phái ông ta đi theo Vương gia đến Tây Hạ cũng không phải là vì khao thưởng ba quân mà là để cho ông ta nắm chứng cứ Thái tử cấu kết với Tây Hạ, phải giành được lợi ích lớn nhất trong lúc phong ba bão táp này.

“Vương tiên sinh,” Tôn Chương nhíu mày, “Thế này là sao? Chúng ta có không làm gì cả thì không phải Thái tử cũng vẫn bị kéo xuống đài hay sao, ai lại muốn một người kế vị đã từng làm tù binh chứ?”

“Khác nhau chứ.” Vương Bá Kiệm khẽ mỉm cười, “Thủ hạ của Thái tử lặng lẽ đi tới Tây Hạ chính là vì che giấu chứng cứ hợp mưu với Lý Thường Hiển, hơn nữa bọn chúng còn có thể thông qua quan hệ giữa Lý Thường Hiển và Kim quốc, nghĩ đủ phương pháp chuộc Thái tử về. Nếu trong cung vẫn không có Hoàng tử nào được sinh ra, tương lai Hoàng thượng tất nhiên phải truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái tử.”

“Cho dù hắn bị người ta bắt làm tù binh thì đã sao?” Vương Bá Kiệm ngồi xuống, “Hoàng thượng còn có thể bỏ qua con trai mình, giao giang sơn cho huynh đệ sao?”

Tôn Chương hiểu ra.

“Hơn nữa, Đông Bình Trưởng Công chúa làm Thái hậu của Tây Hạ, quản lý chính quyền Tây Hạ, Tây Hạ hùng cứ Tây Bắc, tương lai lỡ Đại Tề có chút động tĩnh gì, việc Tây Hạ ủng hộ ai cũng trở nên vô cùng quan trọng,” Vương Bá Kiệm dừng một chút, “Bộ dạng của Vương gia chúng ta bây giờ cũng rất khó để cho Đông Bình Trưởng Công chúa đứng về phía Vương gia, cho nên cần một tai mắt đến làm việc thay chúng ta.”

Tôn Chương nói: “Ý của ngài là?”

Vương Bá Kiệm đứng lên đi hai bước, “Chúng ta chẳng những phải bắt người đó thay Đông Bình Trưởng Công chúa, mà còn phải khuyên người đó quy thuận Đông Bình Trưởng Công chúa, cứ như vậy chẳng những chuyện của Thái tử sẽ bị vạch trần, Đông Bình Trưởng Công chúa và người đó cũng sẽ suy nghĩ đến lợi ích của chúng ta, đây chẳng khác nào mở ra một cánh cửa Tây Hạ.”

Đây chính là lợi ích lớn nhất.

Tôn Chương không khỏi bội phục Vương Bá Kiệm, “Những người đó đánh thắng trận có thể được bao nhiêu lợi ích đâu, chẳng qua mấy tay vũ phu có thể lập chút quân công thôi.”

Vương Bá Kiệm không tỏ rõ ý kiến, nhưng trong lòng khẽ mỉm cười, đó là đương nhiên, nếu không còn cần những người phụ tá như bọn họ này làm gì, đừng nói là những vũ phu mang binh đánh giặc, cho dù là những trọng thần kia, cũng sẽ có lúc vô tình nhường lợi ích lớn nhất trong tay cho người khác.

Lại nói Bùi Khởi Đường đó, cục diện mà hắn dùng cửu tử nhất sinh đổi lấy đó, hắn lại có thể có được bao nhiêu lợi ích? Chỉ là vinh quang ngoài mặt mà thôi.

Chẳng phải hôm nay hắn phải giả trang thành nữ nhân đi cứu Vương gia sao?

Đừng coi thường Ninh Vương là kẻ ngốc, dù sao cũng là hoàng thân quý tộc tôn quý, trừ con cháu Hoàng đế ra, hắn có khả năng nhòm ngó ngôi vị Hoàng đế nhất.

Mà đám Bùi Khởi Đường thì sao, cho dù tuổi còn trẻ đã rong ruổi sa trường, thần chính là thần, cả đời cũng đừng nghĩ thay đổi được gì. Mặc dù bọn họ chỉ là phụ tá, không có quan chức gì trong người, nhưng bày mưu lập kế, trong chốc lát là có thể quyết định thắng thua.

Lần này, ông ta nhất định sẽ làm tốt.

“Chỉ cần theo dõi chặt chẽ những người Hồi Cốt kia, tuyệt đối không sai, bất kể là ai cũng sẽ rơi vào tay chúng ta.”

...

“Đừng nói nữa, đúng là hơi lạnh thật.”

Cấm vệ cửa cung xoa xoa tay, trận mưa này lạnh lạ kỳ, cửa cung giống như là một cái cửa ra, gió lạnh dường như cũng tranh nhau thổi ra từ nơi này.

Bọn họ đứng ở chỗ này, lập tức bị thổi lạnh thấu tim.

“Tỉnh táo chút đi, Thái hậu nương nương còn chưa hồi cung đâu, có khi lát nữa xe ngựa sẽ tới.”

Một người cấm vệ trong đó nhắc nhở.

Mấy người vừa nói chuyện, vừa nhìn vào trong cung.

Trong cung đang có mấy cung nhân nhanh chóng đi ở trên đường.

Vừa ra đến cửa nhỏ, cung nhân phía trước lập tức liền bị người ta ngăn lại, biến hóa bất ngờ khiến cho cung nhân kinh ngạc “a” một tiếng.

Nội thị qua nói: “Muốn đi làm gì hả?”

Cung nhân che ô lập tức bẩm báo: “Đây là y phục phải đưa cho Thái hậu,” Cung nhân cẩn thận bê một hộp gỗ bọc giấy dầu, “Y phục của Thái hậu ướt hết rồi, nhất thời cũng chưa hồi cung được, bên đó truyền lời xuống, kêu chúng nô tỳ mang một bộ y phục sạch sẽ qua đó.”

Nội thị nhíu mày: “Các ngươi làm việc thế nào vậy? Thái hậu ra cửa làm sao có thể không mang theo y phục dự phòng, bây giờ hoảng hốt mang đi, Thái hậu cũng đã nhiễm lạnh rồi.”

Cung nhân lập tức nhận lỗi.

Nội thị ngước mắt lên, giơ đèn lồng chiếu lên mặt mấy người một cái, mưa gió thổi cây nến trong đèn lồng cũng không thể nhìn rõ mặt tất cả mọi người, nhưng hắn nhận ra được hai người trong đó đúng là người trong cung Thái hậu.

Cuối cùng hắn hạ đèn lồng trong tay xuống phất phất tay: “Mau đi đi!”

Cung nhân hành lễ tiếp tục đi về phía trước, đi ra được một đoạn, một người trong đám cung nhân xiêu vẹo một cái, những người bên cạnh vội vàng đưa tay ra đỡ: “Lý Phi nương nương, người có thể chịu đựng được nữa không?”

Lý Phi gật gật đầu, “Đi, chúng ta tiếp tục đi, chỉ cần ra khỏi mấy cửa cung trước mặt, là… có thể thành công.”

Rời khỏi chỗ này đợi thời cơ trở lại, sớm muộn cũng sẽ khiến cho Đông Bình phải trả nợ máu.

Tất cả thống khổ hôm nay phải chịu đựng, sẽ trừng phạt gấp đôi trên người Đông Bình, trên người những kẻ bề tôi phản bội Hoàng thượng, trên người người Tề kia.

Cho nên nàng ta phải kiên trì.

Cuối cùng mấy người cũng tới trước một cửa cung cuối cùng.

Lấy cung bài ra cho cấm vệ xem qua, cấm vệ gật đầu một cái liền cho qua.

“Đợi đã,” Một cấm vệ đột nhiên đi tới nói, “Các ngươi muốn đi đưa đồ cho Thái hậu nương nương sao?”

Cung nhân gật đầu: “Chúng ta phải mau qua đó, lát nữa Thái hậu nương nương sẽ nóng lòng.”

“Đừng gấp,” Cấm vệ phất tay một cái để cho người mang thùng đồ tới, “Vừa rồi vị đại tiểu thư kia có dặn, tối nay bất kể là ai, trước khi ra khỏi cửa cung đều phải uống chén thuốc, đỡ bị… phong… hàn.”

Khó khăn lắm cấm vệ mới nói ra được lời lang trung người Tề, thuật lại không sai lệch chút nào.

“Thuốc này uống vào sẽ không bị bệnh sao?” Một cấm vệ khác tò mò nhìn.

“Vị đại tiểu thư kia nói như vậy, nào nào nào, Cố Đại tiểu thư nói rồi, chúng ta cũng phải uống,” Cấm vệ nói rồi cũng cầm chén lên múc thuốc ực ực uống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cung nhân, “Các ngươi còn ngẩn ra làm gì? Uống nhanh lên còn xuất cung.”

Cấm vệ đưa thuốc tới trước mặt mấy cung nhân.

Sắc mặt Lý Phi trở nên hết sức khó coi.

Lẽ nào Thái hậu phát hiện ra ý đồ của các nàng, cố ý để lại thuốc muốn giết chết các nàng? Nhưng ai lại đi tốn công tốn sức như vậy, giết chết bọn họ chẳng phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?

Muốn đi ra ngoài, chén thuốc này nhất định phải uống, trước mặt đều là cấm vệ đeo đao, không thể nào xông ra khỏi cung.

Lý thị nắm chặt tay, chỉ còn một bước như vậy, mắt thấy sắp ra được khỏi cửa cung rồi, nhưng chỉ còn thiếu một bước này.

Nàng ta không cam tâm.

Nàng ta không thể bị ngăn ở trong cửa cung như vậy.