Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 389: Đại nạn giáng xuống




Ninh Vương phi ngẩn người đứng đó, đôi tay không ngừng run rẩy.

Cố Thế Hoành dĩ nhiên có phản ứng như vậy.

Chẳng những không tiếp tục truy hỏi, cũng không hề thương tâm đau khổ, mà cứng rắn tiếp nhận chuyện này.

“Vương phi.” Ma ma Quản sự vội vàng tiến lên đỡ, “Cố Thế Hoành đó có lẽ chỉ nói cứng vậy thôi... ông ta sẽ nhanh chóng hối hận thôi...”

Không đâu, Ninh Vương phi bỗng có một cảm giác, có thể nàng ta đã sai rồi.

Người Cố gia đều có tính khí như vậy, chết vinh còn hơn sống nhục, quyết không khuất phục, từ những chuyện ở Trấn Giang, Tây Hạ đều có thể thấy được.

Cố Thế Hoành như vậy, Cố Lang Hoa cũng như vậy.

Bà bắt đầu nghi ngờ, Hà Hương liệu có đúng là đang nói vu vơ hay không, Cố Lang Hoa thực ra chính là con gái của Cố Thế Hoành.

Cũng bởi vì có phụ thân như vậy, nên mới có con gái như vậy.

Ma ma Quản sự đỡ Ninh Vương phi ngồi xuống, Ninh Vương phi lại trượt chân, cả người ngồi phịch xuống giường, dường như ngọn núi lớn lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng đổ sập xuống.

“Vương phi, nếu không chi bằng bỏ qua chuyện của Cố gia đi, Vương phi mau vào cung cầu xin Thái hậu, bây giờ còn không đi... chỉ e lát nữa tan buổi triều sớm sẽ có người tìm đến cửa đó.” Nếu đã không uy hiếp được Cố gia, vậy hà tất phải tiếp tục làm gì, ngược lại sẽ càng khiến Cố gia phẫn nộ oán hận nhiều hơn, đến lúc đó, e rằng mọi chuyện chỉ càng nguy ngập hơn.

“Ngươi bảo ta lùi bước sao?” Những lời nói của Cố Thế Hoành khiến nàng ta sợ hãi đến mức dần dần lùi bước, không, nàng ta không thể như vậy được.

“Ta đã sớm nói rằng, ta muốn đấu đến cùng với Cố gia và Cố Lang Hoa.” Ninh Vương phi vừa dứt lời, tức thì Quản sự bên ngoài bước vào nói: “Vương phi, không xong rồi, không thấy Vương gia đâu nữa rồi.”

Vốn chỉ là mưa gió bão bùng, nay lại giống như cả thiên hạ đổ sập xuống.

Sắc mặt Ninh Vương phi trắng bệch, chống tay muốn đứng dậy: “Vương gia đi đâu rồi? Mau đi tìm...” Liệu có phải là do Vương gia đã nghe thấy gì không? Vậy nên Vương gia mới thấy sợ hãi. Lúc này ngài ấy mà nổi bệnh điên lên rồi gây ra họa thì phải làm thế nào?

Ninh Vương phi lo lắng đến rơi lệ.

Quản sự đáp: “Đã đang đi tìm rồi.”

“Ngựa của Vương gia còn ở trong phủ không?” Ninh Vương phi nhìn sang.

Quản sự nói: “Có, có ở trong phủ... Vương gia không cưỡi ngựa đi.”

Vậy thì còn có khả năng vẫn đang ở trong phủ.

Ninh Vương phi gấp rút nói: “Nhất định phải tìm cho bằng được Vương gia.” Nói xong liền giơ tay về phía ma ma Quản sự, “Kéo ta dậy, ta phải đến Tây viện xem sao, ở đó có một gian phòng nhỏ, mỗi khi Vương gia thấy buồn bực trong lòng liền trốn trong đó không chịu ra ngoài.”

Triều đình còn chưa phái người tới nhà, Phủ Ninh Vương đã hỗn loạn.

...

Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu nhìn Hoàng đế ở trước mặt.

Hoàng đế mím môi, sắc mặt âm trầm, nộ khí toàn thân dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Phủ Ninh Vương xảy ra chuyện, Hoàng hậu đứng trong cung suốt một đêm, Thái tử phi đã tiến cung kêu oan từ sớm, Hoàng đế ngoài việc nhăn nhó ngồi đây giận dữ thì còn biết làm việc gì nữa?

Nếu đổi lại là Tiên đế, Tiên đế sẽ cho Hoàng hậu vào lãnh cung, tuyên Triệu gia tiến cung răn dạy, niêm phong điều tra Phủ Ninh Vương, giao Ninh Vương phi cho tông thất xử lý, sau đó nghiêm túc chỉnh đốn tông thân hoàng thất, thu hồi binh quyền Cấm quân và Sương Quân, lập tức truyền Hàn Chương vào cung, tỏ rõ ân đức, tiếp tục giao biên cương phía Bắc cho Hàn Chương, Phủ Vinh Quốc Công sẽ không bị liên lụy gì.

Nhưng là Hoàng đế bây giờ vẫn chưa hề làm gì cả, chỉ đặt ánh mắt lên người huynh đệ ngốc nghếch của hắn. Bây giờ câu Hoàng thượng muốn hỏi bà ta nhất đó là: Ninh Vương liệu có phải là ngốc thật không?

Bà sinh ra một người con ngốc nghếch, hiện giờ đang ngồi trên hoàng vị Đại Tề.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Ninh Vương gia đến rồi.” Nội thị thấp giọng bẩm báo.

Đôi mắt Hoàng đế bỗng tĩnh lại.

Thái hậu cũng có chút bất ngờ, khuôn mặt không lộ vẻ gì khác thường căn dặn Nội thị: “Cho Ninh Vương vào!”

Nội thị thấp giọng nói: “Nữ quan đang chỉnh trang lại y phục cho Ninh Vương, hay là...”

Nội thị còn chưa nói hết, bên ngoài điện đã truyền đến thanh âm của Ninh Vương.

“Ta... ta muốn... đi gặp... mẫu thân, cho... cho ta vào trong đi.”

Không đợi Thái hậu nói, Hoàng đế đã nổi giận đùng đùng phất tay một cái: “Cho hắn vào, trẫm muốn xem xem hắn có gì muốn nói.”

Nữ quan bên ngoài nghe được giọng nói của Hoàng đế liền bỏ Ninh Vương đang giãy dụa ra, để Ninh Vương chạy liền mấy bước vào nội điện.

Ninh Vương bước vào, Thái hậu liền nhíu mày, không khỏi đặt tách trà trong tay lên bàn.

Hoàng đế vốn định chất vấn nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên.

Ninh Vương chỉ mặc chiếc trường bào màu bạc, đã bị mồ hôi làm ướt hết, bó chặt trên người, chân đi đôi giày thường ngày đi trong nhà, đều đã dính đầy bụi. Ninh Vương đầu tóc hỗn loạn, vẻ mặt kinh sợ hoảng loạn, trên trán cũng đầy mồ hôi, đôi mắt đỏ rực, trên mặt vẫn còn nguyên nước mắt, ánh mắt hoang mang và mờ mịt, lộ rõ bộ dạng của một kẻ ngốc.

Ninh Vương đứng ở đó, dường như ngay cả chuyện thỉnh an Hoàng thượng, Thái hậu cũng quên mất luôn.

“Sao con lại tiến cung với cái bộ dạng như thế này?” Thái hậu không nhịn được nói, lập tức nhìn sang Nữ quan đứng bên cạnh, “Thánh giá còn ở đây, còn ra thể thống gì nữa? Mau đưa Vương gia đi thay y phục.”

Nữ quan thưa vâng, toan mời Ninh Vương đi.

Nhưng Ninh Vương lại tiến về phía trước hai bước quỳ dưới đất: “Con nghe thấy rồi, mẫu thân, người mau đi khuyên A Nguyễn đi, nàng ấy sắp rời khỏi Phủ Ninh Vương, nàng ấy nói với con... nàng sắp phải đi rồi, tại sao nàng lại phải đi? Có phải là vì con làm sai chuyện gì không, con sẽ sửa... mẫu thân con đã nói với A Nguyễn rồi, con sẽ sửa mà, nhưng nàng không nghe con, nàng ấy nói, nàng ấy sẽ đi, nàng không làm Vương phi của con nữa... nàng ấy...”

Ninh Vương khóc hu hu, giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.

“Con không cho A Nguyễn đi... tại sao A Nguyễn lại phải đi, có phải là vì A Tịnh không, nhất định là vì A Tịnh rồi,” Ninh Vương bò lên vài bước rồi nhào cả người lên chân Thái hậu nương nương, “Mẫu thân, người giúp con đi, mau gọi A Nguyễn về hỏi cho con đi.”

Ninh Vương nói: “Đều do con thích A Tịnh nên A Nguyễn mới tức giận, A Tịnh cũng oán giận con, không chịu nói chuyện với con nữa, không muốn tới tìm con nữa...”

Thanh âm của Thái hậu hơi cao lên, “Con nói linh tinh cái gì đấy, Từ Như Tịnh đã chết từ lâu rồi.”

Nghe đến cái tên Từ Như Tịnh, biểu cảm của Hoàng đế từ tức giận chuyển thành ngập ngừng ấp úng, giống như bị người khác giẫm vào chiếc chân đau của mình, hắn nhíu mày, “Ninh Vương, ngươi không nhìn thấy trẫm sao?”

Thanh âm của Hoàng đế khiến Ninh Vương không khỏi rùng mình, hắn ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Hoàng đế, lập tức cuộn mình đứng lên, không dám động đậy, miệng lắp bắp nói: “Hoàng huynh... đệ... sai rồi... đệ không... đệ không... nhìn thấy... hoàng huynh, hoàng huynh... huynh... huynh đừng tức giận... lần sau đệ không dám thế nữa.”

Giống như một con sâu mọt hèn mọn thấp kém.

Ninh Vương run rẩy, Hoàng đế nhất thời mất hẳn tâm tình muốn tra hỏi tiếp, chẳng qua chỉ là một tên ngốc, cho đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu Phủ Ninh Vương đang xảy ra chuyện gì, Ninh Vương phi đã làm những gì.

“Ninh Vương, đứng lên đi.” Thái hậu bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Ta kêu con đứng lên, con thân là một Vương gia, khóc lóc quỳ sụp dưới đất như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

“Lôi nó đứng dậy cho Ai gia.” Thái hậu ra lệnh cho Nội thị đứng bên cạnh.

Nội thị vâng lệnh tiến lên phía trước nâng Ninh Vương dậy.

Thái hậu ánh mắt lấp lánh, “Con đang nói cái gì vậy hả?”

“Con... con biết…” Sắc mặt Ninh Vương xấu xí, “Con biết... con đã thấy A Tịnh... Mấy hôm trước con nhìn thấy A Tịnh đến chỗ Hoàng hậu nương nương, con nói với A Tịnh... nàng... đừng đi... đừng đi nữa, sẽ chết đó, sẽ chết đó... Con không muốn A Tịnh chết... Con cũng không muốn A Nguyễn đau lòng... con... con không nhớ A Tịnh nữa, con đã lấy A Nguyễn rồi thì sẽ không nhớ đến A Tịnh nữa.”

Hoàng đế thấy khó hiểu: “Nói vậy là sao chứ? Chẳng phải Từ Như Tịnh đã chết rồi sao? Tại sao mấy hôm trước lại có mặt trong cung Hoàng hậu?”