Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 390: Vừa mừng vừa lo




Nhắc tới Từ Như Tịnh ánh mắt Hoàng đế như lóe lên.

Ninh Vương nghe Hoàng đế nói liền ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới nói: “Đúng... A Nguyễn nói đó không phải là A Tịnh, nàng ấy là Cố Đại tiểu thư... nhưng con cảm thấy đúng là nàng ấy... Hoàng hậu nương nương cũng nói đúng là nàng ấy... còn bảo con gọi nàng ấy như vậy, gọi trước mặt nàng ấy, sau lưng nàng ấy cũng gọi, nàng ấy chính là A Tịnh.”

Thái hậu đã nghe rõ ràng.

Người Ninh Vương gọi là “A Tịnh” chính là Cố Lang Hoa.

Hoàng hậu khi biết chuyện còn dung túng cho Ninh Vương tiếp tục gọi Cố Lang Hoa như vậy.

Thái hậu nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh: “Hoàng hậu tay cũng vươn dài đấy chứ, không những để cháu đến Hoàng Thành Ti, còn lợi dụng Ninh Vương để nắm lấy Cố gia, nàng ta muốn làm gì chứ? Chuyện của Từ Như Tịnh năm xưa đừng tưởng Ai gia không nhìn thấy thì không biết gì hết.”

Đôi mắt Hoàng đế khẽ tĩnh lại, dường như bị nói trúng tâm sự.

Thái hậu nói đến đây cố ý dừng lại một lát, quay đầu nhìn Ninh Vương: “Từ Như Tịnh đã chết rồi, người chết rồi, con vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa, cho dù hoàng huynh của con nay là thiên tử cũng không thể khiến người chết hồi sinh được.” Thái hậu dừng giây lát rồi cúi đầu nói tiếp, “Ta nói có đúng không Hoàng đế?”

Hoàng đế hắng giọng một cái, cố gắng giả bộ như không liên quan gì đến mình, nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện chỉ đến đây thôi, Trẫm đã hạ lệnh cho Bùi khanh điều tra rõ ràng vụ án này, cho dù là ai, chỉ cần điều tra ra có liên quan đến vụ án tham ô, Trẫm quyết không dung thứ.” Nói đoạn nhìn sang Thái hậu, “Mẫu hậu, cứ để Ninh Vương trong cung ở bên người một thời gian đi!” Qua những lời Ninh Vương vừa nói khi nãy, Hoàng đế đã chắc chắn rằng Ninh Vương không hề hay biết chuyện gì.

Nếu đã không biết thì hà tất còn làm khó một kẻ ngốc, tránh làm Thái hậu tức giận.

Thái hậu nghe vậy liền gật đầu, Hoàng thượng đứng dậy: “Trẫm vẫn còn tấu chương cần xử lý, mấy ngày này e rằng Hoàng hậu không rảnh để xử lí chuyện vụ trong cung, làm phiền mẫu hậu quan tâm rồi.”

Mẹ con hai người họ đã quen với những lời nói sáo rỗng như vậy.

Thái hậu không tỏ rõ thái độ gì, Hoàng đế cũng không nói gì thêm, quay người rời khỏi Từ Ninh Cung.

Trong điện yên tĩnh trở lại.

Thái hậu vẫy tay, ra hiệu cho Nội thị dìu Ninh Vương ngồi lên giường.

“Ninh Vương.” Ánh mắt Thái hậu trong suốt, “Ninh Vương phi đã phạm phải tội, nàng ta và Đường Bân tham ô quân tư, chiếm chỗ trống trong Sương Quân, chuyện này con có biết không?”

Ánh mắt Ninh Vương mờ mịt: “Sương Quân? A Nguyễn từng nói... Sương Quân rất khó khăn... khi con đến Tây Hạ, A Nguyễn còn dạy con, phải... phải... nói đôi câu an ủi Sương Quân.”

An ủi Sương Quân chính là muốn vỗ về cơn giận của Sương Quân, rốt cuộc Ninh Vương vẫn không hiểu được Ninh Vương phi đã làm chuyện gì.

Thái hậu thở dài, vươn tay kéo Ninh Vương, “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm xưa ta không nên làm chủ gả nàng ta cho con, nói cho cùng đều trách Ai gia không ngang bằng được với người ta, cũng do con lại biến thành kẻ ngốc.”

Nói đến đây, Thái hậu nhìn về phía ngoài cửa số: “Ai gia muốn tìm cho con một thê tử có thể gánh vác gia đình, nhưng lại sợ Phủ Ninh Vương sẽ rơi vào tay người đó, con sẽ bị người ta tùy ý chơi đùa. Ta muốn tìm cho con một thê tử thành thật an phận, thì lại sợ hai con không chống đỡ được Vương phủ. Sau đó, có một lần ở trong hoa viên, Ai gia nhìn thấy con bị ngã, A Nguyễn phủi bụi trên người con, ta liền cho rằng chi bằng chỉ cần một người đối xử tốt với con, để sau này con được sống thoải mái là được, lúc đó Từ Như Tịnh con thích cũng không còn nữa, Ai gia liền nghĩ... xuất thân của nàng ta vừa hợp ý ta... thật không ngờ nàng ta lại mất đi bản tính...”

Cũng không biết đây có phải là báo ứng không nữa.

Năm xưa A Nguyễn ở trước mặt bà ta nói không tốt về Từ Như Tịnh, cái chết của Từ Như Tịnh, Hoàng hậu cũng không tránh được tội, vụ án của Đường Bân lần này vừa khéo cuốn cả hai người bọn họ vào.

Nếu Từ Như Tịnh trên trời có linh thiêng chắc chắn cũng bớt oán hận thôi.

Thái hậu lệnh cho Nữ quan dẫn Ninh Vương vào trong thay y phục, Ninh Vương vừa rời khỏi nội điện, Nội thị lập tức tiến lên nói: “Thái hậu nương nương, Cố lão thái thái đang ở trước Phủ Ninh Vương, đòi Ninh Vương phi trả lại công bằng cho Cố gia.”

Thái hậu nhíu mày, “Có chuyện gì rồi?”

Nội thị nói: “Chúng nô tì cũng chỉ vừa mới nghe nói... nha hoàn trước kia bị Cố gia bán đi đến tìm Cố đại nhân, nói rằng Cố Đại tiểu thư không phải do Cố đại nhân thân sinh, mà là con của Hứa thị và tên gian phu nào đó sinh, chuyện này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi...”

“Nhưng mọi chuyện đều có bằng chứng cả... Cố gia đã điều tra ra, nha hoàn tên Hà Hương đó là do Ninh Vương phi tìm được, vậy nên tìm bắt mấy người tung tin trói đến ngoài phủ Ninh Vương, Cố lão thái thái cũng đến trước phủ Ninh Vương gây náo loạn cả lên.”

Trong cung cũng đã nghe nói những lời đồn thổi ấy, mọi người đều đang nghĩ từ nay về sau thanh danh của Cố Đại tiểu thư vậy là hết, Thái hậu nương nương có lẽ sẽ không bao giờ truyền Cố Đại tiểu thư tiến cung nữa.

Trên đời không có bức tường nào không lọt được gió, huống hồ nơi đây còn là Kinh thành, chỉ cần cho một chút dấu vết cũng sẽ bị truyền ra ngoài bàn luận sôi sục.

Thái hậu cẩn thận nghe, chỉ nhấp một ngụm trà rồi hồi lâu sau mới nói tiếp, “Cố gia có ý gì?”

Nội thị nói: “Nghe nói Cố lão thái thái muốn Ninh Vương phi giao ra nha hoàn tên Hà Hương đó để đối chất.” Cố gia quả thực to gan, nếu Hà Hương nói ra những lời đó ngay trước mặt tất cả mọi người thì mặt mũi Cố gia đâu còn nữa?

Thái hậu bình tĩnh nói: “Thật không ngờ Cố Lang Hoa lại có một người tổ mẫu tốt như vậy, Cố gia sau này... không thể không phồn vinh thịnh vượng rồi.”

Nội thị không hiểu Thái hậu muốn nói gì.

...

Ninh Vương phi nghe ma ma Quản sự bẩm báo: “Ninh Vương gia từ Vương phủ chạy thẳng vào trong cung, nô tỳ đã cho người thăm dò được rồi, Ninh Vương gia đến cầu xin Thái hậu nương nương, để Thái hậu nương nương nói giúp người, không để người phải rời khỏi Phủ Ninh Vương.”

Ninh Vương phi nghe thấy vậy chợt thấy sống mũi cay cay, nước mắt bỗng rơi xuống.

Nàng ta thật không ngờ, Vương gia lại làm vậy.

Nàng liền nhớ lại tình cảnh khi gặp gỡ Vương gia ở trong cung. Khi đó Vương gia cầm khối điểm tâm trong tay, dùng tay áo lấp, đưa cho Từ Như Tịnh.

Lúc đó nàng ta vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ, tuy Ninh Vương chỉ là kẻ ngốc, nhưng lại đối xử với Từ Như Tịnh vừa ôn hòa vừa chu đáo. Thế cho nên dù Từ Như Tịnh chẳng qua chỉ là một thứ nữ, nhưng lại được vào cung làm khách thường xuyên.

Từ Như Tịnh dựa vào cái gì mà cái gì cũng hơn nàng ta, cho dù là dung mạo hay tính tình dường như đều hơn hẳn nàng ta.

Nhưng điều an ủi đối với nàng ta đó là cuối cùng thì Từ Như Tịnh cũng chết, còn nàng ta được gả cho Ninh Vương. Tuy ban đầu nàng ta rất không cam tâm tình nguyện lấy tên ngốc đó, nhưng sau này, Vương gia thật lòng đối đãi với nàng ta, nàng ta đành ngày đêm bầu bạn bên cạnh Vương gia.

Tấm chân tình của nàng ta cũng coi như không trao nhầm chỗ.

Khi nàng ta cần Vương gia nhất, Vương gia đã chạy vào trong cung cầu xin cho nàng ta.

Ninh Vương phi chợt cười rộ lên.

Ma ma Quản sự thấy Vương phi điên cuồng vừa khóc vừa cười trong lòng không khỏi thấy bi thương, Vương phủ trên dưới hỗn loạn, Cố gia lại chặn bên ngoài đòi người, nhưng trong phủ chỉ có mình Vương phi chống đỡ.

Suy cho cùng Vương gia cũng chỉ là kẻ ngốc, nếu không sao lại rời khỏi Vương phi đúng vào lúc này chứ?

Nếu như là người bình thường làm ra chuyện như vậy có lẽ là kẻ bội tình bạc bẽo.

Phu thê vốn là đôi chim liền cánh, nay đại nạn giáng xuống lại đường ai nấy chạy.

Ma ma Quản sự thấy may mắn khi Vương gia chỉ là một tên ngốc, nếu không thì Vương phi còn đau lòng đến mức nào.

“Vương phi, người nghĩ xem nên làm thế nào? Cố lão thái thái có vẻ như không dễ dàng bỏ qua đâu... người có nên gặp bà ta không?”

Ninh Vương phi cười nhạt: “Cố gia thật sự không sợ bị mất hết thể diện hay sao?”

Cố Thế Hoành ngốc rồi, không lẽ Cố lão thái thái cũng ngốc luôn rồi sao? Được, như vậy cũng tốt, không cần nàng ta phải cho người đi khắp nơi tung tin, người Cố gia đã giúp sức làm thay rồi.