Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 421: Ước mong tan vỡ




Từ Cẩn Du tự tay bưng trà đến trước mặt Từ Khải Chi, Từ Khải Chi cũng không dám lấy.

“Tỷ tỷ,” Từ Khải Chi thấp giọng nói, “Tỷ kêu đệ đi nói cho Bùi đại nhân câu nói kia, là muốn giúp Bùi đại nhân sao? Triều đình xảy ra vụ án lớn như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không? Phụ thân vẫn còn nhậm chức ở Trung Thư Tỉnh, bây giờ bất luận làm gì, đều là chuyện trong phận sự.”

Từ Cẩn Du khẽ cười: “Vốn cảm thấy đệ còn nhỏ tuổi, nên không nói rõ ràng với đệ, không nghĩ tới đệ lại hiểu rõ trong lòng.”

Ánh mắt Từ Khải Chi sáng lên: “Vậy đệ đệ đã đoán đúng rồi?” Vừa rồi chuyện Bùi Khởi Đường và Cố Đại tiểu thư làm rất lợi hại, vì vậy trong lòng hắn mong mỏi tỷ tỷ để cho hắn đi truyền tin cũng là có lòng tốt.

Nhưng vị Đỗ đại nhân tỷ tỷ nói kia đã bị bắt rồi, cho nên hắn không có cách nào nói lời của tỷ tỷ với Bùi Khởi Đường.

Từ Cẩn Du thân thiết ngồi bên cạnh Từ Khải Chi: “Vậy đệ đã nói hay chưa?” Bùi Khởi Đường có thể đưa Khải Chi về nhà, thì nhất định là nghe lời nàng ta rồi.

Từ Khải Chi cúi đầu xuống: “Đệ chưa nói, nhưng tỷ tỷ đừng gấp, Bùi đại nhân có cách nghĩ của mình, nhất định có thể làm tốt vụ án, về sau tỷ tỷ sẽ biết thôi, Bùi đại nhân nói chuyện với phụ thân ở gian nhà chính, phụ thân cũng nói, nhà chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Hô hấp của Từ Cẩn Du như ngừng lại, trái tim vốn vui mừng nhảy nhót dường như bị người ta hung hăng đập xuống. Vui vẻ, trông đợi ban nãy chốc lát tan thành mây khói.

Từ Khải Chi không chuyển lời của nàng ta cho Bùi Khởi Đường.

Hắn lại không nói cho Bùi Khởi Đường.

Vậy vì sao Bùi Khởi Đường lại tự mình đưa Từ Khải Chi về Từ gia?

Nếu như không phải là bởi vì nể mặt nàng ta báo tin, tại sao Bùi Khởi Đường phải tới nhà?

Từ Khải Chi ngẩng đầu lên thấy mặt Từ Cẩn Du tái nhợt.

“Tỷ tỷ...” Từ Khải Chi nghẹn giọng.

Trong lòng Từ Cẩn Du khó chịu không nói ra được, cảm giác ấm ức này xông thẳng lên đầu. Từ Khải Chi không để lời của nàng ta ở trong lòng, chẳng qua chỉ là việc nhỏ, hắn cũng không thể làm cho tử tế, để cho khổ cực hai ngày nay của nàng ta trôi theo dòng nước.

Vấn đề lại xảy ra ở trên người hắn, sớm biết như vậy, nàng ta cũng không nên tin tưởng hắn, vốn cho là tình tỷ đệ có thể dựa vào, nhưng kết quả sau cùng là không có ai giúp nàng ta.

Nàng ta giống như là bị người ta hung hăng khoét một đao trên ngực.

Sau khi khó chịu, lửa giận hừng hực bốc cháy, Từ Cẩn Du trợn mắt nhìn Từ Khải Chi: “Đệ đã hứa với ta như thế nào.”

Từ Khải Chi nuốt nước bọt, cả người ngẩn ra như tượng đất, nhìn tỷ tỷ giận đùng đùng nói: “Đệ... đệ... không nói... bởi vì...đệ cảm thấy không cần phải nói, Bùi đại nhân lợi hại như vậy, tự ngài ấy sẽ tra ra rõ ràng, chỉ cần... chỉ cần ngài ấy biết ý của Từ gia chúng ta, biết phụ thân là bề tôi trung trực là được rồi.”

Từ Cẩn Du cảm thấy da đầu nàng ta giống như bị lửa giận nướng tan ra, phát ra tiếng “thịch thịch thịch”, đinh tai nhức óc, rõ ràng không làm được chuyện đã hứa với nàng ta, còn tìm ra nhiều lý do lấp liếm như vậy.

Từ Cẩn Du chỉ muốn tát cho Từ Khải Chi một cái, nhưng bây giờ không phải lúc làm.

“Vậy tại sao đệ lại về muộn như thế?” Từ Cẩn Du hỏi.

Bùi đại nhân dặn dò hắn không thể nói chuyện tối nay ra, cho nên hắn không thể nói cho tỷ tỷ.

Từ Khải Chi cúi đầu: “Đúng lúc Bùi đại nhân muốn đi thăm một vị tiên sinh, liền dẫn đệ theo... ngài ấy vừa hay tìm phụ thân nói chuyện, cho nên thuận đường đưa đệ về, tỷ tỷ người đừng tức giận, thật ra thì nói với không nói cũng như nhau.”

Nói ra thậm chí sẽ bị Bùi đại nhân cười nhạo.

Bởi vì Bùi đại nhân đã biết quan hệ giữa Phủ Trang Vương và Đỗ Kỳ Trọng, cũng biết Đỗ Kỳ Trọng là kẻ gánh tội thay mà Trang Vương ném ra, cho nên hắn mới không mở miệng được.

Hắn không thể nói thẳng với tỷ tỷ, nhưng hy vọng tỷ tỷ hiểu ý của hắn.

“Đệ đi xuống trước, mẫu thân còn đang chờ đệ.” Từ Khải Chi vội vàng hành lễ với Từ Cẩn Du, từ từ lui ra ngoài.

Cẩn Du ngẩn người tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn lại, trên mặt hiện lên nụ cười khinh thường, cuối cùng nàng ta có thể dựa vào chỉ có chính bản thân nàng ta thôi.

“Đại tiểu thư,” Hà ma ma nói, “Hay là nô tỳ đi theo Bùi đại nhân nói một chút, nói người có tin tức muốn nói cho ngài ấy biết.

Từ Cẩn Du không ừ không hử.

“Đại tiểu thư, còn không quyết định sẽ không kịp mất.”

Dưới con mắt mọi người, nàng ta còn không đến nỗi ngu ngốc mà làm ra loại chuyện đó.

Từ Cẩn Du nhìn Hà ma ma: “Ta biết ma ma nghĩ cho ta, nhưng có một số việc chính là như vậy rồi.”

Hà ma ma thấy trên mặt Từ Cẩn Du mất hết ý chí, có lẽ bà ta làm xong chuyện, Đại tiểu thư sẽ đối xử với bà ta như trước đây.

Hà ma ma nói: “Nô tỳ hồ đồ, tiểu thư không thể ra mặt, nô tỳ đi nói, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ ràng.”

Nói xong không đợi Từ Cẩn Du phân phó, đi nhanh ra cửa.

...

Bùi Khởi Đường ở trong thư phòng nói chuyện với Từ Tùng Nguyên.

Dưới ánh đèn, mũi Từ Tùng Nguyên thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, mặc dù tướng mạo không phải đẹp mắt, cũng coi là mức khá, Bùi Khởi Đường cẩn thận suy nghĩ hình dáng Lang Hoa, so sánh hai người có giống nhau hay không, rơi vào trầm tư.

Từ Tùng Nguyên nói: “Chuyện này Thị Vệ Ti chắc chắn không thoát được liên quan, đã có tấu chương của Ngự sử đưa tới Trung Thư Tỉnh, ngày mai Hoàng thượng săn thú trở lại, ta lập tức đi ngay đến điện Cần Chính bẩm báo.”

Ngự sử vạch tội Thị Vệ Ti, dĩ nhiên là sẽ tra được Đỗ Kỳ Trọng, đại đa số người tra tới chỗ này tìm thấy người chịu tội thay, là sẽ kết án.

Từ Tùng Nguyên suy nghĩ một chút: “Trừ Thị Vệ Ti ra, ta luôn cảm thấy còn có người thao túng sau lưng.”

Dù Từ Tùng Nguyên bảo thủ, nhưng là người rất thông minh, ông ta có thể đoán ra Trang Vương cũng chẳng có gì lạ. Bây giờ điều Bùi Khởi Đường quan tâm nhất cũng không phải là cái này, mà là Từ Tùng Nguyên xử lý thế nào với sóng gió giữa Cố gia và Từ Sĩ Nguyên. Chuyện đến nước này, trong lòng Từ Tùng Nguyên suy nghĩ thế nào?

Bùi Khởi Đường cố ý nhắc tới Cố gia: “Chuyện này Cố đại nhân hẳn sẽ thẩm tra rõ ràng.”

Mặt Từ Tùng Nguyên thoáng có vẻ lạ thường, cười cười: “Đúng thế, Hoàng Thành Ti bây giờ không như trước đây, Cố Thế Hoành làm việc công bằng, hẳn sẽ thẩm tra ra kết quả.”

Bùi Khởi Đường ngước mắt lên: “Trước đó vài ngày có lời đồn liên quan đến Tam lão gia...”

Từ Tùng Nguyên biết Bùi Khởi Đường nói đến chuyện nào, sắc mặt ông ta hơi u ám: “Cố gia đã làm sáng tỏ rồi, những thứ kia đều là lời đồn đại.”

Bộ dạng Từ Tùng Nguyên, hiển nhiên là không suy nghĩ nhiều hơn.

Bùi Khởi Đường không khỏi muốn lắc đầu, chỉ có mình Lang Hoa có nghi ngờ, không có ai tới giúp nàng tra rõ, bao gồm cả người Từ gia. Biết rõ Lang Hoa cũng không thèm để ý thân thế, bất kể nàng là con gái nhà ai, nàng cũng sẽ không rời khỏi Cố gia, nhưng mỗi lần nghĩ đến đôi mắt sáng kia của Lang Hoa, trong lòng hắn lại dâng lên một cơn tức giận, hắn nhất định sẽ tra rõ ràng, cho dù là Lang Hoa muốn ở lại Cố gia, không nghĩ gì khác, như vậy cũng là tự nàng cự tuyệt, mà không phải là nàng chẳng hay biết gì, không có bất kỳ người nào có thể lấy những chuyện này làm điểm yếu uy hiếp nàng được.

Lang Hoa không cảm thấy uất ức, nhưng trong lòng hắn uất ức thay nàng.

Bùi Khởi Đường đứng lên: “Ta còn phải đến nha môn, xin cáo từ trước.”

Từ Tùng Nguyên kinh ngạc, mới vừa rồi còn nói rất tốt, sao đột nhiên lại muốn đi, hơn nữa trên mặt Bùi Khởi Đường lúc này mơ hồ lộ ra vẻ lạnh thấu xương.

Từ Tùng Nguyên đứng lên tiễn Bùi Khởi Đường ra cửa.

Hai người mới vừa đi tới trong sân, bóng người vụt qua cái cây đằng sau Bùi Khởi Đường, hiển nhiên là có người đang thám thính tin tức. Hắn nhíu mày ngón tay khẽ động, miếng bạc nhỏ đột nhiên bắn ra ngoài.

Phía sau cây lập tức truyền tới tiếng kêu “ai ui” thảm thiết.