Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 422: Xử phạt




Sắc mặt Từ Tùng Nguyên thay đổi.

Đây là ở thư phòng của tiền viện, nếu như có khách đến, hạ nhân phải lui đi, nếu không tại sao phải bố trí một cái chuông ở ngoài thư phòng, bên trong cần phục vụ mới lắc chuông để cho hạ nhân đi vào.

Bây giờ kẻ này lại nhìn trộm ở cách thư phòng không xa.

Nếu như trị gia nghiêm sẽ không xảy ra loại chuyện không có quy củ này.

Đây chẳng khác nào phạm một sai lầm nực cười trước mặt Bùi Khởi Đường.

Không chỉ là sai lầm, còn lộ ra Từ gia là một nơi tin tức không bảo mật, không có quy củ.

“Người đâu,” Từ Tùng Nguyên tức giận xông lên đầu, kêu một tiếng, chỉ vào trong bóng tối, “Đi xem xem đó là kẻ nào.”

Quản sự Từ gia đi bắt người, Bùi Khởi Đường lãnh đạm nhìn Từ Tùng Nguyên: “Từ đại nhân răn dạy người nhà, ta không quấy rầy nữa.”

Nếu như chuyện tối nay nói lộ ra ngoài, đó chính là vấn đề của Từ gia, có lẽ Bùi Khởi Đường vội vã rời đi, cũng là bởi vì phát hiện bên ngoài có người đang nghe trộm.

Từ Tùng Nguyên mím mím môi, chỉ đành tiễn Bùi Khởi Đường ra cửa.

Từ Tùng Nguyên lại trở lại trong viện, Hà ma ma đã bị ấn quỳ trên đất.

“Sao lại là ngươi.” Từ Tùng Nguyên kinh ngạc nhìn.

Ông ta còn tưởng rằng là tiểu nha hoàn không hiểu quy củ nào.

Hà ma ma che ánh mắt bị thỏi bạc đánh bị thương, run rẩy môi thấp giọng rên rỉ, nước mắt không tự chủ được chảy ra.

Từ Tùng Nguyên nhíu mày: “Ngươi ở đây làm gì?”

Hà ma ma đau đến không nói ra lời, bà ta vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Bùi Khởi Đường, lại không nghĩ rằng mới vừa thò đầu ra liền bị một thứ cứng như đá bắn trúng mắt, sau đó không khống chế được phát ra âm thanh.

Nhìn trộm ở ngoài thư phòng, lão gia nhất định sẽ không tha cho bà ta.

Hà ma ma nói: “Lão gia, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo với lão gia….”

Từ Tùng Nguyên trầm mặt: “Có chuyện muốn bẩm báo với ta, tại sao không để cho Quản sự thông báo? Ngươi biết rõ Bùi đại nhân ở trong thư phòng, lại lén lén lút lút trốn ở chỗ này, ngươi muốn nghe trộm cái gì?”

“Không ạ,” Hà ma ma hoảng hốt xua tay, “Lão gia, nô tỳ không dám nghe trộm, nô tỳ chỉ muốn đợi đến sau khi đại nhân đi, mới đi ra bẩm chuyện.”

“Lại còn giảo biện,” Từ Tùng Nguyên cười nhạt, “Ngươi thật sự nghĩ tùy tùy tiện tiện là có thể cho qua sao.”

Hà ma ma cắn chặt răng.

Từ Tùng Nguyên nói: “Ai sai ngươi đến chỗ này? Rốt cuộc ngươi tới làm gì? Là tự ngươi, hay là người ngoài?”

Hà ma ma vẫn không nói gì.

“Hà ma ma, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Từ Cẩn Du kinh ngạc đứng ở đó, trong mắt đầy vẻ ngỡ ngàng, ngẩn người nhìn Hà ma ma.

“Chuyện gì thế này? Phụ thân, Hà ma ma làm sao thế?” Từ Cẩn Du lẩm bẩm nói với Hà ma ma, “Không phải ta bảo ngươi đến phòng bếp nhỏ, phân phó nữ đầu bếp mang cháo nóng vừa nấu xong cho Khải Chi sao? Tại sao ngươi lại tới chỗ này.”

Hà ma ma cảm thấy miệng bị dán chặt lại, Đại tiểu thư muốn đẩy tất cả mọi chuyện cho bà ta sao, nghĩ tới đây, cả người bà ta tê liệt ngồi dưới đất.

Từ Tùng Nguyên phân phó Quản sự: “Giải bà ta đến phòng chứa củi thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra sự thật.”

Quản sự đáp một tiếng, đang định động thủ.

Như ma ma bên cạnh Từ lão phu nhân đi vào viện.

Như ma ma hành lễ với Từ Tùng Nguyên: “Lão phu nhân nghe nói thư phòng bên này xảy ra chuyện, sai nô tỳ tới hỏi một chút.”

Nhanh như vậy mẫu thân đã biết rồi, Từ Tùng Nguyên nhíu mày.

Như ma ma nói: “Lão phu nhân nói, chuyện như vậy Đại lão gia không cần quản, để người xử trí là được.”

Mẫu thân nhúng tay vào lúc này, là sợ hắn xử trí quá mức nghiêm nghị, hay là sợ hắn tùy tùy tiện tiện tha cho Hà ma ma.

Từ Tùng Nguyên còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thì phát hiện ma ma Quản sự đã giải Hà ma ma xuống.

Từ Tùng Nguyên bỗng nhiên hiểu ra tại sao Hàng thị luôn có vẻ uể oải, bởi vì ngoài mặt là Hàng thị đang quản lý gia đình, thật ra thì Từ gia vẫn bị mẫu thân nắm chặt ở trong tay.

Từ Tùng Nguyên nhìn theo đám người Từ Cẩn Du rời đi như đang suy nghĩ gì.

...

Từ Cẩn Du dường như bị kinh sợ ngồi xuống cạnh Từ lão phu nhân.

“Hà ma ma không phải người như vậy, bà ấy sẽ không nghe lén, bà ấy vẫn luôn giữ khuôn phép,” Từ Cẩn Du nhỏ giọng nhắc mãi, “Bà ấy hôm nay tại sao lại như vậy?”

“Biết người biết mặt không biết lòng,” Từ lão phu nhân lạnh lùng nói, “Vốn dĩ bà ta là do Lục gia đưa tới, cũng không phải người cũ của Từ gia chúng ta, ta đã sớm muốn đổi bà ta rồi, tìm cho con một ma ma Quản sự mới bên cạnh.”

Từ Cẩn Du cúi đầu xuống: “Nhưng Hà ma ma đi theo con nhiều năm như vậy, con đã quen rồi, đột nhiên đổi người, con… con dùng không thuận tay, trong lòng cũng không thoải mái.”

“Có gì mà không thoải mái,” Từ lão phu nhân kéo tay Từ Cẩn Du, “Tương lai sau khi con xuất giá, phải đến nhà chồng quản lý việc nhà, không biết phải đuổi bao nhiêu hạ nhân, đối với con mà nói công dụng của mỗi người sẽ không giống nhau, con là chủ mẫu thì phải học chọn lọc, càng phải hiểu được lúc nào nên dùng người, lúc nào phải buông tay, không thể dùng tình cảm mà làm việc.”

“Phải biết những người này đều rất thông minh, phát giác ra con không thể rời bỏ bọn chúng, bọn chúng liền tùy ý làm việc. Một khi bọn chúng xấu nhiều hơn tốt, nhất định phải đổi bọn chúng, cho dù là trong lòng con không muốn, cũng phải không chút do dự mà lựa chọn, như vậy mới có thể quản lý một gia đình, đã biết chưa? Con phải nhớ kỹ, nếu con muốn không ngừng tiến về phía trước thì phải bỏ gánh nặng trên người, nếu không chỉ có thể dừng bước không tiến lên được.”

Ngón tay Từ Cẩn Du hơi lạnh, ý của tổ mẫu là muốn mượn chuyện này đổi Hà ma ma.

Bất kể là Lục gia hay là Hứa thị đưa Hà ma ma tới, dẫu sao cũng đi theo nàng ta nhiều năm như vậy, luôn trung thành với nàng ta, đột nhiên đổi Hà ma ma, nàng ta nhất định sẽ cảm thấy trói chân trói tay.

“Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Hà ma ma cũng thật sự không đến ngoài cửa nghe trộm.” Từ Cẩn Du nhỏ giọng giãi bày.

Trong mắt Từ lão phu nhân lạnh như băng: “Dù sao ta cũng già rồi, lòng cũng mềm đi, nếu như lúc còn trẻ gặp phải loại chuyện này, Hà ma ma đã sớm bị đánh ném lên điền trang rồi, nào có phải nghe ý của con, con nói đỡ cho bà ta thế này… chẳng lẽ con biết bà ta sẽ đến thư phòng nghe trộm?”

“Không ạ,” Mặt Từ Cẩn Du biến sắc, “Cháu gái không biết…”

Ánh mắt Từ lão phu nhân lóe lên: “Vậy thì đi đi, chuyện này giao cho tổ mẫu xử lý.”

Từ Cẩn Du không dám nói nữa, từ từ lui ra khỏi phòng Từ lão phu nhân, cửa phòng Từ lão phu nhân đóng lại sau lưng nàng ta, đến trong sân, liền nghe được tiếng gậy, sau đó là tiếng Hà ma ma kêu thảm thiết như xé gan xé phổi: “Đại tiểu thư cứu ta, Đại tiểu thư…”

Một trận gió thổi tới, Từ Cẩn Du cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không khỏi rùng mình một cái.

...

Lang Hoa ngủ ngon một giấc, nằm mơ thấy Từ Khải Chi dùng giấy gấp một con bướm bay tới bay lui ở trước mặt nàng, cánh bướm cọ vào má nàng, nàng không nhịn được cười lên.

Giấc mộng này chân thật giống như từng xảy ra vậy.

Lúc nàng tỉnh lại, Thanh Thanh tha hạt vừng đến, đặt trong lòng bàn tay nàng, Lang Hoa ngồi dậy chơi với Thanh Thanh một lúc, Tiêu ma ma mới vào hầu hạ.

Tiêu ma ma cười nói: “Sao tiểu thư không ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay đi theo săn thú nhất định sẽ rất mệt.”

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Ngủ rất ngon, đã có tinh thần rồi, chúng ta chuẩn bị sớm chút, tránh cho lát nữa Ngọc Song tới.”

Ngọc Song cũng là một người tính tình nóng nảy, chắc chắn sẽ đến sớm.