Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 441: Dấy lên nghi ngờ




Cấm vệ ôm chặt lấy lưng Hoàng đế.

Hoàng đế không ngừng gào lên, chỉ muốn xé Thái hậu ra thành mảnh vụn ngay lập tức.

Thái hậu ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Mẫu hậu,” Ninh Vương kinh hoàng, “Làm sao thế này, sao người lại… Hoàng huynh muốn làm gì thế?”

Thái hậu mím môi không nói, nhìn Hoàng đế không ngừng giãy giụa.

Thái y thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức kinh ngạc.

“Còn ngẩn ra đó làm gì?” Thái hậu nhàn nhạt phân phó, “Hoàng đế bị bệnh rồi, mau chữa trị cho Hoàng đế.”

Thái y đáp lời, vội vàng đặt hòm thuốc trong tay xuống.

Hoàng đế cũng được nội thị đỡ vào trong buồng sưởi.

“Đi đi,” Thái hậu xoa xoa đầu Ninh Vương, “Đi vào trong phòng chờ ta, ta không bảo con ra ngoài, con đừng ra, cũng đừng nói chuyện với bất cứ ai.”

Ninh Vương là đứa trẻ nghe lời nhất, lời bà ta dặn dò Ninh Vương nhất định sẽ nhớ trong lòng.

Thái hậu vừa dứt lời, Ninh Vương quả nhiên ngậm miệng lại, đứng lên đi theo nội thị ra ngoài.

...

Triệu Tam lão gia trên giường mềm còn chưa chết, ánh mắt đã bắt đầu rời rạc, nhìn Thái hậu không nói ra lời.

Thái hậu phân phó nữ quan: “Hoàng hậu nương nương đang ở bên ngoài à?”

Trình nữ quan nói: “Đang chờ ở bên ngoài ạ.”

“Kêu nàng ta vào đi,” Thái hậu ném kiếm nhuốm máu xuống đất, đi vào bên trong phòng, “Để cho nàng ta nhận xem, đây có phải ca ca của nàng ta không, không lại bảo Ai gia đổ oan cho Triệu gia.”

Trình nữ quan đáp lời, dẫn mấy người đi mời Hoàng hậu.

Dù sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, nhưng vẫn tự mình đi vào cửa, thấy Triệu Tam lão gia trên giường mềm, ánh mắt liền đỏ, gắng gượng nuốt tiếng ngẹn ngào xuống. Bà ta đã nghĩ đến sẽ như vậy, Thái hậu sẽ không tha cho Triệu gia, cho nên bây giờ chết, và sau này chết không có gì khác biệt.

Hoàng hậu bình tĩnh đi tới bên cạnh giường mềm, giơ tay ra sửa sang lại quần áo của Triệu Tam lão gia, yên tĩnh quỳ xuống chờ kết quả.

Trình nữ quan tiến vào phục mệnh, Thái hậu gật gật đầu: “Rốt cuộc là người từng làm Hoàng hậu, cũng coi là có mấy phần kiến thức.”

Bây giờ dù khóc lóc ầm ĩ thế nào cũng vô dụng.

Trình nữ quan thấp giọng nói: “Bây giờ phải làm thế nào? Hoàng thượng làm ra chuyện như vậy… Thái hậu người…”

Thái hậu ngồi ở đó, nhìn đồng hồ cát phía trên trân bảo các: “Ngươi nói Ai gia có thể làm thế nào? Không đến thời gian một chung trà, Thừa tướng Trung Thư Tỉnh sẽ tới nơi này, người của Tam Môn kinh thành sẽ vây hành cung đến con kiến cũng chui không lọt,” Nói rồi dừng một chút, đưa tay ra sửa sang lại hoa tươi trong hộc, “Cho dù là như vậy, Ai gia cũng có thể tranh đấu được, dẫu sao nơi này Cấm vệ không nhiều, có lẽ tìm mấy người có thể liều được một con đường máu.”

“Có điều,” Thái hậu khẽ cười, “Ai gia liều con đường máu này cho ai?”

Trình nữ quan thấp giọng nói: “Hoàng thượng không có con trai nối dõi, bây giờ xem ra… chỉ có… chỉ có…”

“Ninh Vương sao?” Thái hậu nói, “Ninh Vương không được.”

Trình nữ quan ánh mắt tránh đi, muốn nói điều gì cuối cùng lại thôi.

“Ngươi muốn hỏi Ai gia tại sao Ninh Vương không được sao,” Thái hậu đổi hướng hoa mẫu đơn, “Bởi vì nó không có bản lĩnh này, thay đổi triều đại cần không chỉ là thân phận, cơ hội, còn cần hơn là quyết đoán, không thể thiếu điều nào được. Ai gia không thể vì đổi một Hoàng đế, liền mạo hiểm đi làm chuyện nguy hiểm có thể sẽ diệt quốc, cho dù là phải làm, cũng cần thời gian mưu đồ.”

Trình nữ quan nói: “Nhưng bây giờ người chỉ có Ninh Vương gia là con trai thôi, hơn nữa… hơn nữa...”

Thái hậu gật gật đầu: “Hơn nữa Ninh Vương là kẻ ngốc, Ai gia trợ giúp nó lên ngôi vị Hoàng đế, tương lai liền có thể quang minh chính đại nhiếp chính.” Bà ta thay Tiên hoàng sắp xếp triều chính nhiều năm như vậy, điều kiện này đối với bà ta mà nói đúng là đủ cám dỗ.

“Bất kể muốn làm hay không, ít nhất bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt.”

“Hoàng đế vẫn ngồi ở trên ngôi vị Hoàng đế, nếu như phế Hoàng đế đi, Thái tử rơi vào tay Kim quốc liền đường đường chính chính thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế chính thống nhất.”

“Kim quốc nhất định sẽ lấy đây làm lí do, phát động chiến tranh, khi đó Đại Tề nội loạn chưa yên, bên ngoài lại nổi lên loạn lạc, không biết sẽ có kết quả gì.”

Trình nữ quan như hiểu ra: “Là tầm nhìn của nô tỳ hạn hẹp.”

Thái hậu thở dài: “Điều Ai gia hy vọng là, mượn chuyện này làm rõ những án mưu phản kia. Những đại thần bị oan kia nếu như có thể được thả ra, triều đình chẳng khác nào có thêm sức mạnh. Những người đó tương lai có thể mặc sức vùng vẫy, bởi vì bọn họ rõ ràng nhất Hoàng thượng năm đó đã làm những gì.”

Đây mới là điểm mấu chốt của cả chuyện.

“Chuyện ngày hôm nay không cho phép tiết lộ ra ngoài, bên ngoài một chữ cũng không được nói,” Thái hậu cụp mắt xuống, “Ai gia nhớ năm đó chính là Từ lão phu nhân xử trí Từ Như Tịnh.”

Trình nữ quan nói: “Là Từ lão phu nhân đến cung Khôn Ninh, khi đó, Hoàng hậu nương nương còn chưa phong Hậu vị…”

Nếu như không có Từ gia, sợ rằng Triệu thị không thể thuận lợi chấp chưởng hậu cung.

Thái hậu nói: “Ngươi nói bà ta là thật sự không biết sao? Hay là trong lòng biết lại che giấu thay Hoàng hậu, những năm này Từ gia hưng vượng, cũng không phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.”

Từ gia hưng vượng có phải là dựa vào bản lĩnh thật sự hay không không quan trọng.

Quan trọng nhất chính là Từ Cẩn Du có phải là có người cố ý sắp đặt bên cạnh Thái hậu nương nương hay không.

“Ai gia biết,” Thái hậu nói rồi dừng một chút, “Kêu nội thị bên cạnh Hoàng hậu nương nương đưa một bức thư cho Từ gia, lại đón Từ lão phu nhân qua đây, Ai gia muốn hỏi mấy câu.”

Trình nữ quan mím mím môi: “Vậy… Từ Đại tiểu thư thì sao? Từ Đại tiểu thư ở hành cung, Đông Các xảy ra chuyện…”

Thái hậu nhàn nhạt nói: “Nếu như chút chuyện này cũng không thể che giấu được, ngươi cũng già rồi.”

Trình nữ quan cúi đầu xuống: “Nô tỳ mặc dù già rồi, nhưng vẫn còn sức, nhất định sẽ làm xong việc.”

Có thể che giấu tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Thái hậu cầm cánh hoa trong hộc ném lên bàn: “Đi đi.”

...

Lúc Từ lão phu nhân nhận được tin tức hơi ngớ ra.

Người bên cạnh Hoàng hậu đã lâu không tới cửa rồi.

Nội thị đưa tới hai hộc hoa lớn, cười nói: “Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đưa tới, nói lão phu nhân thích hoa mẫu đơn nhất, dùng cái này cắm hoa là đẹp nhất.”

Từ lão phu nhân cười hành lễ: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhớ đến.”

Nội thị nói: “Hộc hoa này không bình thường, lúc bỏ hoa vào, nửa khắc cũng sẽ không héo tàn, những thứ hoa cỏ này, luôn phải tươi thật lâu mới đẹp.

Ánh mắt Từ lão phu nhân lóe lên, Hoàng hậu bên kia nhất định là gặp phải chuyện gì, nếu không sẽ không sai người tới: “Hoàng hậu nương nương ban thưởng, Từ gia chúng ta nhất định cung phụng thật tốt.”

Nói rồi phân phó người ban thưởng tiền bạc cho nội thị, nội thị cười rời khỏi Từ gia.

Từ lão phu nhân ngồi ở trên ghế suy nghĩ chốc lát, lập tức phân phó hạ nhân: “Nhanh gọi Đại lão gia tới, e là hành cung xảy ra chuyện rồi.”

Bọn họ phải chuẩn bị trước.

Hạ nhân mới vừa lui xuống, Quản sự lập tức đi tới: “Lão phu nhân, bên hành cung truyền lời, muốn mời lão phu nhân qua đó dự tiệc rượu, xe ngựa sắp đến cửa rồi, lão phu nhân mau chuẩn bị một chút đi!”

Từ lão phu nhân nhướng mày lên.

Hàng thị đi theo nữ quyến các nhà đến hành cung, nếu như có chuyện, Hàng thị liền có thể đại diện cho Từ gia.

Bây giờ xe ngựa tới đón bà ta, hoặc là Hàng thị đã làm sai chuyện, hoặc là có chuyện gì Hàng thị không ứng phó được.

Như vậy truyền gọi bà ta là Thái hậu nương nương hay là Hoàng hậu nương nương.

Toàn thân Từ lão phu nhân đều đầy vẻ cảnh giác, chẳng lẽ là chuyện… chuyện kia?