Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 442: Đưa tin




Ánh mắt Từ lão phu nhân rơi vào hai cái hộc hoa, bà ta đi lên trước bưng lên ngửi một cái, trong hộc hoa phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, đưa tay ra sờ bên trong bình, còn có chút ẩm ướt.

Hộc hoa này vừa rồi mới được dùng, sau đó vội vội vàng vàng đưa tới Từ gia.

Hoàng hậu bên kia xảy việc gấp, hơn nữa chuyện này có có liên quan đến Từ gia, trừ cái chết của Từ Như Tịnh ra, Từ lão phu nhân không nghĩ ra được chuyện nào khác.

Đúng là tai hoạ.

Chết nhiều năm như vậy, vẫn còn gây ra phiền toái cho bà ta.

Chuyện này rốt cuộc như thế nào, bà ta phải đến hành cung gọi Cẩn Du tới hỏi xem, mới có thể có kết quả.

May mà Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu, nếu không bà ta thật không biết quyết định thế nào.

Đáng giận nhất là Hàng thị, ở hành cung mà không làm được chuyện gì.

Trên mặt Từ lão phu nhân lộ ra nụ cười lạnh.

...

Lang Hoa xuống xe, đi thẳng vào đại lao Hoàng Thành Ti.

Trong đại lao truyền ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Cố Thế Hoành vui mừng cười, sợ rằng từ khi đại lao Hoàng Thành Ti thiết lập tới nay, lần đầu tiên có cảnh tượng như vậy.

Trước đây muốn đi ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, chỉ có con đường chết. Bây giờ ông ta phải sửa đổi quy củ này, làm cho cả Hoàng Thành Ti đều thay da đổi thịt, trở nên khác hẳn trước đây. Đây mới là chuyện Cố Thế Hoành muốn làm.

“Quá đã.” Tiếng ngâm nga truyền tới.

Tào Gia lau sạch rượu trên môi, trên mặt xuất hiện vẻ thỏa mãn.

Lang Hoa đặt hòm thuốc xuống, giống như mấy ngày trước, hỏi Tào Gia: “Tào đại nhân nghĩ kỹ chưa? Chân bị thương rốt cuộc là chữa hay không chữa.”

Tào Gia nhìn về phía Cố Lang Hoa, vị Cố Đại tiểu thư này mỗi ngày đi tới trước mặt ông ta đều hỏi như vậy.

Tào Gia lắc lắc đầu: “Ta vẫn nói câu nói kia, chỉ cần ta có thể chống đỡ đến lúc ca ca Tào Ung của ta được minh oan, cuộc đời này đủ rồi, quá nhiều đau khổ, không cần gượng ép sống tiếp nữa.”

“Ta có thể chống đỡ đến lúc đó sao?” Tào Gia lại tỉ mỉ hỏi.

Lang Hoa chỉ chân Tào Gia: “Chân Tào đại nhân liên tục thối rữa nhiều năm, bây giờ đã vô cùng nghiêm trọng, mặc dù mỗi ngày bó thuốc bột, nhưng cũng chỉ là tạm thời để kìm hãm thương thế một chút. Nếu như thương thế vẫn không thể chữa trị, cuối cùng chỉ có con đường chết. Có điều, thời gian này đủ để cho Tào đại nhân minh oan rồi.”

Trang Vương phi bị bắt, Đỗ Kỳ Trọng cùng những Chưởng quỹ kia cũng rơi vào tay Bùi Khởi Đường. Trang Vương lại bị đánh tới ngất xỉu, không có bản lĩnh cãi lại cho mình, cho nên chậm nhất là ngày mai, Hình bộ, Đại Lý Tự sẽ tới thẩm tra án Trang Vương. Trang Vương phi muốn dùng chuyện Triệu gia để tự bảo vệ, cho nên vụ án Triệu gia cũng thẩm tra xử lí theo. Những văn thư Triệu Thừa Diễn khai nhận kia, rất nhanh sẽ được bày ra trước mặt Hoàng thượng. Nội trong hai ba ngày, Tào Gia hẳn sẽ rời khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, bị chuyển tới đại lao Hình bộ.

Thời gian hẳn là đủ.

Tào Gia cười nói: “Vậy thì tốt, Cố Đại tiểu thư cũng không cần phí tâm vì ta nữa, như vậy đã rất tốt rồi.”

Lang Hoa lấy thuốc bột ra chuẩn bị thay thuốc cho Tào Gia: “Ông trời cũng không phải luôn công bằng, Tào gia có thể minh oan, nhưng không biết những người khác có may mắn như vậy hay không. Hoàng Thành Ti cùng các đại lao Hình bộ, mỗi ngày đều có người chết, cho dù triều đình đã quyết định phúc thẩm tất cả án mưu phản, mỗi ngày thẩm tra mười án, vẫn sẽ có người không đợi được đã chết rồi.”

Tào Gia hứng thú nhìn Lang Hoa.

Ông ta ở trong đại lao lâu như vậy, thấy muôn hình muôn vẻ loại người, chỉ có cô nương này khiến cho ông ta cảm thấy thú vị.

Mỗi ngày kiên nhẫn tới khuyên ông ta.

Tào Gia nói: “Những chuyện kia đã không liên quan đến ta nữa, nên làm hay không nên làm, Tào gia chúng ta đã làm xong, còn lại liền giao cho những người khác. Cho dù ta cắt mất hai cái chân để bảo vệ tính mạng, ta cũng không giúp được gì.”

“Chỉ sợ Tào đại nhân không phải đang giúp đỡ,” Lang Hoa nói, “Ngài là phải trả nợ.”

Lang Hoa vừa dứt lời, liền nghe phía ngoài có người nói: “Tào đại nhân từng nói, nhất định sẽ nghĩ đủ cách minh oan cho chúng ta, Đại Lý Tự sẽ thẩm tra xử lý vụ án của chúng ta.”

Không biết là ai nói.

Trong bóng tối truyền đến xiềng xích, tựa như rất nhiều người đều đã vây lại.

“Tào đại nhân khuyên chúng ta nhất định phải kiên trì, ngài ấy sẽ nghĩ cách, chứng minh chúng ta không tham gia mưu phản. Bây giờ chúng ta kiên trì rồi, chúng ta chưa chết, Tào gia nhưng còn nợ chúng ta hội thẩm nữa.”

“Chúng ta đều chờ ngày này.”

Tay Tào Gia run rẩy.

Năm đó chỉ cần ca ca ngồi ở Đại Lý Tự, liền đại biểu cho thanh chính liêm minh, nhưng ca ca đã chết rồi,

Cho nên bây giờ, cũng chỉ có ông ta mới có thể hiểu tâm trạng của những phạm nhân này.

Bọn họ chịu đựng cực hình, không phải là vì được sống.

Mà là vì phải sống tiếp, đòi lại công bằng cho thân nhân, bạn bè của mình, nói cho người đời biết bọn họ không phải là kẻ mưu nghịch, cũng không phản bội triều đình Đại Tề.

Mặc dù ông ta đã sớm nghĩ xong, cho dù sống tiếp, cũng tuyệt đối không làm việc cho triều đình này nữa, nhưng bây giờ vẫn còn chưa làm xong chuyện đang chờ ông ta.

Lang Hoa nói: “Tào đại nhân, vết thương của ngài ta không trị được, cần Ngự y của Thái Y Viện giúp đỡ, dùng dược liệu trân quý trong hoàng cung chăm sóc, ngài mới có thể sống tiếp.”

Tào Gia lẳng lặng nghe.

Lang Hoa đứng dậy, “May mà Thái hậu nương nương mời ngài qua nói chuyện, Thái Y Viện sẽ nghĩ đủ cách chữa trị cho ngài.”

Tào Gia từ từ gật gật đầu, nếu như Cố Đại tiểu thư không nói lời này, ông ta có lẽ sẽ không để ý tới Thái Y Viện. Bởi vì ông ta biết, bất kể là Thái hậu hay là Hoàng thượng, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng thân phận của ông ta. Ông ta sống tiếp, ít nhất đại biểu triều đình còn có tia hy vọng, quân chủ Đại Tề cuối cùng vẫn là minh quân, giải cứu trung thần vô tội, coi như giao phó cho Tào gia.

Ông ta vốn không muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế nữa.

Nhưng lời của Cố Đại tiểu thư, khiến cho ông ta nghĩ thông suốt, có lẽ biến hóa của triều cục, có thể sử dụng cho ông ta, như vậy ông ta càng có thể khiến cho nhiều người được minh oan hơn.

Cố Đại tiểu thư có phải là có ý này hay không?

Tào Gia nhìn bóng lưng Cố Lang Hoa, rơi vào suy nghĩ.

...

Lang Hoa từ đại lao Hoàng Thành Ti đi ra, đang định lên xe ngựa thì Bùi Khởi Đường lại giục ngựa tới: “Ta đưa nàng trở về hành cung nhé!”

Lang Hoa biết Bùi Khởi Đường có lời muốn nói, gật gật đầu, để cho Bùi Khởi Đường đỡ nàng lên ngựa.

“Bên hành cung thế nào rồi?” Lang Hoa thấp giọng hỏi.

Bùi Khởi Đường nói: “Thư Vương được đưa đến Tây Các nghỉ ngơi, nhà Vinh Quốc Công có việc, đã rời khỏi hành cung. Ta đi ra điều động đội ngũ cấm quân, trong ngoài hành cung có hơn ngàn cấm quân canh giữ.”

Lang Hoa hiểu rõ: “Cho nên chuyện của Triệu gia còn chưa truyền ra,” Nói rồi hé miệng cười, “Nói vậy, đáng thương nhất là Thư Vương gia rồi. Thái hậu nương nương tin tưởng huynh trưởng và huynh sẽ không tùy tiện để tin tức lộ ra ngoài, chỉ có Thư Vương gia ở trong lòng Thái hậu, không quá đáng tin... Cho nên dứt khoát đưa ông ta đến Tây Các giam lại, chỉ sợ phải đợi đến ngày mai mới có thể thả về nhà.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng: “Thư Vương gia cũng rất thoải mái, vừa rồi còn uống hai bầu rượu say khướt, đã ngủ rồi, sợ rằng toàn bộ hành cung, chỉ có ông ta ngủ yên ổn nhất.”

Nghĩ tới cái này, Lang Hoa cảm thấy buồn cười, Hoàng thượng uống đan dược lại uống rượu, bây giờ Thái hậu nương nương nhất định đang nghĩ đủ cách để cho ông ta tỉnh lại, có thể tưởng tượng được sẽ bị dày vò thành hình dáng gì.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường bỗng nhiên kéo ngựa lại, “Ta đi ra ngoài là có lời muốn nói với nàng.”

Giọng nói của Bùi Khởi Đường có chút nghiêm túc, Lang Hoa lẳng lặng nghe.

Bùi Khởi Đường nói: “Lang Hoa, ta sợ Thái hậu muốn gả nàng cho Ninh Vương.”