Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 468: Vô lại




Lang Hoa cũng không thèm để ý những thứ này, đối với nàng mà nói Lục gia dường như đã rất xa vời.

Cố lão thái thái nói: “Nếu ai cũng trị gia như bà ta, tương lai có thể vinh hoa phú quý, con cháu đầy phòng mới là lạ.”

Lang Hoa nghĩ đến kiếp trước, Lục gia cũng coi là rất rạng rỡ rồi, cha con Lục Văn Hiển và Lục Anh hầu hạ ở bên cạnh Hoàng thượng, chiếm hết lợi lộc.

Bây giờ Lục Văn Hiển không còn nữa, Hoàng thượng còn tin huyền học hay không? Còn có người ở một bên chỉ điểm hay không?

Lang Hoa nhẹ nhàng xoa chân cho Cố lão thái thái, Tiêu ma ma không khỏi cười nhìn qua, chỉ cần Đại tiểu thư ở trong nhà, sẽ biến thành một đứa bé, hầu hạ lão thái thái, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái.

Bây giờ còn thiếu chút, đợi đến khi Đại tiểu thư thành hôn rồi, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.

Cố lão thái thái được Lang Hoa hầu hạ thoải mái, tâm trạng dần dịu đi.

Lang Hoa cười nói: “Tổ mẫu không nên nổi giận mới phải, lỡ người bị chọc tức, Lục lão thái thái lại đến nhà nói những thứ này, con và Tứ thẩm làm sao có thể nói lại bà ta? Bà ta nói chuyện trước đây, chúng con lại càng thêm không biết, cho nên đều phải dựa vào tổ mẫu ngăn cản ở trước mặt.”

Cố lão thái thái nghe những lời này gật gật đầu: “Nói như vậy, lão thái thái ta vẫn còn có ích.”

Cố lão thái thái vừa dứt lời, Cố Thế Hoành liền cau mày vào cửa.

“Làm sao thế?” Cố lão thái thái nhìn qua, “Con đi đường gió máy như vậy, cũng không biết đứng ở bên ngoài chút, dẫn cả gió lạnh vào, Lang Hoa của chúng ta vốn là ăn mặc ít lại còn bị con truyền khí lạnh.”

Mặt Cố Thế Hoành cứng đờ, cười khổ một tiếng: “Mẫu thân, người Lục gia sắp đến kinh thành rồi, người biết không? Con nhận được thư của Lục lão thái, bọn họ muốn ta giúp đỡ thu dọn trạch viện, còn kêu con qua hai ngày nữa ra ngoài kinh đón, vãn bối trong tộc Lục gia thương lượng với con lúc nào đi thì tốt.” Lục lão thái gia coi ông ta thành người trong nhà, thật giống như đã quên hết mọi chuyện trước đây vậy, thật là...

“Mặt dầy,” Cố lão thái thái nhướng mày lên, “Sao bọn họ có thể mặt dầy như vậy, còn gióng trống khua chiêng... Hắn đến chỗ nào tìm con? Nha môn sao?”

Cố Thế Hoành gật gật đầu: “Bọn họ ngó dáo dác ở cửa nha môn bị nha sai phát hiện, sau đó liền ầm ĩ lên, nói là thân thích của con ở Trấn Giang, vặn hỏi một chút mới biết, hoá ra là người Lục gia.”

Lang Hoa thầm cười nhạt, trước giờ Lục lão thái gia đều giỏi giở trò quỷ quyệt, gióng trống khua chiêng vào kinh, lại để cho tộc nhân Lục gia đi tìm phụ thân, cứ như vậy người người đều biết được, nguồn gốc của Lục gia và Cố gia. Người Lục gia đến cửa nương nhờ họ hàng, cũng không có gì sai, nếu như Cố gia chặn Lục gia ngoài cửa, người Lục gia vừa vặn rải lời đồn đại ngang ngược ra khắp nơi.

Cố Thế Hoành nói: “Tới đều là phụ hệ tằng tổ Lục gia, mặc dù cũng biết lúc đánh giặc ở Trấn Giang nhà chúng ta và bên Lục lão thái gia có xa cách, nhưng đều cho đầu sỏ là nhà mẹ đẻ Vương thị. Còn nói với con, mấy năm nay Vương thị hối lỗi ở nhà thờ tổ Lục gia, Lục lão thái thái thường dạy dỗ Vương thị, không nên dung túng người nhà mẹ đẻ hạ thủ với Cố gia.”

Nghe đến đây, Cố lão thái thái hận không thể ném chén trà trong tay xuống đất, vừa mới nổi lên ý niệm này, liền phát hiện Lang Hoa chuyển chén trà sang một bên, ngẩng mặt lên cười: “Tổ mẫu, đây chính là gốm thanh hoa người thích nhất, đập cũng không tìm được món thứ hai đâu.”

“Không đập.”

Bị Lang Hoa nói như vậy, Cố lão thái thái bớt giận hơn nửa, bà giận là giận Lục gia, tội gì phải đập đồ của mình.

Cố lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ lại đẩy hết tội lỗi lên người Vương gia, dù sao phụ tử Vương gia chết cũng chết rồi, thương cũng thương rồi, Vương gia lại đã thua, Vương thị ở trong tay bọn họ đương nhiên mặc cho bọn họ dày vò.”

Lang Hoa khẽ mỉm cười.

Kiếp trước là Vương thị dẫn người giết nàng, kiếp này nàng lại có thể cười Vương thị trước.

“Con lại còn cười được,” Cố lão thái thái than thở, “Nếu như người ngoài nhất định đã tức chết.”

Lang Hoa nói, “Thật thì không giả được, mà đã là giả thì không thật được, thời gian lâu dài mọi người cũng sẽ hiểu bản chất của Lục lão thái gia, chúng ta không tranh cãi nhất thời.”

Đối đãi với kẻ vô lại như vậy, không thể nào dùng phương pháp giải quyết nhanh chóng, nói phải trái với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nghe.

Nếu như truy cứu chuyện Lục Văn Hiển, Lục Văn Hiển lại đã chết rồi, rất nhiều vụ án phải tỉ mỉ đi tra mới có thể bắt được thóp của Lục gia, để cho Lục lão thái gia an phận không động đến Cố gia nữa.

Cố lão thái thái nói: “Vậy thì mặc cho bọn họ làm ầm như vậy sao?”

“Người có thể chặn Lục lão thái thái ngoài cửa, người còn có thể trông coi tất cả nhà cửa trong kinh, bất luận Lục gia cầu thế nào, người đều không cho bọn họ mượn một phân tiền. Bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài kêu khổ, người làm như không nghe thấy, phải biết kinh thành cũng không phải là Hàng Châu, muốn ở lại, cần rất nhiều chi phí,” Lang Hoa tựa vào người Cố lão thái thái, “Bất luận bọn họ ầm ĩ thế nào, cứ không để ý tới, không phải cũng rất tốt sao?”

Dĩ nhiên Cố lão thái thái biết như vậy là cách tốt nhất, bà ta còn có thể trốn ra điền trang bên ngoài kinh.

Điều bà ta thực sự đau lòng là danh tiếng của Lang Hoa, không biết sẽ bị Lục gia bôi xấu thế nào.

“Phân phó xuống, chỉ cần là người Lục gia, không ai được quan tâm, bọn họ tới cửa cũng không cần bẩm báo,” Cố lão thái thái nói, “Nếu như Lục lão thái thái đưa thiệp tới, thì nói với bà ta, năm đó lúc Lục gia dẫn Vương gia đến tra khám điền trang nhà chúng ta, tại sao không bận tâm đến quan hệ thông gia hai nhà.”

“Cái khác không cần phải nói, ta cũng không muốn phí lời với bọn họ.”

Nhất là chuyện Lục Văn Hiển và Hứa thị đó, bà ta nghĩ tới liền cảm thấy chán ghét.

Lục gia lại hoàn toàn không để trong lòng.

Cố Thế Hoành định khuyên mẫu thân thì Quản sự tiến lên bẩm báo: “Bùi đại nhân đến.”

Cố Thế Hoành đứng dậy: “Bùi đại nhân tới thương nghị vụ án với con trai.”

Cố lão thái thái phất phất tay: “Đi đi, đi đi, chuyện công quan trọng.”

Cố Thế Hoành đáp một tiếng xoay người định đi ra ngoài, Cố lão thái thái bỗng nhiên nhíu mày: “Gần đây Bùi đại nhân này có vẻ siêng tới hơn nhỉ.”

Lang Hoa cúi thấp đầu xoa chân cho Cố lão thái thái không lên tiếng

Cố lão thái thái nói: “Theo ta thấy, nói chuyện công thôi, đừng giữ hắn lại nhà dùng cơm.”

“Mẫu thân,” Thế Hoành dở khóc dở cười, “Nhà chúng ta còn thiếu người ta một bữa cơm sao.”

“Tục ngữ nói rất hay, ăn quen miệng chạy quen chân,” Cố lão thái thái liếc Cố Thế Hoành một cái, “Không thể để cho hắn thành như thế được.”

Lang Hoa thiếu chút nữa cười ra tiếng, tổ mẫu hẳn là nhìn ra vấn đề, muốn cắt đứt ý đồ của Bùi Khởi Đường.

Mặt Cố Thế Hoành đầy vẻ khó xử: “Mẫu thân, chúng con là vì chuyện công.”

Cố lão thái thái lạnh nhạt nói: “Tiểu tử kia cũng không phải là người hiền lành gì, lúc ở Hàng Châu chính là một tên vô liêm sỉ, đến kinh thành bề ngoài bớt phóng túng chút, chỉ sợ bên trong vẫn như thế, con không thể để hắn lừa được.”

Khóe miệng Lang Hoa trộm cong lên, tràn đầy nụ cười, Bùi Khởi Đường như vậy có tính là tự chui vào rọ không.

Tổ mẫu phòng bị nghiêm ngặt, không muốn để tên vô liêm sỉ này chui vào Cố gia.

Cố Thế Hoành chỉ đành phải nói: “Thật ra thì Bùi đại nhân không phải là dạng như mẫu thân nghĩ đâu, lại nói hắn tra rõ án Trang Vương tham ô, cũng đã giúp con rồi...”

Cố lão thái thái nghiêm mặt lại, “Có người sẽ luồn cúi làm quan, đó là chuyện của hắn, không liên quan đến chúng ta, nhà chúng ta cũng không phải là muốn trèo cao gì.”

Trong lòng Lang Hoa ấm áp, đây là suy nghĩ thực sự của tổ mẫu, tìm hôn sự cho nàng, không quan tâm thân phận địa vị, mà là người kia có tốt hay không.

Lời này của Cố lão thái thái, ngược lại làm cho Cố Thế Hoành mơ hồ, cái này có liên quan gì đến trèo cao.

Cố lão thái thái phất phất tay: “Mau đi đi, chỉ cần không lượn lờ vào nhà trong của chúng ta, tùy các ngươi, nếu muốn ăn cơm thì đi ra bên ngoài, ta giúp con đặt chỗ ở Túy Hương lầu.”

Cố Thế Hoành cười khổ: “Mẫu thân... người thật đúng là...” Nào có mẫu thân nào đặt tửu lầu bên ngoài cho con trai chứ.

Ăn một bữa cơm cũng phải đẩy ra ngoài, đây là mẫu thân ruột sao?

Ông ta thật sự không thể giữ Bùi Khởi Đường ở nhà ăn cơm, nếu không thời gian dài, trong nhà còn không có cả chén đũa của ông ta nữa.