Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 469: Mặt dầy




Bùi Khởi Đường đứng ở bên ngoài thư phòng Cố gia, nghe tiếng bước chân truyền tới, Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thế Hoành đứng ở ngoài cửa nguyệt lượng.

Cố Thế Hoành cúi đầu đang nói chuyện với một người.

Bùi Khởi Đường không khỏi bước về phía trước hai bước, quả nhiên nhìn thấy Lang Hoa mặc áo choàng màu xanh nhạt đứng đó, bên hông nàng đeo một cái túi thơm, y phục tơ tằm màu hạnh bay bay theo gió, chợt tăng thêm sự diễm lệ cho nàng.

Không biết cha con hai người nói cái gì, gật gật đầu cười.

Cảnh tượng này, khiến cho Bùi Khởi Đường cảm thấy rất ấm áp.

Nếu như hắn cũng đứng ở đó thì tốt quá, Bùi Khởi Đường nghĩ tới đây, thấy Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn về bên này.

Bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác vui sướng vô hình tan ra trong lòng hắn, loại cảm giác này người ngoài vĩnh viễn không cách nào hiểu được, gió nhỏ thổi qua, vui vẻ ấm áp. Đợi đến khi Lang Hoa rời đi, Cố Thế Hoành mới xách một hộp đựng thức ăn đi tới.

“Ăn chút điểm tâm trước đi,” Cố Thế Hoành nói, “Miễn cho thời gian dài, trên người không thoải mái.”

Đây là Lang Hoa đưa tới sao? Nhìn những món điểm tâm xinh xắn này, Bùi Khởi Đường không nhịn được muốn cầm lên nếm thử một chút, có điều điểm tâm cũng không nhiều, chỉ có thể hai người ăn, nghĩ đến chuyện phải chia đồ ăn với Cố Thế Hoành, Bùi Khởi Đường không khỏi cụp mắt xuống.

Cố Thế Hoành vừa muốn đưa tay ra lấy điểm tâm, nhìn thấy bộ dạng Bùi Khởi Đường không khỏi nói: “Làm sao thế?”

Bùi Khởi Đường muốn nói lại thôi, hồi lâu thở dài: “Mấy ngày nay chạy hai bên hành cung Đại Lý Tự, có lẽ là khẩu vị có chút vấn đề, đến buổi tối sẽ không thoải mái, hôm nay còn muốn mua chút bánh hạt dẻ, không nghĩ tới chớp mắt đã đến lúc này, may mà Cố Thế thúc cầm tới đây chút...”

Cố Thế Hoành thầm thở dài, Bùi Khởi Đường mới bao nhiêu tuổi? Con em thế gia ở tuổi này là lúc được người ta vây quanh hầu hạ. Giống như lần đi săn này, không ít con em thế gia mang cả một rương áo lót, nhưng Bùi Khởi Đường lại gánh vác chuyện công như vậy, mỗi ngày bận rộn đến cả cơm nước cũng không kịp ăn.

“Sao không kêu trong nhà đưa tới chút.” Cố Thế Hoành không khỏi hỏi.

Bùi Khởi Đường nói: “Không muốn để cho tổ mẫu và mẫu thân lo âu.”

Cũng đúng, nếu như biết hài tử nhà mình, mỗi ngày chỉ có thể dùng điểm tâm lót dạ, trong lòng đương nhiên không khỏi bận tâm.

Đáng thương hắn cũng là rồng tử phượng tôn, nhưng phải bôn ba như vậy, nghĩ tới đây, Cố Thế Hoành liền ngại đưa tay ra lấy điểm tâm.

Cố Thế Hoành nói: “Những thứ điểm tâm này ngươi mang đi đi, Lang Hoa kêu phòng bếp làm hai khay, ngươi cũng cầm cả đi.”

Trên mặt Bùi Khởi Đường lập tức hiện lên nụ cười.

Nhìn bộ dạng ấy Bùi Khởi Đường, khiến cho Cố Thế Hoành cảm giác như mình vừa làm một việc lớn vậy, trái tim ông ta mềm đi: “Tối nay cũng ở đây dùng cơm đi!”

Lần này ông ta cũng chống lại mẫu thân một lần.

...

Lục lão thái gia lần này thật sự phải nếm vất vả khổ sở của tàu xe, chỉ cần đến kinh thành, ông ta sẽ không đi nữa, chết cũng chết trong nhà ở kinh thành.

Nghĩ tới đây, Lục lão thái gia nhìn về phía Lục lão thái thái: “Cố gia có hồi âm không?”

Lục lão thái thái lắc đầu, bà ta căn bản không nghĩ Cố lão thái thái sẽ để ý tới bọn họ: “Bây giờ không thể so với trước đây, Cố Thế Hoành làm quan, đã không cần chúng ta giúp đỡ, chỉ muốn lập tức đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, dù là ta viết mười phong thư nữa, cũng sẽ không có hồi âm.”

“Cái bà già bạc bẽo kia,” Lục lão thái gia không nhịn được mắng một câu, “Qua sông liền đá văng chúng ta, cũng không nghĩ xem nếu như năm đó không có chúng ta chiếu cố, Cố gia làm gì có ngày hôm nay.”

Trên mặt Lục lão thái thái hiện lên nụ cười nhạt, lúc người nhà mẹ đẻ Vương thị bị bắt vào đại lao, bà ta đã biết, quan hệ hai nhà Lục, Cố không thể nào như trước đây nữa. Sau đó lão Nhị chết, chuyện với Hứa thị ầm lên như vậy, bà ta đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ sợ hôn ước hai nhà cũng phải xóa bỏ.

Quả nhiên tất cả đều phát triển theo suy đoán của bà ta, chỉ có lão thái gia còn ôm vọng tưởng, cho là còn có thể cắn được miếng thịt nào trên người Cố gia.

“Lão thái gia, phía trước có người tới hỏi chúng ta,” Quản sự Lục gia thấp giọng bẩm báo, “Hỏi có phải chúng ta muốn đến kinh thành tìm người thân hay không.”

“Bà xem xem, hữu dụng rồi,” Lục lão thái gia cười, “Mau hỏi xem có phải bọn họ đến đón chúng ta hay không?”

Quản sự lập tức nói: “Bọn họ cũng muốn vào kinh, nghe chúng ta nói đến Cố gia Trấn Giang cố ý tới chào hỏi.”

Lục lão thái gia không khỏi thất vọng, mới vừa định nói, bên ngoài truyền tới tiếng nói: “Ân công, xin ân công dừng xe gặp mặt, cả nhà chúng ta muốn hành lễ với ân công.

Lục lão thái gia vén rèm lên, nhìn thấy hai nam tử trung niên mặc trường bào màu lam đứng ở nơi đó. Hai người ăn mặc hết sức tầm thường, nhưng ngọc bội bên hông lại là ngọc dương chi vô cùng tốt.

Nhìn thấy Lục lão thái gia, hai người lập tức tiến lên hành lễ.

Điều khiến Lục lão thái gia không nghĩ tới là, hai người trực tiếp quỳ xuống đất.

Lục lão thái gia giật mình: “Đây là làm gì vậy? Sao các ngươi lại hành đại lễ như vậy với chúng ta.”

“Ân công,” Một người trong đó người ngẩng đầu lên, “Chúng ta là Phương gia Tuyên Châu, lần này, lần này là...”

Người này lời còn chưa nói hết, người bên cạnh đã nói: “Nói ra rất dài, mời ân công đến tửu quán trước mặt rồi nói.”

Lục lão thái thái nhíu mày, những người này đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống đất liền kêu ân công, quả thực có chút kỳ lạ. Hơn nữa bọn họ cũng không quen Phương gia Tuyên Châu gì cả. Chỉ là loáng thoáng biết Phương gia Tuyên Châu là một đại tộc, bổn triều luôn có con em vào quan trường, nhưng sau án Khánh Vương, Phương gia cũng bị dính líu, vì vậy cả nhà Phương gia dọn về nhà cũ.

Lần này Phương gia tới kinh thành là vì cái gì?

Lục lão thái thái luôn cảm thấy không bình thường.

Lục lão thái gia cũng đã ngửi thấy mùi rượu, đoạn đường này thiếu ăn thiếu mặc, ông ta đã sớm không chịu nổi rồi, sáng sớm hôm nay người nhà hỏi thăm được phía trước có quán rượu, ông ta vẫn mong sau khi đến uống hai ly, bây giờ cho dù người Phương gia không mời, ông ta cũng phải ở lại quán rượu.

Nghĩ tới đây, Lục lão thái gia liền chuẩn bị xuống xe.

“Lão thái gia,” Lục lão thái thái lập tức ngăn cản, “Cuộc sống không quen, lại gặp phải người như vậy, chúng ta cũng không thể dễ dàng dừng xe, hay là cứ gấp rút lên đường, trước khi trời tối hẳn có thể tìm được chỗ nghỉ, đến lúc đó nghỉ ngơi cũng không muộn.”

Lục lão thái gia nhíu mày: “Chúng ta cũng không có bao nhiêu tài sản, bọn họ có thể có ý đồ gì được. Hơn nữa bọn họ thịnh tình mời, nhất định là có chuyện muốn nói, chúng ta phải nghe xem thế nào.” Nói rồi Lục lão thái gia gõ gõ vào buồng xe, tỏ ý cho người hầu hạ ông ta xuống xe.

Hạ nhân Lục gia còn chưa lên trước, người Phương gia đã vén rèm xe đặt ghế kê chân xuống.

Trên ghế kê chân kia bọc gấm vóc, khiến cho người ta nhìn đã thấy rất thoải mái.

Chân Lục lão thái gia đặt lên gấm vóc, so với gấm vóc, giày của Lục lão thái gia rất cũ kỹ, Lục lão thái gia không khỏi chép chép miệng.

“Lão thái gia,” Người Phương gia nói, “Chúng ta vào bên trong nói chuyện.”

Người Phương gia khom người, tỏ ra hết sức kính cẩn, trong lòng Lục lão thái gia lập tức thoải mái, ngẩng đầu đi về phía trước.

Mấy người ngồi xuống, không đợi Lục lão thái gia mở miệng, chủ quán đã bưng rượu thịt lên bàn, mùi thơm kia đủ để cho người ta không nhịn được nuốt nước bọt.

Lục lão thái gia nhăn nhó, cố gắng nhẫn nại, trên mặt làm bộ như không thèm để ý chút nào.