Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 24




Tác giả: JQ đến đây, tung hoa……

Thật có lỗi, hôm nay thân thể không khỏe, có chút việc phải làm, nếu có thể, ngày mai tận lực làm tiếp.

Mọi người, thật có lỗi.

“Ngươi biết? Ngươi biết mà còn dám làm việc xằng bậy như vậy, ngươi không biết, ngươi không biết……” Ngươi không biết là ta lo lắng đến thế nào?

Còn chưa nói xong, Hoa Mãn Lâu chợt cảm thấy được gì đó tới gần, khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt hiện lên từng phiến mây hồng.

Hoàng Dược Sư cười đến như mèo trộm thịt, ôm thân hình cứng ngắc của Hoa Mãn Lâu, dán sát tai y nói: “A Lâu, ta biết tâm tình của ngươi, về sau sẽ không vậy nữa. A Lâu, sẽ không vậy nữa.”

Hơi thở nóng rực thổi vào tai khiến Hoa Mãn Lâu đỏ bừng mặt, đẩy Hoàng Dược Sư, nói: “Ngươi, ngươi biết là tốt. A, Dược Sư, Dung nhi, Dung nhi còn ở ngoài, cái kia……”

Hoàng Dược Sư không đành lòng làm quá, vạn nhất A Lâu chạy mất thì sao? Liền buông tay cười nói: “Chúng ta về thôi.” Kéo Hoa Mãn Lâu hướng về phía trong đi.

“A Lâu, ngươi hẳn biết lòng ta.” Hoàng Dược Sư vừa đi vừa nói, bọn họ là tri kỷ, hẳn là hiểu được, A Lâu hẳn là hiểu được. Mặc dù không phải là thời điểm tốt, nhưng, hắn không chờ được nữa. Mỗi ngày đối mặt với y, tư vị cầu không được thực khổ.

Giờ phút này trong lòng hắn cao hứng lại lo lắng. Quan hệ của họ thật vất vả làm rõ, nhưng nếu y không chấp nhận thì sao?

Hoa Mãn Lâu không nói, chỉ yên lặng đi theo đằng sau. Mấy tháng nay, thái độ của Hoàng Dược Sư đối với y càng ngày càng rõ ràng, cử chỉ càng ngày càng thân mật, y cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này, không thể không để ý, mà cũng không thể làm như mắt mù tai điếc nữa.

Hoàng Dược Sư là người thân cận nhất, từ khi nào đã có loại tâm tư này đối với mình? Cho tới nay, hắn vẫn luôn đợi y, luôn là tri kỷ, luôn chiếu cố y, luôn tỏ ra thái độ thân mật. Nhưng, khi nào loại tình cảm này đã biến đổi? Nhất định không phải mới đây, nên là thật lâu trước, lâu đến, y không phát giác……

Như vậy A Hành cũng biết, cho nên mới để lại loại di ngôn này cho y? Còn có thái độ kỳ quái của bọn đệ tử……

Hoa Mãn Lâu cười khổ, xem ra chính mình thật sự quá trì độn, mọi người xung quanh đều biết, chỉ có chính mình người sớm tối bên cạnh thay đổi tâm tình khi nào không biết……

Thật sự là không phát hiện ra sao? Còn không phải là chính ngươi trốn tránh? Kỳ thực ngươi vẫn luôn cảm thấy một chút gì đó đi, chỉ là lừa mình dối người.

Trong lòng giống như có một thanh âm khác nói chuyện, như đang thấp giọng cười nhạo. Hoa Mãn Lâu cúi đầu cười, thật chua xót.

“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu thấp giọng gọi.

Cảm thấy hô hấp hắn dồn dập, cầm chặt tay mình, còn có phát run? Bản thân thật may mắn, được một người như hắn thích.

Hoàng Dược Sư dừng cước bộ, xoay người nói: “A Lâu, có chuyện gì?” Hoa Mãn Lâu không đành lòng, nhưng hắn đã quyết tâm, cho dù, trong lòng thực sự có hắn……

Đoạn tụ ở thời đại này, bị thế nhân khinh thường. Hắn là Hoàng Dược Sư, là người ngao du thiên hạ, ngạo nghễ chốn giang hồ, không nên bị thế nhân miệt thị.

“Dược Sư, việc này, đừng nhắc lại nữa.” Kiên định rút tay về, hướng về phía khác đi.

Vốn định rời đi, nhưng Hoa Mãn Lâu bị ánh mắt cùng khí tức bi thương của hắn làm động cũng không dám động. Hoàng Dược Sư nhìn bàn tay. Rõ ràng đã thấy hy vọng, vì sao lại như vậy, vì sao đến cuối cùng vẫn thành thế này?

“A Lâu, rõ ràng trong lòng ngươi có ta, vì sao không chịu nhận?” Hoàng Dược Sư như phát cuồng mà xông lên, gắt gao ôm lấy Hoa Mãn Lâu từ phía sau. Hơi thở nóng rực phun bên tai, giọng nói đầy bi thương khiến người nghe thương tâm, hai cánh tay như thép, khóa chặt Hoa Mãn Lâu, làm y không thể động đậy.

“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu vừa định nói đã bị Hoàng Dược Sư trở mình xoay người lại, hai người đối mặt, một tay hắn ôm ngang lưng y, một tay ghì chặt cổ.

“A Lâu, nghe ta nói.” Hoàng Dược Sư đem trán dán trên Hoa Mãn Lâu, khôi phục giọng, tinh tế nói: “A Lâu, ngươi hiện tại chỉ cần nói một câu, chỉ một câu thôi, ngươi, trong lòng, có ta hay không?”

Hoa Mãn Lâu trầm mặc, y không biết nên nói thế nào, nói không là gạt người, nói, như vậy, ngay cả chính bản thân cũng không tin. Nhưng nói có, cảm giác của chính mình cùng hắn lại không giống nhau, thật phức tạp. Chính mình với hắn, đúng là thích của bằng hữu, không ngừng, còn thân mật hơn cả bằng hữu……

Hoa Mãn Lâu bị ý nghĩ của chính mình dọa, không muốn nói ra, hơn nữa cũng không dám nói. Hơi thở nóng rực kia nhân lúc y đang trầm tư đã tiến sát lại gần, gần đến mức, chỉ cần y mở miệng, sẽ ngay lập tức đụng phải.

Hoàng Dược Sư theo sự trầm mặc của Hoa Mãn Lâu mà trong lòng không khỏi nhảy lên. Hắn hiểu Hoa Mãn Lâu so với hiểu chính mình càng sâu. Nếu trong lòng y không có loại cảm tình này với hắn, y tuyệt đối sẽ không do dự mà cự tuyệt, tuyệt đối sẽ không lo âu như vậy.

Đương nhiên, Hoàng lão tà của chúng ta cũng không phát hiện cái tư thế hiện tại của hắn cũng là một nhân tố khiến Hoa Mãn Lâu không trả lời. Nhưng cho dù Hoa Mãn Lâu cự tuyệt, Hoàng Dược Sư sẽ buông tha sao?

“A Lâu, ta thật vui.” Tiếng nói ám muội vang lên, Hoa Mãn Lâu chợt cảm thấy nguy hiểm.

“A Lâu, ta hiện tại không cần ngươi đáp ứng ngay lập tức, ta chỉ muốn ngươi cho ta một cơ hội, được không?” Có lẽ ngữ khí quá đau thương, có lẽ tiếng nói quá hấp dẫn, có lẽ hơi thở kia quá bi thương làm y không đành lòng, Hoa Mãn Lâu thế nhưng ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Thanh âm khàn khàn kia nở một nụ cười, sau đó môi chợt nóng, xúc cảm ấm áp, cái gì đó trắng mịn thừa dịp y kinh ngạc đến ngây người mà nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi không buông.

Môi lưỡi giao triền, Hoàng Dược Sư bá đạo xâm chiếm, cái ôm chặt chẽ khiến y vô lực chống trả, Hoàng Dược Sư như muốn nuốt y vào bụng, gắt gao hấp thụ, Hoa Mãn Lâu cảm thấy mình như không thể hô hấp, trong mơ hồ, thân thể kề sát, tiếng tim đập cùng nhịp vang lên, âm thanh ẩm ướt, Hoa Mãn Lâu cơ hồ còn nghe thấy tiếng máu trong người chạy tán loạn.

Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư mới buông y ra, một sợi bạc mảnh nối giữa hai. Hoàng Dược Sư vừa lòng nhìn người trong ngực, hai gò má đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, lưu quang ướt át trong đôi mắt đen thẳm, giờ chưa phải lúc, A Lâu, đợi một chút nữa, một ngày nào đó……

Hoa Mãn Lâu trong lòng hối hận nha, vì cái gì lại dễ dàng gật đầu như vậy, vì cái gì đối với người này lại không thể cự tuyệt, cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, cự tuyệt mời gọi của hắn, cự tuyệt…… tình cảm của hắn……

Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn……

Trời ơi, vì sao ta lại xuyên qua thành cái đam mỹ văn, lão thiên gia, ta nguyền rủa ngươi…… Hoa Mãn Lâu bị đả kích nặng nề. (Nguyệt mỗ đang tập chung viết bài, đột nhiên hắt xì một cái, ừ, hẳn là mỹ nhân đang nhớ đến ta, cười gian, vùi đầu tiếp tục)