Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 25




Trong vườn, Lão ngoan đồng vừa ăn no xong, vẫn chưa thấy Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu trở lại, chính mình buồn chán ngồi không yên, nhìn thấy tiểu Hoàng Dung thiên chân khả ái, ánh mắt lúng liếng xảo động, thấy thật thích, liền tiến về phía nàng. Lý Nguyệt Ảnh cùng Khúc Linh Phong võ công so với hắn kém quá xa, thấy tiểu sư muội bị Chu Bá Thông ghẹo đến muốn khóc, nước tràn ở hốc mắt, sắp chảy ra, Nguyệt Ảnh ôm đứa nhỏ, một bên đau lòng, một bên dỗ dành. Linh Phong, Thừa Phong cùng Miên Phong cũng chỉ có thể cố hết sức mới chống đỡ được Chu Bá Thông, ngược lại, Chu Bá Thông lại thấy chơi rất vui, mấy người giống như diều hâu gà con đấu nhau vậy.

Tới khi Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu trở lại trong viện, chỉ thấy cảnh tượng này. Hoàng Dược Sư hiện tại được Hoa Mãn Lâu ngầm đồng ý, trong lòng tất nhiên là cao hứng, cũng sẽ không đi so đo mấy chuyện kia.

Hoa Mãn Lâu không nghĩ lung tung nữa, vung tay áo, đem Lão ngoan đồng tách ra khỏi bọn nhỏ. Nguyệt Ảnh thấy y trở lại, liền ôm tiểu Hoàng Dung chạy lại, cao hứng gọi: “Sư phụ, người quay lại rồi.”

Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ảnh nhi, ở đây không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì.” Nguyệt Ảnh là người gần Hoa Mãn Lâu nhất, tự nhiên cũng nhìn ra tâm tình y có điểm biến hóa, kỳ quái liếc Hoàng Dược Sư một cái, là người đó cùng sư phụ có chuyện khó nói sao?

Hoàng Dược Sư giờ rất vui vẻ, không thèm để ý tới ánh mắt kỳ quái của mấy người, ánh mắt lướt qua bàn ăn Lão ngoan đồng vừa dùng xong, chỉ thấy mặt bàn một đống hỗn độn. Hoàng Dược Sư không giận, nhìn Lão ngoan đồng đang chơi cùng con nhà mình, nhân tiện nói: “Ngươi không có việc gì thì về đi, ta không lưu, mau rời khỏi đảo.”

Lão ngoan đồng vừa nghe thấy liền nóng nảy, Cửu Âm chân kinh là sư huynh giao cho hắn quản, lại bị chính tay mình phá hủy, còn không tìm lại được, trong lòng sốt ruột, nói: “Ngươi, ngươi, ta mặc kệ, ngày nào ngươi còn chưa trả Cửu Âm chân kinh, ta liền ở lại đây không đi đâu cả. Hừ!”

Hoàng Dược Sư cũng chỉ hừ một tiếng, nói: “Đào Hoa đảo của ta không lưu ngươi.”

Lão ngoan đồng xấu tính cãi: “Ta mặc kệ, ngươi không trả lại Cửu Âm chân kinh cho ta ta sẽ không đi. Hừ, cho dù ngươi có đuổi, ta vẫn cứ quay lại, khiến ngươi gà chó không yên.”

Hoàng Dược Sư giận dữ hóa cười: “Được, được, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, xem ngươi như thế nào quay lại.”

Hoa Mãn Lâu nghe thấy thế, liền biết Lão ngoan đồng lại chọc giận Hoàng Dược Sư nữa rồi, vội nói: “Dược Sư, không được làm càn.”

Hoàng Dược Sư liếc mắt nhìn Hoa Mãn Lâu một cái, không nói.

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Nếu Chu tiền bối đã muốn ở lại, vậy thì cứ ở lại đi.”

“A Lâu.” Hoàng Dược Sư nhìn Hoa Mãn Lâu khó hiểu.

“Nhưng Cửu Âm chân kinh là do phu nhân của Dược Sư viết lại tặng hắn, Hoa Mãn Lâu ta không dám làm chủ việc này.” Hoa Mãn Lâu vỗ vỗ Hoàng Dược Sư, cười nhạt nói: “Nhưng tiền bối đã quyết ý không đi, chỉ sợ cũng chỉ là công giã tràng. Tiền bối đã quyết định vậy, thì tại hạ đành phải hảo hảo phụng bồi. Người của Đào Hoa đảo mặc dù không phải giàu có nhất nước, nhưng nuôi thêm một Chu Bá Thông cũng không phải không thể.” Lời nói của Hoa Mãn Lâu không tự giác phát loại ý tứ bản thân là người của Đào Hoa đảo, Hoàng Dược Sư nghe thấy cảm thấy dị thường vui sướng.

Ngụ ý của Hoa Mãn Lâu thật sáng tỏ, lưu lại, làm khách, Đào Hoa đảo tất nhiên hầu hạ tận tình đồ ngon rượu tốt. Nhưng nếu liên quan đến Cửu Âm chân kinh. Dù nói thế nào, cũng sẽ không nhượng bộ.

Lão ngoan đồng nhìn Hoa Mãn Lâu cười nói: “Hì hì, Hoa huynh đệ, sư huynh ta nói ngươi là người tốt, hiện tại xem ra ngươi thật sự tốt lắm, ta tất nhiên sẽ ở lại. Đông tà, ngươi sẽ không không đồng ý đi.”

Hoàng Dược Sư trong lòng cân nhắc, tất nhiên không để ý tới hắn. Nhưng Hoa Mãn Lâu nói tiếp: “Nếu tiền bối đã quyết định ở lại, vậy tại hạ nói vài điều, mong tiền bối chú ý.”

“Thứ nhất, đệ tử trên Đào Hoa đảo không nhiều lắm, mỗi ngày giờ Thìn các đệ tử sẽ luyện công……” Hoa Mãn Lâu còn chưa nói xong, Lão ngoan đồng liền vẫy tay nói: “Cái này ta biết, ta sẽ không đi xem trộm Hoàng lão tà cùng Hoa huynh đệ luyện công.”

Hoa Mãn Lâu lại cười nói: “Võ công trong thiên hạ đều có cùng nguồn gốc, làm sao nói các môn phái khác nhau hoàn toàn, luyện võ đều để xem tư chất mỗi người. Ta chỉ muốn nói, giờ Thìn mỗi ngày, chúng ta dùng cơm sớm, mong Lão ngoan đồng đừng đến sau khi chúng ta đã dùng xong cơm.”

“Xì……” Mọi người nghe thấy vậy, chỉ có Phùng Mặc Phong là không nhịn được cười. Tiểu Mặc Phong thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, liền vội vàng che miệng, đôi mắt như nai tơ nhìn lại mọi người. Vũ Miên Phong vội định thần lại chống đỡ cái nhìn của tiểu sư đệ.

Lão ngoan đồng không giận, cười hì hì hỏi: “Còn nữa không?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Thứ hai, các đệ tử còn nhỏ, mỗi ngày canh hai đều sẽ buồn ngủ, nhất là tiểu Dung nhi, nếu có việc, xin đừng phát ra tiếng ồn. Nếu không……”

Hoa Mãn Lâu cười thật nhẹ nhàng, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy thực ôn hòa, nhưng là, Lão ngoan đồng đột nhiên đánh cái rùng mình, trực giác nói, nếu không tuân thủ theo, chính mình sẽ chết rất thảm. Hắn nhìn quanh, chỉ thấy mọi người không tự giác run lên một chút, Hoàng Dược Sư thậm chí còn quay đầu đi hướng khác, Lão ngoan đồng vội vàng đáp ứng: “Được, còn không?” Dù bất mãn thế nào cũng sẽ phải nhớ kỹ, Hoa Mãn Lâu cười lạnh như vậy rất đáng sợ.

“Còn có, trận pháp trên Đào Hoa đảo rất lớn và nguy hiểm, hơi một…… không…… Chú ý, sẽ bị vậy đến chết ở trong, ta tin Chu tiền bối hiểu điều này.”

Lão ngoan đồng vội vàng gật đầu, nếu không phải nhờ vận may của bản thân, thật sự vừa rồi sẽ bị vây chết ở trong.

“Bởi vậy, đừng chạy loạn trên đảo, đường trên đảo mỗi ngày đều đổi một lần, tốt nhất chỉ nên ở một chỗ, nếu muốn đi lung tung, vậy tùy ý.” Hoa Mãn Lâu cười: “Nhưng nếu bị vây chết thật, chúng ta sẽ không biết đâu.”

“Kia, vậy Lão ngoan đồng ta không phải sẽ chết vì chán ở đây sao?” Lão ngoan đồng đau khổ kêu.

“Nếu không muốn, tiền bối có thể rời đi, hiện tại ta có thể lập tức đưa ngươi rời đảo, nhưng quay lại, sẽ không dễ vậy đâu.”

Lão ngoan đồng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu: “Hoàng Dược Sư, Cửu Âm chân kinh ngươi phải trả lại cho ta.”

Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi không sợ cơ quan, bẫy rập trong nhà ta, ngươi có thể đến trộm.” Xong liền gọi Khúc Linh Phong đưa Lão ngoan đồng tới phòng cho khách.

Đêm xuống lúc canh ba, Hoàng Dược Sư đang ngồi trong thư phòng, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, vang vọng tận chân trời.

Tiểu Hoàng Dung bị giật mình khóc lớn, Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu đứng lên dỗ, được một lúc, Hoàng Dược Sư cũng đem bé con dỗ ngủ trở lại, Hoa Mãn Lâu lắc mình đi ra ngoài.

Ngày hôm sau khi Khúc Linh Phong nhìn thấy Lão ngoan đồng, chỉ thấy trên mặt hắn đủ mọi màu sắc thật phấn khích, hơn nữa lại thêm đôi mắt đen khiến người ta phải chú ý.

Không ai biết tối đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết, Lão ngoan đồng mỗi khi nhìn thấy Hoa Mãn Lâu đều không tự chủ được mà run lên một chút, giống như Hoa Mãn Lâu đã làm chuyện gì rất đáng sợ đối với hắn. Tất cả mọi người đều tò mò, nhưng khi nhắc tới chuyện đó, chỉ thấy Hoa Mãn Lâu cười cười, liền cái gì cũng không dám hỏi nữa.

Vì thế, ngày đầu tiên Lão ngoan đồng ở trên đảo, đã lãnh hội được giáo huấn, thủ đoạn của Hoa Mãn Lâu, thật đáng mừng!