Ngưu Hữu Đạo vừa nói ra lời này, người ta đường đường chính chính khiến người khác không nói nên lời, đám người Tư Đồ Diệu xấu hổ.
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn đi hay muốn ở lại?”
Tử Đồ Diệu nhìn phản ứng của đồng môn đứng hai bên, cuồi cùng xấu hổ chắp tay nói: “Lúc trước là ta có lỗi với lão đệ, nguyện theo lão đệ!”
“Mong Tư Đồ chưởng môn sẽ không trở mặt!” Ngưu Hữu Đạo nói xong thì xoay người rời đi.
Ba người Vu Chiếu Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Vạn Động Thiên Phủ, sau đó cũng quay người đi mất.
Đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo rồi, Vu Chiếu Hành nhắc nhở: “Giúp đám người lật lọng này rồi, về sau khó mà đảm bảo bọn họ sẽ không phản bội.”
Ngưu Hữu Đạo: “So đo thế có ý nghĩa gì đâu, lúc thời thế không nghiêng về phía chúng ta thì cũng đừng hi vọng người ngoài sẽ đi ngược dòng vì ngươi. Bọn họ ngồi xem đệ tử Linh Kiếm sơn bị giết, đã không thể quay lại được nữa. Chúng ta đang ở giữa bầy yêu ma quỷ quái, cần một vài người ở bên cạnh. Đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, không cần tranh đấu một mất một còn, người cùng phe càng nhiều càng tốt!”
Giản Minh càng giải thích kỹ càng khiến Vu Chiếu Hành khó nảy sinh bất mãn.
Vân Cơ cũng không nhịn được mà liếc Ngưu Hữu Đạo, lòng dạ gã này khiến nàng ta thầm buông tiếng thở dài, lại quay lại nhìn con trai mình. Đều là nam nhi, làm sao lại khác biệt lớn như vậy?
Chỉ bằng lời nói này, nàng ta đã biết rõ sự chênh lệch giữa Ngưu Hữu Đạo và con trai mình. Chẳng trách, một người thì nổi bật ở châu Nam, một người thì ăn nhờ ở đậu. Nàng ta phục rồi.
Đi không bao xa, Ngưu Hữu Đạo dừng bước, xoay lại, dường như nhớ ra gì đó, trở lại cạch mấy người Tư Đồ Diệu hỏi:
"Phủ Vạn Động Thiên các ngươi có năm mươi người đi vào, làm sao chỉ có hai mươi người đến?"
Tư Đồ Diệu:
"Người khác đi tìm linh chủng chung quanh, nhất thời khó có thể tập hợp đủ, còn ba mươi người nữa chưa tới đây. Vừa nãy chúng ta cũng đang thương lượng việc này. Chờ đệ tử của Linh Kiếm sơn bên Thái Kim Tề chết sạch, chúng ta lại không tổn hại chút nào quay về, dù là ai cũng sẽ hoài nghi chúng ta hợp mưu với ngươi gây ra chuyện. Chử Phong Bình sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu chúng ta không quay về, lại phải lo lắng cho ba mươi người kia sẽ gặp bất trắc."
"Chuyện này đơn giản, không cần lo lắng. Để sau sẽ xử lý..."
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi tỉ mỉ quá trình lúc tới đây của cả nhóm.
Sau khi thăm dò xong tình huống cần biết, Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, đang muốn xoay người rời đi. Tư Đồ Diệu gọi hắn lại, có vẻ không yên tâm hỏi:
"Sao ngươi lại đi chung với họ?". Truyện Xuyên Không
"Bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của ta."
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ mấy người Phù Hoa đứng trên sườn dốc đang nhìn chằm chằm bên dưới, ngắn gọn đáp một câu rồi rời đi.
Huynh đệ kết nghĩa? Bọn họ? Mấy người? Kết nghĩa ở đây hay là kết nghĩa từ lúc bên ngoài bí cảnh Thiên Đô? Tư Đồ Diệu trố mắt không nói được gì. Y đã tận mắt chứng kiến quá trình kết nghĩa của Ngưu Hữu Đạo và Huệ Thanh Bình, Toàn Thái Phong.
Ngưu Hữu Đạo lên sườn dốc, chạm mặt với mấy người Phù Hoa.
Đoạn Vô Thường liếc người trong sơn cốc:
"Cứ buông tha họ như vậy thôi sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Bọn họ vốn là người của ta, chỉ vì bất đắc dĩ mới ruồng bỏ ta. Có cơ hội kéo trở về cũng là chuyện tốt."
Lãng Kinh Không:
"Đời ta hận nhất kẻ phản bội!"
Phù Hoa cũng cười dài nói:
"Lão đệ, người cần giết ngươi lại không giết, dường như xung đột với sách lược của chính đệ? Liên tục như vậy, chúng ta làm sao có thể tin được đệ?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta luôn luôn cho rằng, có thể nói chuyện tử tế thì làm sao phải đánh đánh giết giết. Cứ giết người mãi là không giải quyết được vấn đề. Việc này không hề xung đột với sách lược đã đề ra. Bọn họ là ai? Vốn là địa chủ tại châu Kim của nước Triệu, trên tay có một nhóm tu sĩ và mấy trăm nghìn binh mã, đã sóng vai tác chiến với nước Triệu cùng với các thế lực châu Nam ta. Chúng ta không chỉ phải cố gắng ở nơi này, mà sau khi ra khỏi đây còn phải nắm quyền trong trận chiến tranh cướp với ba đại phái nước Yến. Tầm mắt phải kéo dài ra, kéo bọn họ lại chính là đang kéo cả thế lực của họ ở bên ngoài lại."
Phù Hoa cười nói:
"Các ngươi tranh quyền đoạt lợi thì có quan hệ gì với chúng ta? Đó là chuyện của các ngươi. Chúng ta chỉ biết là người có uy hiếp tiềm ẩn càng ít, khả năng an toàn rời đi của chúng ta càng lớn hơn."
Ngưu Hữu Đạo nói thẳng:
"Đó không đơn giản chỉ là chuyện chém giết trong giới tu hành, không giống cách chơi trước giờ của mọi người, không đơn giản như mấy người nghĩ. Kéo theo thế lực của châu Kim mang ý nghĩa có quyền lên tiếng lớn hơn trong trận đối chiến. Chỉ khi nào nắm giữ quyền quyết định trên chiến trường vào tay ta, có thể uy hiếp đến lợi ích của các phương, các phương mới nể mặt ta. Chỉ khi ta vững vàng nắm được quyền lên tiếng, sau khi rời khỏi đây mới có thể đè xuống việc hạ sát thủ đối với người của các quốc gia trong này. Bằng không, sau này ta rơi vào vòng xoáy nhiễu loạn, tự lo không xong, làm sao có thể giúp các người kiềm chế bảy nước? Các người hiện giờ sảng khoái, nhưng chẳng lẽ không suy tính hậu quả?"
Quả thực đây là chuyện mà mấy người chưa hề nghĩ tới, sau khi nghe xong đều trầm mặc.
Chờ một lúc sau, quét dọn thành quả chiến trường, Hồng Cái Thiên bất mãn lao nhanh:
"Không tới mười nghìn hạt linh chủng, nhiều người như vậy mà có một tí teo, phí công."
Ngưu Hữu Đạo:
"Chuyện trong dự liệu. Mỗi ngày họ đều phải nộp linh chủng tìm được lên trên."
Phù Hoa:
"Xem ra lão đệ lại phải tiếp tục cố gắng đi dụ địch."
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, phải từng bước công phá đầu mối liên hợp của các thế lực nước Yến mới có thể lấy được số linh chủng kia.
"Đại tỷ, giết nhiều người của nước Yến như vậy là đủ để chứng minh thành ý của ta. Tạm thời không thích hợp động đến người nước Yến nữa."
Phù Hoa:
"Thật sự có chết một số người, nói ít thì không ít, nói nhiều cũng không nhiều. Ta làm sao biết các ngươi không hợp tác diễn trò cho chúng ta xem?"
Ngưu Hữu Đạo im lặng một hồi, cuối cùng từ từ nói:
"Trong nước Yến, thế lực của ta đã phát triển đến phần cuối, không cách nào tránh đối mặt chính diện với ba đại phái nước Yến nữa."
Phù Hoa:
"Ngươi lại thích lý luận với ta? Ngươi nói đến nói đi như vậy, trong lòng chúng ta càng không chắc chắn."
"Đại tỷ, tỷ thắng rồi. Ta nói thật cho tỷ biết, ta nhất định phải chọn một trong ba đại phái nước Yến để nương nhờ vào. Ta đã ngầm chuẩn bị cùng với Tử Kim động..."
Có một số việc, hiện tại Ngưu Hữu Đạo còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng dù hắn hạ sát thủ đối với người nước Yến, bên này vẫn cắn chặt không chịu buông. Hắn không qua được lằn ranh này, không thể làm gì khác hơn là để lộ chuyện mình muốn gia nhập Tử Kim động.
Hắn kể, vì lúc đó tình thế bức bách, một nhà Tử Kim động không gánh nổi hắn, không thể không từ bỏ việc làm rõ chuyện của hắn. Hắn cũng nói trắng ra ước định giữa hắn và Nghiêm Lập từ lần thứ hai liên lạc. Mấy người Phù Hoa nghe xong nhìn nhau, không ngờ dưới đáy còn ẩn giấu những hoạt động mà người khác không nhận ra.
Mấy người cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo không chịu thổ lộ thật tình. Có những việc quả thực không để lộ ra thì tốt hơn, không thể để Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn biết.
Ngọn ngành đã rõ, tất nhiên cũng thản nhiên báo kết quả:
"Giết những người đó là đủ chứng minh thành ý của ta, thật sự không cần phải lãng phí tinh lực và thực lực trên những người nước Yến. Có Tử Kim động làm nội ứng, chỉ cần chúng ta có thực lực phối hợp, trong tình huống mà chúng ta cần tới, linh chủng trong tay nước Yến sẽ rất dễ dàng cướp được. Hiện giờ để họ đi tìm kiếm nhiều một chút, kết quả thực ra là đang giúp chúng ta. Đến lúc cần, có thể để Tử Kim động hỗ trợ thao tác, tiêu hao các thế lực khác, giảm bớt áp lực cho chúng ta..."
Nói xong chuyện, nghi ngờ, khó hiểu, thắt nút đều được mở, mọi người trở nên ung dung. Chuyện sau đó dễ làm.