Đạo Quân

Chương 1177: Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt (1)




Lúc chạng vạng, tà dương rất đẹp, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của quả cầu to lớn, loang loáng che kín cả bầu trời, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nhân viên nước Yến bôn ba tìm kiếm cả một ngày đang tập kết về nơi nghỉ ngơi, Chử Phong Bình đang đối mặt với tà dương chờ đợi.

Lê Vô Hoa cũng đang lo lắng chờ đợi. Một đệ tử phủ Vạn Động Thiên lặng lẽ tới gần, nhỏ giọng bẩm báo:

"Chương môn phái người báo cho chúng ta phương hướng tìm kiếm, đã gửi thư đến."

Xem qua nội dung trên một miếng vải, Lê Vô Hoa cấp tốc đánh giá bốn phía, sau đó lặng lẽ tiêu hủy miếng vải.

Trời tối, Chử Phong Bình vẫn đang chờ, không thấy đám Thái Kim Tề trở về.

Bên trong thung lũng, Sơn Hải và Nghiêm Lập cùng đến trước một đống lửa. Chử Phong Bình ngồi bên đống lửa ngẩng đầu lên, thấy hai người nhìn mình chằm chằm, hỏi:

"Làm gì?"

Sơn Hải:

"Nghe người của môn phái khác nói, đệ tử Thái Kim Tề của ông dẫn đi mấy người trong môn phái, tại sao đến giờ còn chưa trở về?"

Chử Phong Bình:

"Ta cũng muốn biết tại sao còn chưa trở lại."

Nghiêm Lập:

"Mấy người Tư Đồ Diệu cũng chưa về. Nhan Bảo Như cũng không về. Chử huynh, huynh không định giải thích một chút hay sao?

Nhan Bảo Như là thế nào? Chử Phong Bình thầm nghĩ. Ông ta không muốn giải thích, tùy tiện lải nhải mấy câu lừa gạt cho qua. Sơn Hải và Nghiêm Lập không làm gì được ông ta.

Đuổi hai người đi, Chử Phong Bình tràn ngập sầu lo. Ông ta lo đã xảy ra vấn đề, lại cảm thấy không thể có chuyện gì, chỉ bằng một Ngưu Hữu Đạo? Coi như thêm mấy tên như Vu Chiếu cũng không thể khiến cả nhóm người bên này không thể về được.

Không có tin tức gì có thể là chuyện tốt, ông ta chỉ đành tự an ủi mình như vậy, hi vọng là vì Ngưu Hữu Đạo chạy quá xa, người bên này cũng đuổi quá xa, nhất thời không kịp quay về.

Mãi đến tận sáng sớm hôm sau, vẫn không thấy mấy người Thái Kim Tề có bất kỳ ai quay về, Chử Phong Bình linh cảm xảy ra vấn đề. Đệ tử của ông ta dù sao cũng biết sự lo lắng ở bên này, đuổi xa quá không về được ngay thì chắc chắn cũng phải phái người quay về thông báo, không thể để đến một chút tin tức cũng không truyền về như thế.

Đến lúc phái người đi tìm linh chủng lần nữa, Chử Phong bình ngầm phái người quay về, dọc theo hướng mấy người Thái Kim Tề đã đi để tìm kiếm...

Tình huống trước mắt đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, muốn tìm mục tiêu tiếp theo để xuống tay cũng không khó. May mà hợp tác được với một đám người hải ngoại, trước tiên phái ra người liên tục theo dõi phương hướng của các thế lực các nước, trên đường để lại ký hiệu.

Bỏ qua thế lực của nước Yến tầm bảy tám ngày, lao thẳng tới khu vực thế lực nước Hàn, Ngưu Hữu Đạo thuận lợi tìm thấy mục tiêu trước mắt.

Kế hoạch vẫn là kế hoạch lúc đầu, do Ngưu Hữu Đạo đứng ra dụ địch.

Người khác dụ địch căn bản vô dụng. Những người khác căn bản đều thuộc một thế lực nào đó, mà nước Hàn sẽ không tùy tiện trêu chọc các thế lực khác. Nhưng Ngưu Hữu Đạo không giống, bây giờ mọi người căn bản đều biết rằng hắn bị ba đại phái nước Yến trục xuất, thế đơn lực bạc dễ ức hiếp.

Đối với một số thế lực, giết chết Ngưu Hữu Đạo còn có thể khiến ba đại phái nước Yến tranh cướp châu Nam mà sản sinh nội loạn.

Nhìn theo Ngưu Hữu Đạo một mình đi mạo hiểm dụ địch, Tư Đồ Diệu lắc đầu, phát hiện vị này vì sống sót mà quả thực không từ thủ đoạn nào, nhảy nhót tưng bừng, bôn ba tứ phía, thực không dễ dàng, khiến người ta thổn thức.

Trong núi rừng hoang dã, lưng đeo túi, Ngưu Hữu Đạo một mình trèo đèo vượt suối, nội tâm kiên định như sắt đá, tiến lên.

Có tiếng động dị thường truyền tới, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn thấy một bầy chim tước bay loạn trong rừng. Hắn nhảy lên tán cây, náu sau tán cây chập trùng, mắt lạnh lùng cảnh giác chung quanh.

Quan sát một hồi không thấy điều dị thường, hắn hạ xuống khỏi tán cây, mau lẹ chạy gấp trong rừng, nhanh chóng trốn vào một chỗ hẻo lánh, bí mật quan sát bốn phía.

Có thể là trong rừng có dã thú dọa đám chim bay loạn, nhưng hắn không dám khinh thường, mà ẩn nhẫn, lặng lẽ quan sát.

Đủ nửa canh giờ sau, rất lâu không thấy tiếng động khác, có người không nhịn được nữa. Một bóng dáng thướt tha bay ra, đứng trên nhánh cây tìm kiếm gì đó.

Người tới không phải ai, chính là Nhan Bảo Như.

Bí mật quan sát thấy, Ngưu Hữu Đạo cau mày, trong lòng nảy sinh ngờ vực. Làm sao lại gặp phải người phụ nữ này? Lẽ nào là trùng hợp?

Hắn càng không dám manh động, nín thở ngưng thần, áp chế khí tức lặng lẽ ẩn núp.

Váy áo bồng bềnh ngừng lại, Nhan Bảo Như đáp xuống một thân cây gãy, mắt đầy vẻ ngờ vực. Trong đôi mắt sáng lóe lên, cẩn thận tìm kiếm từng tấc từng tấc mọi nơi mà mắt có thể nhìn tới.

Không phát hiện người, Nhan Bảo Như liên tiếp điểm chân nhảy sang các cành cây khác tìm kiếm, vẫn không thấy người đâu, thầm mắng Ngưu Hữu Đạo quá cảnh giác, gian xảo như con cáo già, hơi có chút bất bình thường là né tránh không còn thấy bóng dáng.

Lúc trước nàng ta vẫn đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo bay lượn trên tán cây, nàng ta theo dõi ngay dưới tán cây trong rừng.

Theo lý thuyết, nàng ta theo phía sau, có chim chóc gì thì sẽ bị Ngưu Hữu Đạo đi trước dọa bay mất, ai ngờ gặp phải một tổ chim ngốc không biết tên làm tổ ngay phía dưới, bị nàng ta đụng phải, lập tức bay dáo dác.

Vừa thấy Ngưu Hữu Đạo phát giác rồi hạ xuống rừng, nàng ta cấp tốc quay lại trốn trong một thân cây, ai nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo vậy mà thừa dịp tránh được tầm mắt của nàng ta trong nháy mắt, lập tức ẩn núp mất dạng.

Thời cơ vô cùng vừa vặn, Nhan Bảo Như phát hiện mình gặp phải cao thủ phương diện phản theo dõi.

Nàng ta lại không biết rằng, Ngưu Hữu Đạo còn không bằng Viên Cương ở phương diện này. Viên Cương mới là cao thủ phản theo dõi chân chính. Thủ đoạn phản theo dõi kiểu này còn là do Viên Cương dạy cho Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng có điều mà nàng ta có thể khẳng định, đó là Ngưu Hữu Đạo rời khỏi tầm mắt của nàng ta không lâu, lại phải ẩn nấp, rất khó tránh khỏi bị nàng ta phát hiện. Vì vậy, Ngưu Hữu Đạo hẳn là đang ở ngay trong khu vực này.

Nhan Bảo Như muốn Ngưu Hữu Đạo phán đoán sai, cho rằng dã thú dọa lũ chim bay đi, nên tiếp tục theo dõi, ẩn náu bất động.

Ai ngờ đợi nửa canh giờ mà không thấy Ngưu Hữu Đạo hiện thân, nàng ta không trốn được nữa, nghi ngờ mình đã bị Ngưu Hữu Đạo bỏ lại.

Sau đó lại nghĩ, lộ thì lộ chứ, quá lắm thì không theo nữa. Vả lại, theo dõi không phải mục đích chủ yếu. Cho dù Ngưu Hữu Đạo chạy mất, nàng ta cũng không sợ, bởi vì nàng ta biết Ngưu Hữu Đạo đi với ai, cũng biết những người kia ở đâu. Sau đó còn có thể ôm cây đợi thỏ!

Kết quả là, lộ diện đi tìm mà không tìm được, phát hiện địa hình vùng này phức tạp, thật sự có khả năng để Ngưu Hữu Đạo chạy mất.

Như vậy cũng có thể để ngươi trốn mất? Nhan Bảo Như thầm mắng.

Có điều nàng ta không dễ buông tha như vậy, vẫn tìm kiếm quanh đây.

Nhân dịp đối phương đi xa hơn một chút, không chú ý tới bên này, Ngưu Hữu Đạo không hẳn không có cơ hội dựa vào địa hình phức tạp để nhân cơ hội trốn thoát, nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn đang suy nghĩ một vấn đề, vẫn là vấn đề lúc trước, thật sự là trùng hợp sao?

Hắn hơi hối hận vì đã không hỏi Tư Đồ Diệu tình huống có liên quan đến Nhan Bảo Như. Sau khi hắn rời nước Yến, Nhan Bảo Như có vẽ vẫn ở bên nước Yến?

Nếu như Nhan Bảo Như sau đó rời nước Yến, vậy thì thật sự có khả năng là trùng hợp.

Nếu nàng ta không hề rời đi, bên hắn vừa mới dụ giết được một nhóm người nước Yến đã gặp phải Nhan Bảo Như, như vậy cũng có thể là trùng hợp sao?

Nếu là trùng hợp thì không thể xuất hiện giữa đường theo dõi. Tâm trạng Ngưu Hữu Đạo hơi trùng xuống. Hắn không biết Nhan Bảo Như biết bao nhiêu, có phải đã biết chuyện hắn hợp tác với đám người hải ngoại kia?

Nhan Bảo Như tìm kiếm chung quanh một phen, dường như từ bỏ, đột nhiên nhảy lên cây như muốn bỏ đi.