Đạo Quân

Chương 1233: Cửu biệt trùng phùng (2)




Cuối cùng, sau khi xin chỉ thị của thế lực sau lưng, người ta cũng không ngờ được sự tình sẽ biến hoá thành ra thế này, cũng không biết nên an bài lão thế nào, đâm ra, đi theo Ngưu Hữu Đạo lại là lựa chọn duy nhất trước mắt.

Ngưu Hữu Đạo đã không sợ bị Ma giáo liên luỵ, Ma giáo còn có thể có ý kiến gì? Cũng thực sự là chẳng còn cách nào khác, không có thế lực che chở công khai, Vu Chiếu Hành làm gì cũng sẽ rất nguy hiểm, nên đường đường cao thủ đứng thứ sáu trong Đan bảng liền đầu nhập vào Sơn trang Mao Lư.

Chính Vu Chiếu Hành cũng không hiểu, vì sao vừa gặp Ngưu Hữu Đạo này rồi thì không thể thoát được nữa.

Rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo chào mời lão đến chắc chắn không phải để làm lão tổ tông ăn no rảnh rỗi, không phải hắn coi trọng lão đánh nhau giỏi sao?

Trong bí cảnh đã phải làm tay chân cho Ngưu Hữu Đạo rồi, ra khỏi bí cảnh vẫn phải làm tay chân cho Ngưu Hữu Đạo. Cái quái gì vậy?

Vu Chiếu Hành hơi bực bội, không cam tâm, nhưng lại chẳng có cách nào, lão cảm giác lên phải thuyền giặc khó mà xuống.

“Bị thương sao?” Chú ý thấy bàn tay trái của Ngưu Hữu Đạo quấn băng trắng, Quản Phương Nghi hỏi.

Ngưu Hữu Đạo cười nhạt: “Vết thương nhỏ thôi.”

Quản Phương Nghi để ý sắc mặt của hắn không nhìn ra được manh mối gì, ánh mắt hơi lảng đi, chợt đưa tay ra hỏi: “Thiên tế đan ta đưa ngài đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Cho ta rồi còn muốn đòi lại sao?”

Quản Phương Nghi trừng mắt: “Đây là linh đan giá trị trăm vạn, là cho ngài để đề phòng. Nếu là vết thương nhỏ không dùng tới đương nhiên phải đòi lại.”

“Ngươi đó!” Ngưu hữu Đạo gật gù có vẻ rất bất đắc dĩ, không nói gì hơn, móc ra một viên thiên tế đan còn nguyên vẹn từ trong đai lưng, đưa cho bà ta.

Quản Phương Nghi nhận lấy, kiểm tra một chút, xác nhận là thiên tế đan, hẳn là Ngưu Hữu Đạo không bị thương nặng gì, nếu không sẽ không giữ lại viên linh đan này. Kẻ này xưa giờ không phải người biết tiết kiệm, có thứ tốt chưa bao giờ chịu dùng thứ kém.

Vu Chiếu Hành và Vân Cơ nhìn nhau. Hai người đều biết Ngưu Hữu Đạo đã bị thương nặng, điều dưỡng mấy ngày mới hồng hào lại.

Hai người cũng biết Tây Hải Yêu Vương có đưa cho Ngưu Hữu Đạo một viên thiên tế đan.

Quản Phương Nghi cất đan dược đi lại hỏi: “Tình hình trong bí cảnh thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Có hơi nguy hiểm, cũng phức tạp, không nói rõ ngay được, sau này hẵng nói đi.”

Hắn có thể nói cái gì? Nói mình anh minh cỡ nào, có thể lật cổ tay đùa giỡn các thế lực khắp nơi sao? Hắn có cần phải tự biên tự diễn những điều này sao?

Thấy hắn không muốn nói, Quản Phương Nghi trừng mắt. Còn cần hỏi lại sao? Người này, chuyện gì hắn không muốn nói, hỏi nữa cũng bằng không.

Sau đó, Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm tình hình Mao Lư sơn trang, đại khái đều nằm trong dự liệu của hắn.

Nói xong tình huống đại khái, Quản Phương Nghi rất bất mãn hỏi: “Đều là cỏ đầu tường, kẻ nào kẻ nấy mượn gió bẻ măng, không đáng tin. Ngài định xử lý thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đáp: “Người trên đời luôn có lựa chọn, luôn có những lúc phải đứng trước ngã rẽ, sẽ chẳng ai muốn chọn sự khó khăn, chần chừ một lát, suy tính một chút xem nên đi đường nào vẫn là chuyện thường tình, chỉ cần còn ở chung một con đường là được, so đo quá nhiều vô nghĩa thôi.”

Quản Phương Nghi tức giận: “Biết ngài sẽ vậy mà. Lại đây, ta có chút việc muốn nói với ngài.” Bà ta kéo tay Ngưu Hữu Đạo lại.

“Chuyện gì mà lôi lôi kéo kéo thế?”

“Chuyện Hầu tử mặt hồng.”

Nghe nói là chuyện của Viên Cương, hắn liền lập tức thành thật đi theo bà ta.

Sang một bên, Quản Phương Nghi thở dài: “Có một số việc, khó mà nói trước mặt người khác, chỉ sợ ngài nằm mơ cũng không nghĩ ra được thân phận của “Tô Chiếu” kia.”

Ngưu Hữu Đạo yên tĩnh nhìn chờ đáp án.

Quản Phương Nghi thở dài mấy cái, nhấn mạnh từng tiếng: “Phu nhân của Đại đô đốc nước Tống La Chiếu, tên Phùng Quan Nhi!”

Ngưu Hữu Đạo nhướn mày, lại cau mày hỏi: “Nói vậy không phải người của Hiểu Nguyệt Các, là ta nghĩ nhiều rồi. Nếu vậy thì thả ra thôi. Thả người ta chưa?”

“Vấn đề hiện giờ không phải là thả hay không thả. Mấu chốt là, ta đã làm theo ý ngài, để cho Hầu tử và Phùng Quan Nhi kia say rượu ngủ chung…” Quản Phương Nghi kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng đặc biệt uỷ khuất nói: “Cả đời này lão nương chưa bao giờ làm chuyện gì thất đức như vậy, còn bị Hầu tử đánh cho một bạt tai nữa. Vì cái gì chứ? Muốn đánh cũng phải đánh ngài chứ! Ta cho ngài biết, nể mặt mũi ngài, ta không nói ngài ra, chịu oan một bạt tai đấy!”

Hầu tử ngủ với lão bà của La Chiếu? Cơ mặt Ngưu Hữu Đạo giật giật. Chuyện này, thực sự là nằm mơ hắn cũng không ngờ nổi. Nữ nhân kia lại là lão bà của La Chiếu! Ai có thể ngờ nổi chứ? Hắn liền hỏi: “Sau đó nước Tống không có phản ứng gì à?”

Quản Phương Nghi lắc đầu: “Chẳng có gì.”

“A!” Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ. Xảy ra chuyện thế này mà bên nước Tống không có phản ứng gì sa? Có vẻ không bình thường. Nghe nói lão bà của La Chiếu là người của Lăng Tiêu Các, tin tức này sẽ không sai, dù là La Chiếu hay Lăng Tiêu Các, theo lý cũng sẽ không nhịn cái nhục này được mới đúng!

Trầm ngâm một hồi, Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Sợ là việc này lớn rồi. Báo cho Ngũ Lương Sơn cho nhãn tuyến ở Kinh thành nước Tề nghĩ cách thăm dò tình huống của Phùng Quan Nhi bên ấy.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì coi như xong. Ngài không việc gì phải kiếm chuyện cho to ra nữa, cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp hay ho, qua rồi cho nó qua luôn đi.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Hồng Nương, ta hiểu rõ Hầu tử kia hơn ngươi. Nói khó nghe thì là toàn là cơ bắp, nói dễ nghe chút thì là trọng nghĩa trọng tình, là một người đàn ông có trách nhiệm. Nếu nữ nhân kia vẫn ổn, cõ lẽ Hầu tử sẽ giữ yên lặng, không tới quấy rầy, nếu nữ nhân kia xảy ra chuyện gì, hắn ta sẽ không mặc kệ. Ngươi không chú ý, chỉ sợ là Hầu tử đã vận dụng nhãn tuyến của Ngũ Lương Sơn rồi. Nếu thực sự có chuyện gì, trước mắt hắn ta chưa có phản ứng gì là vì ta chưa quay lại, không muốn Mao Lư Sơn trang xảy ra chuyện gì. Bây giờ ta về rồi, phải mau chóng làm rõ tình cảnh của nữ nhân kia, dự báo trước hành động của Hầu tử, đừng để hắn ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì.”

Quản Phương Nghi đã hiểu, lập tức đưa tay gọi Hứa Lão Lục tới dặn dò.

Hứa Lão Lục đi rồi, bà ta cực kỳ lo lắng nói: “Hiện giờ Yến Triệu đang hoà đàm, ngài cưỡng ép bốc lên chiến sự, chơi quá giới hạn, sợ là ba phái lớn đang tức giận đấy!”

“Ta đã giết trưởng lão ba phái lớn của nước Triệu ở Thiên Cốc. Việc này không phải đã đắc tội một nhà, mà đắc tội với toàn bộ ba phái lớn của nước Triệu, có thể nói có liên quan tới việc người nước Triệu tiến vào bí cảnh Thiên Cốc bị toàn diệt. Ta và bọn họ đã kết tử thù, quốc lực của cả nước Triệu là uy hiếp quá lớn đối với ta, giữ lại, sau này sẽ đem tới rất nhiều phiền phức, vẫn phải nhân cơ hội này diệt nước Triệu đi, triệt để huỷ đi thổ nhưỡng cho ba phái đó.”

Diệt quốc? Quản Phương Nghi kinh hãi. Theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, tới giờ phút này, bà ta mới ý thức được, bất tri bất giác, hắn đã tích góp được năng lượng rất lớn.

Nghĩ một vòng, bà ta thở dài: “Xem ra thực sự là tiện nghi cho Hiểu Nguyệt Các rồi!”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Chưa nói tới tiện nghi gì, bọn họ ẩn tàng quá sâu, nổi lên mặt nước mới dễ nhổ tận gốc!”

Nhổ tận gốc? Hình ảnh ngôi mộ bên ngoài Mao Lư sơn trang xuất hiện trong đầu Quản Phương Nghi. Bà ta hỏi: “Chẳng lẽ trong bí cảnh, Hiểu Nguyệt Các không giúp gì được ngài?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Bàn việc chuyện nào ra chuyện nấy. Nếu ta không có giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ giúp ta sao? Từ góc nhìn này thì là họ giúp ta, nghĩ về toàn cục là hợp tác, lợi dụng lẫn nhau mà thôi, đừng nói đến chuyện giúp hay không giúp. Người thực sự giúp đỡ ta, ta tự sẽ nhớ kỹ!”

Quản Phương Nghi thở dài: “Xem ra ngài vẫn chưa quên Hắc Mẫu Đơn chết thế nào. Đạo gia, ngài vẫn luôn rất rộng lượng, vì sao lần này không thể buông bỏ?”