Ngưu Hữu Đạo đáp, trong giọng nói không có chút tình cảm nào: “Hồng Nương, ta là nam nhân, có một nữ nhân chết để cứu ta, tình này, ta không thể trả, chỉ có thể trả lại một câu công bằng cho người chết. Ta cũng không phải kẻ dai dẳng mãi không buông bỏ, có thể đi qua, đương nhiên là tốt, nhưng có thể qua được sao? Hiện giờ Hiểu Nguyệt Các có thể hợp tác cùng ta, không có nghĩa là vĩnh viễn có thể hợp tác. Bọn họ sẽ không chỉ giới hạn khởi sự thành công sẽ dừng lại, Nam Châu làm sao có thể sa sút được, sớm muộn gì hai bên cũng phát sinh xung đột…”
…
Kinh thành nước Tống, trên triều đường, chư vị quan viên đang bàn luận ầm ỹ về chuyện nước Yến khai chiến với nước Triệu.
Hoàng đế nước Tống Mục Trát ngồi trên ghế cao chấp chính, thần sắc nhàn nhạt như có vẻ không quan tâm, trong bụng đang nghĩ về chuyện lúc trước thương thảo với mấy vị đại thần trong ngự thư phòng.
Chuyện cơ mật thật sự sẽ không được bàn luận trên triều đình, rất dễ lộ bí mật.
Trước đó, khi nhận được tin từ Mao Lư sơn trang ở nước Yến, lão cùng mấy vị đại thần thương nghị vẫn còn hơi do dự. Lời Ngưu Hữu Đạo nói có tác dụng không? Thực sự coi ba phái lớn của nước Yến chỉ là đồ bài trí thôi sao? Xem nước Yến bất ngờ khai chiến với nước Triệu, hoàn toàn không thể xảy ra khi ba phái lớn có thể khống chế triều đình, điều này khiến cho nước Tống ý thức được Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ thực quyền rất lớn về mặt quân sự ở nước Yến!
Ngưu Hữu Đạo đang nhắc nhở rõ ràng, các ngươi cầu người khác không được mới tới cầu ta!
Nhận được tin khai chiến, Mục Trác và mấy vị đại thần bí mật chọn ra nhân tuyến, lập tức phái người tới Mao Lư sơn trang tìm Ngưu Hữu Đạo trao đổi.
Nói trao đổi là tự thiếp vàng lên mặt mày, thực tế là đi xin người ta, phái người bí mật đem lợi ích tới dâng cho người ta.
Mỹ sắc, mỹ nữ, mỹ nhân, chỉ cần nước Tống có, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo muốn, vị sứ thần bí mật kia đều có thể đồng ý!
Còn về tiền tài, trong một mức độ nhất định, Ngưu Hữu Đạo muốn thế nào cũng có thể đồng ý.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xác định xem Ngưu Hữu Đạo có thể khiến cho Bắc Châu nước Yến xuất binh tiến đánh nước Tấn, bức bách nước Tấn triệt binh, giảm bớt áp lực cho nước Tống không.
…
“Khai chiến? Xác nhận khai chiến?”
Đại quân Hàn Tống giằng co ngoài tiền tuyến, trong đại trước, biết Yến Triệu khai chiến, Kim Tước liên tục hỏi.
Xác nhận tình huống này là thật, không phải diễn trò, mà là đánh thật, Kim Tước nhẹ nhàng thở ra, quay sang hạ lệnh cho chư tướng: “Lệnh cho tướng sĩ tuyến đầu mau chóng chuẩn bị, nghe quân lệnh của ta, lúc nào cũng có thể phát động tấn công quân Tống!”
“Vâng!” Chư tướng chắp tay lĩnh mệnh.
Thực ra có không ít người thầm buồn cười, trước đó, Kim Tước đã bị một phong thư cảnh cáo của Ngưu Hữu Đạo dọa cho mất mật.
Ngưu Hữu Đạo có thể ra lệnh cưỡng chế nước Hàn đình chỉ tấn công nước Tống, quả thực là một trò đùa lớn rồi!
Tất cả mọi người đều nói không cần để ý, nhưng Kim Tước lại tương đối cẩn thận, nói rằng không thể khinh thường Ngưu Hữu Đạo này, có ảnh hưởng rất lớn đến thế lực nước Thương. Người này trực tiếp nhảy ra, có nghĩa muốn giao thủ trực tiếp, không thể qua loa được. Ông ta đã phái nhân mã tới đề phòng nhân mã Bắc Châu của nước Yên.
Lúc này, tin tức Yến Triệu khai chiến vừa ra, quả nhiên đã chứng minh suy đoán của mọi người rằng Ngưu Hữu Đạo chỉ đang hù doạ bên này thôi. Nước Yến không thể có khả năng đồng thời giao chiến với hai nước, muốn chết thì còn tạm được!
Vậy mà hết lần này đến lần khác vị Tư Mã ổn định này lại bị doạ đến mất mật, giờ chắc ông ta đã phát hiện ra đây chỉ là một chuyện tiếu lâm rồi chứ?
Dù đám người đang cười nhưng thực sự không ai biết trong lòng Kim Tước vẫn cẩn trọng như nhất, vẫn lo lắng lời nói của Ngưu Hữu Đạo là thật. Ông ta quả quyết phát hiệu lệnh chuẩn bị tấn công là quyết định thừa dịp hai nước Yến Triệu khai chiến, tăng tốc tấn công nước Tống, tranh thủ hai nước Yến Triệu quấn lấy nhau mà giải quyết cho xong nước Tống.
Chư tướng giải tán, Kim Tước nói với văn thư trong trướng: “Nghĩ thư thượng tấu, dặn triều đình liên hệ với ba phái lớn đốc xúc Ngô Công Lĩnh phối hợp với thế công của quân ta, tranh thủ sớm ngài giải quyết xong nước Tống!
Đề nghị với triều đình, trước mắt không ngại đáp ứng với một vài điều kiện hà khắc của Ngô Công Lĩnh, sau này tính sổ lại cũng không muộn!”
Nhắc đến Ngô Công Lĩnh này ông ta cũng đau đầu. Đánh ngỗng lại bị nhạn mổ mắt. Ông ta còn cho rằng Ngô Công Lĩnh là đối tượng mình có thể thoải mái chơi đùa, ai ngờ lại là sài lang hổ báo!
Thế lực mới bất ngờ xuất hiện này khiến cho ông ta trở tay không kịp, không thể làm gì Ngô Công Lĩnh. Người ta có Thiên Nữ Giáo làm chỗ dựa, binh lực nước Hàn cách nước Tống và nước Yến cũng không thể uy hiếp Ngô Công Lĩnh, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Công Lĩnh chiếm phía nam nước Tống, lại còn kinh doanh ra hình ra vẻ.
Trước đó, ai cũng cảm thấy Ngô Công Lĩnh khó mà tồn tại được lâu, vì lòng người không có ai ủng hộ ông ta. Ai ngờ Ngô Công Lĩnh lại mau chóng chiếm địa bàn, ổn định lòng người, cũng dần dần có được thành tựu. Có lẽ loạn nước Hàn bên này cũng có ảnh hưởng đến nước Tống.
Nghe nói Ngô Công Lĩnh còn tuần tra tứ phía, làm chủ cho dân, chơi trò xiếc vung đao chém người, giải oan làm chủ cho không ít bình dân, được không ít khen ngợi ủng hộ.
Đoàn tuần tra đi rồi, bách tính khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn, Ngô Công Lĩnh lệ nóng doanh tròng nhận không ít tấm biển “Thanh Thiên đại lão gia!”
Thậm chí, gặp chuyện, ông ta còn khóc lóc rối tinh rối mù trước mặt bách tính, không ngại quỳ xuống nhận lỗi với bách tính, rằng mình quản giáo không tốt, khiến cho bách tính cảm động cũng quỳ xuống mời ông ta đứng đậy. Truyện mới cập nhật
Có người thấy lạ. Ở địa phương vừa cướp được này toàn lưu dân tứ phương tụ tập, có vài vụ đánh cướp nhiễu loạn cũng dễ hiểu, nhưng lấy đâu ra nhiều án oan như thế?
Không tra thì thôi, tra một cái mới phát hiện, tất cả án oan máu chó kia đều là do một tay Ngô Công Lĩnh dựng kịch, trách không được một võ tướng xách đao lại có thể xử án như thần!
Tấm biển “Thanh Thiên đại lão gia” gì đó cũng là Ngô Công Lĩnh sai người bí mật làm.
Người biết Ngô Công Lĩnh có ai không biết trước kia ông ta đã từng làm đâu có ít chuyện cướp bóc đốt giết cưỡng bức dân nữ, thế mà lại bắt đầu chơi trò xiếc quỳ gối trước bách tính.
Tóm lại là, chưa ai từng gặp được kẻ nào không cần mặt mũi, không biết xấu hổ như thế, hết lần này đến lần khác, gia hoả vô sỉ này không có lấy một lần đỏ mặt, chuyện mất mặt nào cũng có thể làm ra, không hề sợ người ta chê cười, vẫn cứ mặt dày vô sỉ không ngừng tiếp tục diễn mấy trò này mà không biết mệt.
Biết rõ ông ta đang lấy lòng người, nhưng Hàn, Tống đều không làm gì được Ngô Công Lĩnh. Nước Hàn với tay không tới, nước Tống thì không muốn hai mặt thụ địch, đành giương mắt ngồi nhìn Ngô Công Lĩnh phát triển an toàn.
Với nước Tống mà nói, đáng giận hơn cả là, con dân nước Tống, nhất là những hào môn nhà giàu kia, lại phát huy trọn vẹn ưu thế của mình, không ngại vất vả giúp Ngô Công Lĩnh trấn an lòng người, thực sự là giúp cho ông ta một đại ân, giúp cho ông ta nhanh chóng đững vững trong lãnh địa mới chiếm được, chọc cho triều đình nước Tống tức giận muốn nôn ra máu.
…
Trong hoàng cung nước Yến, ba người Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung, Cao Kiến Thành đi ra khỏi ngự thư phòng, sắc mặt đầy nghiêm trọng.
Bên Nam Châu không nể mặt triều đình ngang nhiên phát động chiến tranh với nước Triệu, Hoàng đế Bệ hạ tức giận, thậm chí còn nhục mạ tới cả ba phái lớn, mắng ba phái lớn là phế vật, đến con chó cũng không trông được, lại bị chó nó cắn cho một cái!
Yến Triệu hoà đàm, Đồng Mạch ra sức không ít.
Một năm trước chiến sự, nước Triệu không ngăn được Nam Châu binh phong khién cho Đồng Mạch rát sợ hãi.
Đánh một trận với nước Tống, khí thế Nam Châu ở nước Yến như mặt trời ban trưa, các châu các phủ không ai dám trêu chọc, ép triều đình tới không thở nổi.