Đạo Quân

Chương 1690: Lo thoát thân (1)




Ngao Phong xoay người dựa vào tường, nhắm hai mắt thở phào một hơi.

Sau đó mở mắt, quay đầu cấp tốc rời đi, trở lại chỗ ở của mình.

Đóng cửa, vội vội vàng vàng đến trước cái hố ở góc tường, để năm cái đầu lâu xuống, vung tay ép xuống, răng rắc, năm cái đầu lâu vỡ tan thành bụi.

Hắn nhanh chóng vùi lấp, triệt để hủy thi diệt tích, không cần bởi vì ở trong nhà ẩn giấu năm cái đầu lâu mà mỗi ngày lo lắng đề phòng bị phát hiện.

Đóng gạch lại, đẩy ngăn tủ về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng đi tới bên giường, từ trong lồ,ng ngực căng phồng móc ra mười hai quả cây.

Nhìn mười hai quả cây toả ra hồng quang đầy linh tính, hắn có loại ảo giác, cảm giác vẫn là mười hai quả giả giấu ở trong nhà.

Thực sự là ngay cả hắn cũng có chút khó tin, trước đây không lâu còn là mười hai quả giả, đảo mắt liền biến thành thật? Dễ dàng đắc thủ như vậy?

Tự mình trải qua nói cho hắn biết, không sai, là thật, là hắn vừa tự tay hái xuống, không giả được.

Cầm lên một quả ngửi ngửi, còn có mùi thơm ngát đặc biệt.

Là thật! Trong nháy mắt nội tâm hắn mừng như điên, đồ vật mà thiên hạ bao nhiêu người tha thiết ước mơ, bây giờ vậy mà ở trong tay hắn, vậy mà toàn bộ rơi vào trong tay hắn.

Nhưng hưng phấn mừng như điên chỉ là tạm thời, sợ hãi tùy theo đến nói cho bản thân, có vài thứ tuy đạt được, nhưng phải có mạng hưởng thụ mới được.

Thứ này không phải ăn vào liền hữu dụng.

Cảm giác sợ hãi kéo tới, làm hắn thấp thỏm lo âu kéo túi, cất kỹ mười hai quả cây, hất vạt quần lên, treo đồ vật ở dưới háng, xoay người cấp tốc rời đi chỗ ở...

Ngưu Hữu Đạo đang ở trong đại điện tra hỏi nhân viên của Đại Nguyên Lâu.

Kha Định Kiệt đột nhiên đi vào, đi tới bên người Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng thầm nói:

“Trưởng lão, xuất hiện rồi.

Ngưu Hữu Đạo không chút biến sắc tiếp tục hỏi mấy vấn đề, cầm bút viết xuống vài chữ, đứng dậy, gọi cả ba người qua.

“Chỉ tới thì thôi, địa phương các ngươi bảo vệ tương đối đặc thù, không thích hợp chậm trễ quá lâu, đều đi về trước đi.

“Bất quá có một điểm các ngươi nhớ kỹ. Trước khi chân tướng sự tình chưa điều tra rõ, các ngươi còn ở trong trạng thái cách ly, tạm thời không thể tiếp xúc người khác, thuần túy là cân nhắc đến tính đặc thù của các ngươi, vì vậy không tiến hành cách ly khác. Tạm thời không thể tiết lộ nội dung mình bị hỏi với người khác, một khi phát hiện, không thể không hoài nghi ý đồ của các ngươi, minh bạch chưa?

“Minh bạch.

Ba người bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, đều rõ ràng bản thân là thanh bạch, nhưng trên đời này có quá nhiều thân bất do kỷ.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Đến như thế nào, thì về như thế đó, trên đường không cho phép tiếp xúc với bất kỳ ai, không cho phép ám chỉ với bất kỳ người nào. Nhân viên đốc tra nhân thủ có hạn, không thể vẫn theo các ngươi, vị trí của các ngươi đặc thù, nhân viên đốc tra cũng không thích hợp lưu lại, sau khi trở về ba người các ngươi tự dò xét lẫn nhau, tất cả đợi Thánh Tôn làm ra phán quyết cuối cùng, sự tình này mới xem như kết thúc. Tốt rồi, trở về đi.

Ba người chắp tay rời đi.

Ngưu Hữu Đạo xoay người, đi đến sát vách liếc nhìn, bên trong là Tần Quan đang thẩm vấn Nguy Dã.

Ngưu Hữu Đạo xoay người quay về ra hiệu, đợi Kha Định Kiệt đưa lỗ tai qua, thấp giọng dặn dò:

“Ngươi đi hiệp trợ Tần Quan thẩm vấn, cố gắng tìm lời thẩm tra, ta không trở lại, không có ta phân phó không thể ngừng.

“Vâng!

Kha Định Kiệt đáp lại, xoay người tiến vào trong Thiên Điện.

Ngưu Hữu Đạo rời đại điện, thẳng đến một căn phòng ở phụ cận.

Ngao Phong đang ở trong phòng lo lắng bồi hồi, đột nhiên nghe được tiếng bước chân không khỏi làm hắn kinh sợ, lúc này hắn như con chim sợ cành cong, thấy người tới là Ngưu Hữu Đạo, tay vỗ ngực, như trút được gánh nặng.

Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Đắc thủ không?

Ngao Phong nhìn bốn phía, hất quần lên, lấy ra một cái túi.

Ngao Phong rút ra rồi nhấc lên, tay vỗ nhẹ vào đồ trong túi, bộ dạng thần thần bí bí không nói lời nào mà ngầm ám chỉ vật tới tay, ở đây.

Hai mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lên:

“Làm ta giật mình, thấy hai tay ngươi trống trơn còn tưởng là ngươi thất bại chứ? Ngươi giấu ở dưới đũ.ng quần làm gì? Ta đã nói là khống chế người rồi, cứ đi thẳng về thẳng cũng không sao.

Ngao Phong:

“Ta sợ mà. Có hai mảnh vải che đi mới có thể khiến ta thấy an tâm hơn, không được sao?

“Hừ, ta thấy ngươi có thói quen giấu đồ dưới đũng q.uần thì có. Lúc này ngươi công khai cầm theo đồ đi lại trái lại không có việc gì, để người ta phát hiện dưới đũng q.uần giấu đồ chỉ càng chọc cho người ta nghi ngờ hơn thôi.

Trong miệng Ngưu Hữu Đạo nói vậy nhưng trong ánh mắt hưng phấn, thò tay lại muốn lấy túi tiền.

Ngao Phong giơ một tay ra ngăn cản và kéo túi đồ lại.

Chân mày Ngưu Hữu Đạo dựng ngược:

“Ngươi làm vậy là có ý gì?

Ngao Phong:

“Ngươi sẽ không qua sông đập cầu chứ?

Ngưu Hữu Đạo:

“Ta đập cầu gì được cứ? Đập cầu thì làm thế nào mang đồ ra ngoài được? Ra ngoài còn bị lục soát đấy. Đồ còn phải do ngươi mang ra cơ mà. Ngươi nghĩ gì thế?

Ngao Phong chỉ lo lắng, vốn đi làm việc bất chính nên đen ăn đen là chuyện quá bình thường, nhưng lời của đối phương cũng có đạo lý, không có hắn, đối phương không có cách nào mang đồ ra được. Hắn đưa đồ trong tay ra và cười gượng:

“Ta quá khẩn trương nên chỉ đùa một chút cho thả lỏng ấy mà.

“Khẩn trương cái rắm à! Ta thấy ngươi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thôi.

Ngưu Hữu Đạo trách móc, một tay cướp túi lớn màu đen vào trong tay.

Hắn hé mở miệng túi, lập tức có chút ánh sáng màu đỏ hiện ra, khi lén nhìn vào trong, quả nhiên thấy có một đống trái cây.

Thật hay giả đương nhiên phải xác nhận một chút mới được. Ngưu Hữu Đạo thò tay móc ra một quả và đặt trước mũi ngửi, sau đó lập tức cười tủm tỉm:

“Không sai, không sai.

Thật ra không cần ngửi, vừa cầm trong tay đã biết thật hay giả, đồ thật và đồ giả tuy tương tự nhưng cảm giác sờ vào hoàn toàn khác biệt.

Hắn thả đồ lại, buộc chặt cái túi và ném về cho Ngao Phong, sau đó liền quan sát xung quanh.

Ngao Phong ôm túi lớn màu đen và hơi tò mò nói:

“Lẽ nào ngươi hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương sợ hãi à? Ta thấy ngươi không hề khẩn trương gì cả.

Ngưu Hữu Đạo:

“Chuyện cũng đã làm, khẩn trương sợ hãi thì có tác dụng sao?

Ngao Phong dựng thẳng một ngón tay cái lên:

“Huynh đệ, ngươi mới thật sự là người ngoan độc, trời sinh chính là người làm chuyện xấu, một đường làm tới thản nhiên lại không thấy ngươi kiêng kỵ gì. Ta không được như vậy, chỉ làm chút chuyện xấu đã hãi hùng khiếp vía, so sở trường với ngươi đúng là uổng công.

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi nói phải suy nghĩ chứ? Cái gì gọi là làm chuyện xấu? Thiên hạ khổ sở vì Cửu Thánh lâu như vậy, chúng ta là thay trời hành đạo có được không? Ngửa mặt không thẹn với trời, cúi xuống không hẹn với đất, không thẹn với lòng mình, quỷ thần cũng phải tránh né, có gì phải sợ chứ?”

Ngao Phong vui mừng:

“Đúng đúng đúng, ngươi nói rất hay, là thay trời hành đạo.”

“Chờ đấy.

Ngưu Hữu Đạo nói một câu liền đi.

Ngao Phong sửng sốt, không biết hắn bảo mình chờ cái gì, nói chung ôm đồ đứng ở đây cảm giác không an toàn, hắn lại kéo vạt áo, nhét túi vào trong đũng q.uần.

Không bao lâu, Ngưu Hữu Đạo không biết từ đâu kéo một cột đá dài tới trước mặt Ngao Phong, năm ngón tay biến thành trảo, liên tục thi pháp lên cột đá.

Dưới năm ngón tay, một mặt đá hình tròn với dạng đinh ốc dâng lên, theo lỗ thủng của chỉ tay mà rơi xuống.

Tiếp theo, hắn lại thò tay vào bên trong lỗ thủng của tảng đá và thi pháp công kích bên trong tảng đá, chỉ thấy bụi không ngừng bắn ra và tạo thành một đống nhỏ trên mặt đất.

Ngao Phong nhìn liền hiểu ra, đây là đào rỗng tảng đá và đồ vào trong, chỉ sợ đưa đồ ra cũng vẫn dùng chiêu đó.

“Đồ đâu rồi?

Ngưu Hữu Đạo giơ một tay đòi.

Ngao Phong vén vạt áo và lại xách cái túi lớn màu đen ở dưới đũn.g quần lại ra, phối hợp móc ra từng trái cây bỏ vào trong hốc đá.

Hai người xúm lại lén lén lút lút làm, thỉnh thoảng còn hết nhìn đông tới nhìn tây, dáng vẻ vừa nhìn đã biết không làm chuyện gì tốt.