Đạo Quân

Chương 1691: Lo thoát thân (2)




Sau khi nhét tất cả trái cây vào, Ngưu Hữu Đạo lại thi pháp hút hết bụi đá trên mặt đất vào trong tảng đá lấp đầy các khe để tránh đồ bên trong lắc lư.

Bọn họ lấp xong, lại lấy cái nắp đá tới và xoay vào lỗ thủng trên tảng đá, nắp lại được đặt bằng còn đánh bóng cả phía ngoài, sau đó lấy bụi đất chà ra bên ngoài để làm cũ đi một lúc, thoáng cái đã khiến tảng đá khôi phục lại dáng vẻ hoàn chỉnh không chê vào đâu được.

Nhìn như trò xiếc đơn giản lại khiến Ngao Phong chà chà nói:

“Ngươi làm lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, đúng là cao thủ, vừa nhìn đã biết người có kinh nghiệm rồi. Chắc ngươi làm loại chuyện không ít lần đi?

“Tài vặt thôi, không đáng để nhắc tới.

Ngưu Hữu Đạo khiêm tốn nói một câu rồi ôm tảng đá cẩn thận ngửi, tới lúc xác nhận không ngửi thấy bất kỳ mùi trái cây nào mới ném tảng đá cho đối phương:

“Đợi lát nữa ta rời khỏi Vô Lượng Viên, ngươi nhân cơ hội dùng cách cũ lại đưa đồ đặt ở cửa đại trận. Sau khi trời tối, qua nửa giờ Tuất thì Hồ tộc sẽ tới lấy đúng giờ, ngươi dùng biện pháp cũ cố gắng yểm hộ.

Ngao Phong ngẩn người và bất chợt lộ ra vẻ vừa sợ vừa giận:

“Các ngươi mang đồ đi, còn ta thì phải làm sao? Ta không thể ra ngay được, các ngươi lấy được đồ rồi thì quay đầu qua cầu rút ván, ta tìm ai hỏi chứ?

Ngưu Hữu Đạo:

“Giang hồ cưỡi ngựa, trộm cũng có câu, chữ nghĩa đứng hàng đầu. Ta sẽ không để cho người từng giúp ta nói ta một chữ “bất”! Ta gánh vác là cờ chữ “nghĩa”, tập trung dưới cờ là người nghĩa khí, dưới nghĩa tuyệt đối sẽ không nói không giữ lời. Đây còn là căn bản để ta đặt chân, ngươi có thể yên tâm! Hoang Trạch Tử Địa làm chứng cho ta, có người Hồ tộc ở bên kia tiếp ứng ngươi, ngươi chỉ cần đi ra ngoài thì trực tiếp chạy tới chỗ đó, không quan tâm người đến lúc nào đều sẽ có Hồ tộc lập tức tiếp ứng, tuyệt đối không nuốt lời!

Ngao Phong ôm chặt tảng đá trên tay:

“Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng nói những lời vô dụng này với ta làm gì. Ta mạo hiểm lớn như vậy chẳng khác nào đánh cược cả tính mạng. Bây giờ ngươi làm vậy, ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi chứ?

Ngưu Hữu Đạo:

“Bây giờ không đưa đồ ra ngoài thì ngươi muốn chết trong Vô Lượng Viên sao? Chỉ có đưa đồ ra ngoài, cho dù phát hiện ra đồ trên cây là giả, bọn họ cũng không lập tức điều tra đến trên đầu ngươi được. Nếu không tốt cũng chỉ nghi ngờ là ta làm. Một khi phát hiện đồ bị động tay động chân, bên trong Vô Lượng Viên nhất định sẽ lật ba tấc đất lên để lục soát, Vô Lượng Viên là địa phương nhỏ như vậy, giấu đồ ở bên trong cột thì sao chứ, tất nhiên sẽ bị lục soát ra thôi.

“Mà một khi bị lục soát ra, ngươi nghĩ tới hậu quả chưa? Rõ ràng bên trong Vô Lượng Viên còn có người có hành động, rõ ràng còn có nội gian, cho dù ngươi đến chết cũng không thừa nhận, đến lúc đó, chỉ cần điều tra không ra là ai thì Cửu Thánh sẽ làm như thế nào? Ngươi có thể tưởng tượng được bọn họ thà giết nhầm cũng sẽ không bỏ sót. Người trong Vô Lượng Viên cũng đừng mong sống sót được!

“Chỉ có đưa đồ ra ngoài thì ngươi mới có thể an toàn hơn. Ta dẫn người bước vào Vô Lượng Viên trắng trợn kiểm chứng đã gây ra động tĩnh không nhỏ, có thể bị nghi ngờ hay không thì không ai biết được. Sau này, có ai dám bảo đảm người có thể tiếp cận trái cây và tự tay kiểm tra thật giả hay không. Bây giờ còn chưa đưa đồ ra ngoài, sau này rất có thể sẽ không đưa ra được nữa đâu. Vậy bao nhiêu công sức của chúng ta trong thời gian dài sẽ trở thành vô nghĩa.

“Bây giờ dùng biện pháp cũ của ngươi lại thêm ta nghĩ cách thu hút sự chú ý mọi người khi đi ra để yểm hộ cho ngươi, đó chính là thời cơ tốt nhất để an toàn đưa đồ ra ngoài.

“Bây giờ đưa đồ ra ngoài, có Nha Tương canh gác, Ô Thường không ở đó thì bọn họ không có cách nào tới gần để xác định. Nếu cưỡng ép, Nha Tương hủy Vô Lượng Quả thì không ai gánh nổi trách nhiệm đó đâu. Cho dù sau đó phát hiện ra thứ trên cây là giả, chỉ cần không lục soát ra đồ ở bên trong Vô Lượng Viên, bọn họ chắc chắn sẽ điều tra chúng ta ra vào chuyến này, nhưng sẽ cho rằng chúng ta không có cách nào mang ra ngoài nên càng nghi ngờ trong lúc rối loạn, đám nhân viên không cẩn thận lục soát mới bị người động tay động chân.

“Đến lúc đó ai sẽ là kẻ bị tình nghi lớn nhất? Tất nhiên là người trông coi Vô Lượng Quả ngày đó, không có những người này phối hợp thì không ai có thể lấy trộm quả được.

“Ngày hôm nay phải mang đồ ra ngoài, sau khi ra ngoài thì ngươi mới có khả năng an toàn.

Ngao Phong bi thương nói:

“Nếu thật sự phát hiện trái cây không còn, sợ rằng tất cả mọi người bên trong Vô Lượng Viên đầu sẽ bị khống chế! Ngươi lấy được đồ chạy mất, ta lại bị giữ lại. Ngươi có thể vô tư trốn ở Hoang Trạch Tử Địa, còn ta thì phải làm thế nào?

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói:

“Bây giờ ngươi nói với ta điều này làm gì? Ngay từ lúc đầu, ngươi đã biết rõ chuyện này, ngươi không có cách nào ra ngoài đúng lúc, ngươi làm vậy tất nhiên là phải chịu sự nguy hiểm.

“Trước đó ngươi vẫn thấy kỳ lạ không biết ta lấy năm cái xương ra thế nào. Đồ đã qua tay của Ô Thường, dựa vào ta làm sao có thể thu vào tay như vậy. Ngươi có thể nghĩ ra bên trong Thánh cảnh tất nhiên có người giúp ta. Cho dù người giúp ta không có cách nào cứu ngươi, chỉ cần đồ ra ngoài, chỉ cần ngươi tạm thời an toàn thì cho dù ngươi bị giữ lại, ta cũng có thể dựa vào sức hấp dẫn của Vô Lượng Quả mà tìm người thả ngươi ra! Vô Lượng Quả có sức hấp dẫn lớn tới mức nào, ngươi chắc hẳn đã biết rất rõ ràng!

“Ngao tiên sinh, ta vẫn nói câu nói kia, đồ ra ngoài thì ngươi mới có khả năng an toàn!

“Miệng lưỡi ngươi lợi hại, hôm nay ta xem như đã được lĩnh giáo rồi!

Ngao Phong căm phẫn nói một tiếng nhưng vẫn ôm tảng đá không thả:

“Ngươi đừng nói chuyện xa xôi với ta làm gì, bây giờ ta muốn hỏi ngươi được đồ mà qua cầu rút ván thì làm thế nào?

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi có thể yên tâm, ngươi hoàn toàn có thể chuẩn bị hậu chiêu. Sau khi ngươi rời khỏi Vô Lượng Viên có thể thiết lập ở bên ngoài, ngươi đến Hoang Trạch Tử Địa, nếu như không nhận được thứ ngươi muốn thì hậu chiêu của ngươi sẽ phát ra, vạch trần tất cả mọi chuyện của ta. Cửu Thánh ra phái toàn lực đuổi bắt thì ta nhận được đồ cũng khó có thể sống yên ổn. Nếu ngươi nhận được thứ ngươi muốn thì lập tức báo cho biết địa điểm, ta sẽ phái người đi tiêu hủy.

“Ngươi biết chuyện được nói ra quá nhanh, mười hai trái cây sẽ không có thời gian và cơ hội phát huy tác dụng, cũng không có lợi cho ta. Ngươi thấy như vậy thì thế nào?

Ngao Phong im lặng...

Đại Nguyên Lâu, ba gã nhân viên Đại Nguyên Thánh Địa trở về, đứng ở trên lầu nhìn về phía cái cây ngoài xa. Tất cả đều bình thường.

Người đứng đầu nhìn xung quanh và phát hiện trong Vô Song Lâu gần đó cũng có người ló đầu ra. Hắn định lên tiếng gọi, nhưng nghĩ đến cặn dặn thẩm vấn sau đó, vì để tránh bị nghi ngờ lén lút thồng đồng qua lại nên chỉ đành thôi. Hắn thở dài một tiếng. Có nội gian sao? Cũng không biết trận lửa lớn này sẽ đốt ra chuyện lớn thế nào nữa.

Nhân viên bảo vệ Cửu Lâu đều lần lượt trở lại chỗ canh gác, mỗi người đều buồn bực. Một trận lửa lớn này làm cho Vô Lượng Viên đến nay cũng không được yên tĩnh.

Tới ban đêm, công việc thẩm tra đã kết thúc, tất cả nhân viên bị cách ly đều được thả ra, mỗi người đều trở lại chỗ của mình.

Chín đại chấp sự vừa lấy lại tự do, nghe nói ngay cả nhân viên canh gác bảo vệ trái cây cũng bị thẩm tra thì gần như đều lạp tức đi tới chỗ canh gác để kiểm tra.

Khi bọn họ tiến tới gần, ba yêu ma giống như quạ từ sương mù hóa thành hình người bảo vệ, mọi người không dám vượt qua.

Mọi người lại di vòng quanh mấy vòng, phát hiện trái cây đều vẫn còn nguyên vẹn, tất cả liền thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ suy nghĩ một lát cũng thấy mình quá lo lắng.