Đạo Quân

Chương 1692: Nghẹt thở (1)




Có ba con quạ không để ý tới tình người này canh gác, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì. Nếu có chuyện, Vô Lượng Viên chỉ lớn như vậy có động tĩnh sẽ không thể giấu được bọn họ.

Bọn họ quay đầu vừa hỏi nhân viên canh gác, mới được biết bọn họ được lần lượt gọi đi thẩm vấn. Bọn họ cảm thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn xem như biết phân biệt nặng nhẹ.

Sau khi chín đại chấp sự gặp mặt lại cùng đi tới đại điện nghị sự tìm Ngưu Hữu Đạo.

Bên trong nghị sự đại điện, mấy nhân viên được phái viết và sắp xếp khẩu cung đều đã đến, mỗi người đều ôm một chồng khẩu cung.

"Khẩu cung đều đã mang đến không sót một người nào, ngươi kiểm tra đi.

Thái Thúc Sơn Hải đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo và phất tay ra hiệu cho các đệ tử ôm đồ tới.

Ngưu Hữu Đạo xua tay:

“Mọi người giống như cây liền cành, ta không có gì không yên lòng cả, không cần kiểm tra.

Thái Thúc Sơn Hải:

“Không kiểm tra thì cũng phải giao cho ngươi!

Ngưu Hữu Đạo:

“Mỗi người chia sẻ một ít đi. Trên phi cầm của ta vốn đã nhiều người lại mang một đống đồ như thế sẽ bất tiện. Hơn nữa những thứ ghi chép phía trên sẽ liên lụy không nhỏ, đồ ở trong tay một nhà cũng không an toàn.

Mọi người nghĩ lại cũng thấy phải nên đành thôi, các phái đều lệnh cho môn nhân của mình cất giữ cẩn thận.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, chín đại chấp sự đều đi tới và bước nhanh vào trong điện. lão già tóc muối tiêu kia trầm giọng nói:

“Ngưu Hữu Đạo, dằn vặt lâu dài như thế, ngươi có thể tra ra chứng cứ xác thực chứ? Ta nói trước, lần này ngươi xông vào, nếu như không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

Ngưu Hữu Đạo tự có cách ứng phó, chỉ vào đồ trên tay các phái và nói:

“Nhiều đồ như thế cũng không nhìn hết ngay được. Đợi ta xem xong tất nhiên sẽ có lời giải thích. Đừng nói ngươi muốn lời giải thích, lần này ta đến Vô Lượng Viên, Thánh Tôn bên kia tất nhiên cũng muốn ta đưa ra lời giải thích, nếu không giải thích được thì không cần làm phiền tới bản thân tiền bối, ta cũng không qua được cửa của Thánh Tôn rồi. Các vị yên tâm, ta nhất định sẽ có lời giải thích nếu không bản thân ta cũng không sống tốt được.

Lão già tóc muối tiêu:

“Nhiều đồ như thế, chờ ngươi xem xong thì phải chờ tới bao giờ chứ?

Ngưu Hữu Đạo:

“Nếu tiền bối không chờ được, chúng ta có thể kiểm tra ngay tại chỗ. Tiền bối chỉ cần tìm một chỗ để chúng ta ở một hai ngày là được.

Lời này quả thực là nói đùa, lão già tóc muối tiêu trầm giọng nói:

“Vô Lượng Viên không phải là nơi cho người ngoài ở!

Ngưu Hữu Đạo biết đối phương không thể quyết định được chuyện này:

“Chúng ta vẫn biết được chuyện nặng nhẹ, chúng ta rời đi và sẽ mau chóng báo lại manh mối! Chỉ có điều, trước khi đi vãn bối có một yêu cầu quá đáng, hy vọng các vị tiền bối có thể đáp ứng.

Nhân viên các phái nhìn nhau, không biết Ngưu Hữu Đạo lại muốn làm gì.

Chín đại chấp sự cũng liếc nhìn nhau, một người trong đó nói:

“Chuyện gì?

Ngưu Hữu Đạo chỉ vào nhân viên các phái:

“Vô Lượng Viên không phải là nơi có thể dễ dàng ra vào, bọn hắn đều chưa từng thấy qua bộ dạng của Vô Lượng Quả ra sao, bây giờ thật sự không dễ dàng đi vào một chuyến, các vị tiền bối có thể khai ân để cho bọn hắn nhân cơ hội khó được này mà đi chiêm ngưỡng một chút không? Như vậy cũng không tính là đi một chuyến uổng công.

Hóa ra là chuyện này. Đám người Thái Thúc Sơn Hải nghe vậy liền chấn động tinh thần, thật không dễ dàng đến một chuyến, bọn họ cũng rất muốn nhìn qua một lần.

Lại một chấp sự cười gằn:

“Ngươi cả nghĩ quá rồi, các ngươi vẫn nên không nhìn thấy thì tốt hơn. Thấy rồi sẽ chẳng có lợi ích gì đâu. Ta khuyên các ngươi đừng gây phiền toái cho mình, vẫn nên lập tức cút đi!

Lời này vừa nói ra, lòng mong chờ của đám người Thái Thúc Sơn Hải lập tức bị dập tắt, lại cảm thấy không dám nhìn tới nữa.

Ngưu Hữu Đạo đành phải nhún nhún vai với các nhân viên các phái với bộ dạng hết sức bất đắc dĩ, sau đó chắp tay từ biệt:

“Tiền bối đã nói như vậy, chúng ta liền cáo từ!

Ai biết hắn vừa mới nói xong, bên ngoài lại có một người vội vàng chạy tới và bẩm báo:

“Chấp sự, pháp giá Vô Song Thánh Tôn đích thân tới, mong hãy nhanh chóng mở ra trận môn!

Pháp môn để mở ra đại trận nằm trong tay chín vị chấp sự, người khác đều không mở được.

Vô Song Thánh Tôn? Lữ Vô Song đến rồi sao? Trong lòng Ngưu Hữu Đạo hơi hồi hộp, trong nháy mắt lập tức căng thẳng. Lần này hắn thật sự có chút khẩn trương.

Trước đó hắn còn nghĩ mình đúng là may mắn, không gặp phải ngày người ngoài đến đây.

Chỉ có điều trước đó hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù có người ngoài đến, hắn chụp mũ xong vẫn có thể tạm thời cách ly đối phương, sẽ không ảnh hưởng tình thế phát triển.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải Lữ Vô Song pháp giá đích thân tới, hắn có chụp cái mũ lớn hơn nữa cũng không làm gì được Lữ Vô Song.

Đen đủi rồi. Hắn nói thầm trong lòng.

Cục diện đã hoàn toàn vượt qua dự đoán, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Trong lòng hắn thật sự không chắc chắn, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tới những gì Sa Như Lai cung cấp có liên quan tới tính tình của Lữ Vô Song.

Vừa nghe một trong chín đại chí tôn Lữ Vô Song đích thân tới, cho dù đám người Thái Thúc Sơn Hải không làm gì mờ ám nhưng trong lòng cũng trở nên sốt sắng.

Kha Định Kiệt cùng Tần Quan theo bản năng liếc mắt Ngưu trưởng lão, hai người càng khẩn trương hơn. Hành động của trưởng lão hôm nay đã khiến bọn hắn ý thức được có điểm không bình thường. Lữ Vô Song đến, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Được biết thánh giá đích thân tới, chín vị chấp sự lộ ra vẻ nghiêm nghị và không để ý tới đám người Ngưu Hữu Đạo nữa. Bọn họ vội vàng quay đầu bước đi, nghênh đón!

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lóe lên và quyết tâm liều mạng. Hắn cắn răng một cái rồi quyết định thật nhanh sẽ không tránh né mà nghênh đón, trốn trốn tránh tránh có lẽ ngược lại chỉ rước lấy nghi ngờ. Hắn vốn mang chiều bài Cửu Thánh đến cơ mà. Hắn phất tay nói:

“Đi, chúng ta đi nghênh đón!

Đám người Thái Thúc Sơn Hải sửng sốt. Bọn họ chẳng hiểu chuyện đi này thế nào, hoàn toàn không thể làm theo ý mình, gần như là Ngưu Hữu Đạo nói gì liền làm đó. Lúc này cũng không ngoại lệ, tất cả đều tranh thủ đi theo nghênh đón..

Bên ngoài lối vào đại trận có một nam một nữ đang đứng.

Nam là Côn Lâm Thụ, canh giữ tám con chim lớn, ánh mắt không ngừng nhìn nữ tử với dáng vẻ uyển chuyển kia. Hắn căn bản không nhận ra nữ nhân này là ai.

Hắn chỉ thấy đối phương đột nhiên từ trên trời lao xuống, có thể thấy tu vi của đối phương không tầm thường.

Khi nữ nhân này đến đây cũng chỉ đứng ở đây chứ không tự báo họ tên cùng lai lịch, chờ Vô Lượng Viên mở cửa.

Người tới có gương mặt trong trẻo lạnh lùng tuyệt mỹ, dáng người thướt tha uyển chuyển, quần áo không gió tự lay động, bồng bềnh, nhìn như tiên nữ, chiếc váy tím càng tôn lên làn da trắng như tuyết, có phần sạch sẽ xuất trần, lại thêm từ trên trời hạ xuống làm cho người ta có cảm giác như tiên nữ thanh tâm quả dục.

Người tới chính là Thánh Tôn của Vô Song Thánh Địa, Lữ Vô Song!

Nàng vốn đi ngang qua bầu trời và phát hiện phía dưới có người nên hạ xuống nhìn, kết quả nhìn thấy

Côn Lâm Thụ.

Nàng thấy đối phương gặp mình mà không có ý định hành lễ chào, trái lại nhìn chằm chằm vào mình quan sát, rõ ràng là không biết mình.

Ngao Phong ở dưới điện thờ nhìn thấy có khách bên ngoài đến trận môn, hắn tất nhiên nhận ra nên run cầm cập, bắp chân như muốn nhũn ra, trong lòng kinh hoàng và sợ sệt. Sao vị này lại đột nhiên đến đây chứ?

Phải biết dưới háng của hắn còn giấu đồ đòi mạng đấy!

Nguy Dã ngược lại không sao cả, cứ duy trì dáng vẻ cung kính đứng trang nghiêm là được.

Một đám người bay lượn đến. Chín Đại chấp sự vội vàng đi tới, mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng theo sát phía sau.

Trận môn mở ra, một đám người lấy chín Đại chấp sự dẫn đầu đi ra và cùng hành lễ:

“Tham kiến Vô Song Thánh Tôn!