Đạo Quân

Chương 1893: Ngươi đã không nói đạo lý mà còn muốn đi sao?




Triệu Hùng Ca:
“Đám người thích tính toán qua lại như các người có thể có lòng thanh thản tới đây thẩm rượu sao?
Ngưu Hữu Đạo vuốt lại vạt trường sam, cũng ngồi xuống:
“Có chuyện, ngươi phải giúp ta.
Triệu Hùng Ca:
“Nào có chuyện gì đáng nói.
Ngưu Hữu Đạo:
“Cứu người có tính không?
“...
Triệu Hùng Ca quay đầu nhìn hắn:
“Người nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Người ngươi cũng quen biết huynh đệ của ta, Viên Cương.
Triệu Hùng Ca:
“Ta nghe được tin tức bên Ma giáo rằng hắn đã bị tóm vào Thánh Cảnh rồi, ngươi bảo ta giúp ngươi ư? Ta giúp thế nào? Không phải, sao việc này ra lại nghĩ không thông nhỉ, chuyện vận binh bọ cạp này ngươi không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu sự quan tâm sao? Ngươi lại có thể để hắn đi làm loại chuyện này?
“Việc này một lời khó nói hết...
Ngưu Hữu Đạo không lừa gạt gã, nói chuyện từ đầu chí cuối cho gã biết.
“Thì ra là thế...
Triệu Hùng Ca khẽ gật đầu, giơ tay lên uống một hớp rượu:
“Việc này ngươi tìm ta cũng không có tác dụng gì, ta không có cách nào giúp ngươi được, ngươi cũng không thể để ta vào Thánh Cảnh chém giết cướp người được! Nếu thật sự là vậy thì ngươi cảm thấy có khả thi sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Nói đùa, chuyện không thực tế ta cũng sẽ không tìm ngươi. Ngươi yên tâm, không cần ngươi đi đánh đánh giết giết đâu, ngươi chỉ cần đứng ra giúp ta tìm một người là được, chỉ cần người nọ đồng ý giúp đỡ, vấn đề cũng không lớn.
Triệu Hùng Ca hoài nghi:
“Người nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ô Thường!
Triệu Hùng Ca ngơ ngẩn chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn:
“Ngươi đang nói đùa sao?
Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói:
“Ta không nói đùa... cho hắn ta Ma Điển, điều kiện này hắn sẽ không thể từ chối được, hắn tất sẽ nghĩ tất cả biện pháp để bảo đảm sự an toàn cho Viên Cương. Hiện nay trong cửu Thánh, người duy nhất thích hợp làm việc này cũng chỉ có hắn.
“Ngươi điên rồi!
Triệu Hùng Ca rít lên, đứng dậy muốn rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy theo, kéo tay gã lại:
“Sư thúc, Viên Cương rơi vào tay cửu Thánh, ngoại trừ bản thân cửu Thánh ra, hiện nay không ai có thể cứu Viên Cương được.
Triệu Hùng Ca vung tay, Ngưu Hữu Đạo lại nắm chặt không thả, hai người hơi giằng co.
Cuối cùng, Triệu Hùng Ca xoay người đối mặt với hắn:
“Ngươi biết sau khi Ô Thường có được Ma Điển thì sẽ có hậu quả gì không? Ở trong đó có bí pháp luyện chế nha tướng, một khi bị hắn nắm giữ được, hậu quả khó mà lường!
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện này ra đã nghĩ tới rồi, ngươi yên tâm, sẽ không có vấn đề gì. Hắn muốn luyện chế đại quân nha tướng cũng cần phải có thời gian mới được, bây giờ chúng ta chính là đang tranh thủ thời gian với hắn, sư thúc, ta cần thời gian. Huống chi, hắn cũng không có khả năng sẽ có ngày thành công, nếu thực sự không được thì sẽ tung tin trong tay hắn có Ma Điển ra, đến lúc đó tám Thánh khác tất sẽ liên thủ đối phó với hắn.
“Sư thúc, ngươi dã nghĩ tới chưa, hắn có được Ma Điển cũng có nghĩa là chúng ta nắm giữ bí mật của hắn, hắn sẽ không dám dễ dàng làm xằng bậy, hắn cũng sẽ không dám có chủ ý gì với Thượng Thanh Tông nữa. Một số thời điểm có bỏ mới có được, có vụ giao dịch này, vô hình trung hắn sẽ bị kiềm chế, vô hình trung sẽ đứng bên chúng ta, đối với chúng ta thì chỉ cần hành động thỏa đáng... ắt sẽ có triển vọng.
Triệu Hùng Ca nhìn hắn:
“Ngươi đừng có thể hiện dáng vẻ này với ta, ngươi có nói toạc ra như vậy cũng không thể nào! Buông tay!
Ngưu Hữu Đạo biết là khó có thể thuyết phục được gã, thẳng thắn lười dài dòng nữa:
“Triệu Hùng Ca, nếu ngươi cứ khăng khăng không muốn làm như vậy, ta liền nói lời thẳng thắn, Ma Điển này chỉ là thứ do thánh nữ Ma giáo giao cho ngươi tạm thời bảo quản, ngươi chỉ chịu trách nhiệm bảo quản, ta mới là chủ nhân của Ma Điển, ta có quyền quyết định nên xử trí thế nào.
Triệu Hùng Ca mắt lạnh nói:
“Ngươi nhất định không buông tay chứ gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta biết là ngươi không tin, đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người, sau khi ngươi gặp người đó tự sẽ tin ta nói là thật.
Triệu Hùng Ca không biết hắn lấy cái gì mà lại chắc chắn như vậy:
“Gặp người nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Thánh La Sát!
Cánh tay của Triệu Hùng Ca ra sức vung thoát khỏi sự lôi kéo, chỉ vào mũi của hắn nói:
“Ta biết là trước đây chớ nên nói cho ngươi mà, ta biết là ngươi đã nghĩ hết biện pháp để đạt được mục đích của ngươi. Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không nên đặt chủ ý vào Ma Điển. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cho dù mang Thánh La Sát tới trước mặt ta ta cũng sẽ không bị thủ đoạn của ngươi mê hoặc. Thủ đoạn gian trá của ngươi đừng có áp dụng lên người ta, đừng mơ ta sẽ làm theo ngươi! Việc này không có gì hay để thương lượng!
Dứt lời liền đi.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi đã không nói đạo lý mà còn muốn đi sao?
Giơ tay lên làm thủ thế.
Bịch! Một thân ảnh như quỷ ảnh chợt xuất hiện chặn trước mặt Triệu Hùng Ca, chính là Vân Cơ.
Thế tới của đối phương khiến Triệu Hùng Ca thất kinh, cảnh giác cao độ.
Ngưu Hữu Đạo:
“Sư thúc, đừng lãng phí khí lực, nàng có tu vi Nguyên Anh kỳ, thực lực của ngươi so với nàng ấy căn bản là không cùng một cấp bậc, ta không thể làm gì khác là bắt ngươi đi thôi.
Nguyên Anh kỳ? Triệu Hùng Ca nghi ngờ đánh giá, sau đó lại từ từ quay đầu nhìn chăm chú Ngưu Hữu Đạo:
“Cho dù ta phải liều tới mức cá chết lưới rách cũng sẽ không khiến ngươi được như ý.
Ngưu Hữu Đạo nổi giận:
“Triệu Hùng Ca, con mẹ nó ngươi có bị bệnh không? Còn có thể nói đạo lý không hả? Thượng Thanh Tông cũng bởi vì đám người ngoan cố không chịu thay đổi như ngươi mới có thể rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, hiểu không hả? Có tỉnh người lại không?
Triệu Hùng Ca:
“Ngươi tìm người tới uy hiếp ta, đây chính là nói đạo lý của ngươi à?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi không chạy lấy người thì ta cần uy hiếp ngươi sao? Ngươi là đang cố tình gây sự? Ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi đi cùng ta gặp người, nếu như sau khi gặp người đó ngươi còn cảm thấy ta đang lừa dối ngươi thì ngươi không làm theo lời ta cũng được, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, nói lời giữ lời.
Triệu Hùng Ca lập tức chỉ ngón tay tới:
“Đây là do chính ngươi nói đấy!
Gã đã quyết định rồi, cho dù đối phương giở trò gì đều kiên quyết không tin.
Ngưu Hữu Đạo vung tay lên:
“Đừng nói nhảm, không có thời gian dông dài với ngươi nữa, tọa kỵ phi cầm của ngươi đâu? Dẫn đường!
Chờ một lúc, ba người từ một nơi nào đó trong sơn lâm thâm xử điều khiển tọa kỵ phi cầm bay lên trời, do Vân Cơ tự mình điều khiển bay về phía xa.
Phân biệt phương hướng trên không trung một chút, Triệu Hùng Ca hỏi:
“Đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Còn có thể đi đâu? Đi gặp Thánh La Sát đương nhiên phải tới Điệp Mộng Huyễn giới.
Triệu Hùng Ca:
“Bên kia có thủ vệ, có thể vào được không?
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Triệu sư thúc của ta à, chuyện nhỏ này cũng không cần ngươi phải quan tâm đâu, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà ta cũng không làm được thì còn muốn làm cái gì nữa? Ngươi yên tâm đi, tất cả ta đều đã chuẩn bị xong rồi, cho dù ngươi nằm ta cũng có thể mang ngươi đi, ngươi cứ theo ta là được rồi.
Chuyện này cũng không phải mạnh miệng gì, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn chậm rãi bện một tấm lưới, bây giờ thiên hạ này, nơi hắn không thể đi tới thật sự là không nhiều.
Triệu Hùng Ca im lặng không nói. Đối với lần này, gã lại không có gì hoài nghi, bằng vào năng lực của người này, ngay cả Thánh Cảnh cũng có thể ra ra vào vào, Điệp Mộng Huyễn giới chắc chắn không làm khó được hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy, Triệu Hùng Ca cũng không tin hắn, bởi vì như thế cũng hoàn toàn có năng lực gian lận...
Sau khi nhóm ba người tới gần cửa ra vào của Điệp Mộng Huyễn giới sớm đã có người đúng thời gian đã ước định chờ bọn họ ở đó.
Chờ bọn họ không phải ai khác, chính là chưởng môn của Vạn Thú Môn, Tây Hải Đường.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch kín đáo của Ngưu Hữu Đạo, từ lúc bắt đầu mời Triệu Hùng Ca gặp mặt liền đã quyết định Triệu Hùng Ca sẽ tới đây, không tới không được. Vân Cơ chỉ là chuẩn bị sẵn, nếu không tới liền bắt phải tới, sau đó Tây Hải Đường ở nơi này chuẩn bị tiếp ứng, dáng vẻ cực kỳ chắc chắn.