Đạo Quân

Chương 1894: Lại gặp Thánh La Sát




Tây Hải Đường vừa chạm mặt với Triệu Hùng Ca, hai người đều sửng sốt một chút.
Tây Hải Đường không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại dẫn Triệu Hùng Ca tới, Triệu Hùng Ca cũng không ngờ tới Tây Hải Đường sẽ đích thân tới tiếp ứng, có chưởng môn của Vạn Thú Môn ở đây, muốn vào Điệp Mộng Huyễn giới do đệ tử của Vạn Thú Môn canh gác đương nhiên sẽ không có vấn đề.
Không nhiều lời, Tây Hải Đường ném ra một cái bọc:
“Bên trong có mấy bộ y phục của đệ tử Vạn Thú Môn, các người thay đi.
Ba người nghe theo, sau khi thay hình đổi dạng liền đi theo Tây Hải Đường.
Đệ tử của Vạn Thú Môn ở Điệp Mộng Huyễn giới không có nghi vấn gì, chỉ hành lễ, Tây Hải Đường dẫn người không chút chậm trễ tiến thẳng vào trong đó.
Thế giới kia, một quang cảnh kỳ huyễn khác.
Tây Hải Đường đi vào gặp đệ tử thì tùy tiện bắt chuyện vài tiếng, sau đó liền dẫn ba người tới nơi hẻo lánh.
Trong Điệp Mộng Huyễn giới đã thay đổi so với lần đầu Ngưu Hữu Đạo tới, khu quang thảo đã khuếch trương thêm không ít, đang từng bước ăn lên không gian sinh tồn của Điệp La Sát.
Sau khi tới sát biên khu hẻo lánh cạnh khu quang thảo, tìm một vị trí ngoài tầm mắt của người ngoài, Tây Hải Đường dừng bước xoay người hỏi Ngưu Hữu Đạo:
“Cần bao lâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Thời gian cụ thể không thể xác định.
Suy nghĩ tới thời gian đi lần trước:
“Chí ít trong vòng 3 ngày không về được, thuận lợi cũng phải ba ngày sau.
Tây Hải Đường hơi trầm mặc:
“Ta không thể luôn canh ở đây không đi được, sẽ dễ bị người khác nghi ngờ.
Nhìn chung quanh một chút, chỉ một tảng đá lớn:
“Nếu các người muốn trở về thì để lại ký hiệu trên tảng đá này, rồi tìm một chỗ ẩn thân. Mấy ngày nay ta sẽ bố trí chút, ba ngày sau mỗi ngày sẽ định kỳ tới Huyễn giới dò xét, nhìn thấy ký hiệu sẽ chờ gặp các ngươi, sau đó sẽ dẫn các ngươi ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
“Tốt, cứ như vậy đi.
Tây Hải Đường liếc mắt nhìn hai người khác, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.
Bốn phía u tĩnh, kỳ quang sáng lên kỳ dị, Triệu Hùng Ca nhìn quang cảnh kỳ huyễn rộng rãi phía xa:
“Phải thâm nhập vào bên trong đó sao? Bên trong đếm không xuể Điệp La Sát, ngươi có biện pháp đi tới được không?
“Không có biện pháp đi tới thì sao phải tới đây?
Ngưu Hữu Đạo quăng một câu, quay đầu lại hỏi Vân Cơ:
“Vị trí đại thể của Thương Tụng hành cung ngươi còn nhớ rõ không?
Triệu Hùng Ca nghe vậy thì quay đầu nhìn chòng chọc.
Vân Cơ cũng quay đầu nhìn cửa ra một chút, so với phương hướng đang đứng, lại nhìn sâu trong kỳ huyễn phía xa, ánh mắt cuối cùng khóa một hướng, hơi vuốt cằm nói:
“Có ấn tượng, hẳn là còn có thể tìm được.
Ngưu Hữu Đạo:
“Hầu Tử không ở đây, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi.
Triệu Hùng Ca đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, phát hiện mặt đất đã trầm xuống, nhìn hai bên phát hiện Vân Cơ đang thi pháp, ba người cùng nhau trầm xuống.
Sau khi dung hợp vào mặt đất, cơ thể ba người ở trong bóng tối.
Giọng của Vân Cơ truyền tới:
“Đường xá xa xôi, tốc độ độn vốn chậm, ta lại phải thi pháp mang theo hai người các ngươi nên sẽ càng chậm. Ta ở phía trước mở đường, các ngươi theo sát ta, tốc độ có thể nhanh hơn không ít.
“Được!
Tiếng đồng ý của Ngưu Hữu Đạo.
Vân Cơ dùng một tay ấn trên tầng đất, lập tức thấy tầng đất phía trước khuếch trương sang hai bên phía sau, nàng đi nhanh một đường về phía trước, Ngưu Hữu Đạo và Triệu Hùng Ca thì bay nhanh theo sát phía sau.
Đoạn đường này, ngoại trừ thỉnh thoảng lên thông khí khôi phục pháp lực tiêu hao, Vân Cơ đi ra kiểm tra tình hình để phân rõ và điều chỉnh phương hướng, thời gian còn lại đều di chuyển ở dưới đất...
Trong bóng tối không biết thời gian trôi qua như thế nào, nói chung cảm giác thời gian trôi qua hồi lâu, khô khan vô vị, làm người ta có cảm giác nặng nề phát ngán.
Khi một lần nữa xuất hiện phía trên mặt đất để thông khí, cũng tiện quan sát phương hướng thì Triệu Hùng Ca chui từ dưới một cây đại thụ ánh sáng ra, rốt cục không nhịn được hỏi một câu:
“Còn bao lâu nữa?
Vân Cơ đi tới chỗ hổng vừa xuất hiện chỗ rễ cây, giơ tay lên chỉ phía trước.
Ngưu Hữu Đạo đi tới, thuận thế nhìn theo nói một câu:
“Đến rồi!
Triệu Hùng Ca lập tức đi tới, chỉ thấy rừng rậm phía xa có một tòa cung vũ, nghi ngờ hỏi:
“Nơi đó chính là Thương Tụng hành cung?
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới gã, nghiêng đầu nói với Vân Cơ:
“Nghỉ ngơi một chút, trước tiên khôi phục đầy đủ pháp lực đã.
Vân Cơ gật đầu, xoay người từ chỗ hổng trở về bên trong, mượn rễ cây che chắn, khoanh chân ngồi xuống.
Nhất định phải có thứ che chắn, ở đây có quá nhiều Điệp La Sát, một khi bị phát hiện sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, thậm chí có thể sẽ gây ra phiền phức.
Triệu Hùng Ca:
“Nếu như đã tới Thương Tụng hành cung, vì sao không qua đó rồi nghỉ?
Ngưu Hữu Đạo:
“Thánh La Sát rất nguy hiểm.
Mặt Triệu Hùng Ca tỏ ra châm chọc:
“Không phải ngươi nói ngươi là chủ nhân của nó sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Cho nên ta hiểu rõ nàng hơn ngươi. Tình huống của nàng bây giờ nhất định là mất hết tính người, ta và Vân Cơ đều đã từng bị nàng đả thương rồi, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên phải khôi phục đầy đủ pháp lực để ứng biến.
Dứt lời cũng trở về bên trong tìm chỗ che chắn, ngồi xuống.
Triệu Hùng Ca không biết thật giả thế nào, nhưng thoạt nhìn thì không giống dáng vẻ đùa giỡn, sau đó cũng tìm một nơi ngồi xuống...
Đợi sau khi khôi phục đầy đủ pháp lực, Vân Cơ lần nữa dẫn hai người phá địa trầm xuống.
Khi lần nữa lổi lên trên mặt đất, mặt đất xuất hiện đá phiến che, Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên ý bảo cẩn thận.
Vân Cơ hơi gật đầu, nhẹ nhàng lật đá phiến ra, giơ chân chậm rãi dời qua một bên, bên ngoài có quang mang nổi bật chiếu vào.
Mở ra, Vân Cơ nghiêng tai lắng nghe một hồi mới ló đầu nhìn xung quanh xác nhận không có gì mới lắc mình ra.
Ngưu Hữu Đạo cũng ra theo, Triệu Hùng Ca ra ngoài cuối cùng.
Ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy một tòa cung thành cổ xưa đã chịu đủ sự ăn mòn của năm tháng, bị các loại dây sáng lên bao trùm bên ngoài.
Mặt Triệu Hùng Ca kinh ngạc:
“Nơi đây thực sự là Thương Tụng hành cung?
Ngưu Hữu Đạo đặt ngón tay lên miệng, thấp giọng nói:
“Nhẹ một chút!
Cảnh giác bốn phía, Vân Cơ cũng thấp giọng nói:
“Lần trước tới dây che phủ ở đây dường như đều bị người ta mở phong tỏa ra, dẫn tới trận pháp biến đổi lớn nên đã bị biến mất hết rồi.
Ngưu Hữu Đạo:
“Dù sao đã qua mấy năm rồi, đã dài ra lại cũng bình thường.
Triệu Hùng Ca không biết hai người đang nói cái gì, trong lòng tự nhắc nhở chính mình, Ngưu Hữu Đạo giả dối lại quỷ kế đa đoan, cho dù bọn họ nói cái gì cũng đều không thể tin được.
Sau khi quan sát kỹ một lượt vẫn chưa phát hiện bất cứ điều gì dị thường, lại nhắc nhở hai người:
“Nơi đây dường như không thấy tung tích của Điệp La Sát, có phải các người cẩn thận hơi quá rồi không?
Vân Cơ nói một câu:
“Không có Điệp La Sát khác càng nguy hiểm hơn, nói rõ Điệp La Sát khác không dám xông vào đây.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Xem ra phán đoán của ta không sai, nơi này chính là Vương cung của nàng, cũng là nơi ở của nàng, nàng còn thủ ở đây.
Sợ là sợ Thánh La Sát chạy tới nơi khác rồi, nếu quả thật là vậy thì sẽ phiền toái, trong Điệp Mộng Huyễn giới mịt mờ này làm sao có thể tìm được?
Triệu Hùng Ca nghe hiểu, hỏi Vân Cơ:
“Ngươi không phải đã đến cảnh giới Nguyên Anh rồi sao? Cũng lo không phải đối thủ của Thánh La Sát ư?
Vân Cơ liếc gã một cái, lười trả lời.
Nhìn xung quanh không thấy bất kỳ dị thường nào. Ngưu Hữu Đạo chỉ một hướng:
“Đi, đi tới chỗ năm đó giam cầm nàng tìm thử xem.
Đây không phải là lần đầu tiên tới, đối với thông đạo trong cung thành này còn có ấn tượng đại thể, hắn dẫn đầu đi về phía hậu cung, chỉ có điều vừa đi vừa cảnh giác bốn phía.
Không có cách nào, như hắn đã nói, bây giờ Thánh La Sát đã mất hết tính người, thêm nữa thực lực cường hãn, bị nàng đánh lén một cái thì sẽ không chịu nổi.