Đạo Quân

Chương 1952: Hình tượng (1)




“Hoàn cảnh sinh tồn tốt như vậy nhưng lại không có ai?
Dẫn theo hai người phi hành, Vân Cơ có phần hoài nghi.
Ngưu Hữu Đạo chỉ sông:
“Đi xuống xem một chút.
Bụp! Ba người hạ xuống bờ sông, làm một tổ chuột hoặc là loài động vật nhỏ nào đó hoảng sợ chạy thục mạng.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ nước, Viên Cương hiểu ý hắn, thử xem nước ở nơi này có thích hợp dùng để uống hay không.
Sau đó đi tới bên bờ sông ngồi xổm xuống, lúc đang muốn ngồi xổm xuống lấy nước, thủ thế của Viên Cương chợt ngưng lại nhìn chòng chọc vào trong nước, dường như phát hiện ra gì đó.
Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ lập tức quan tâm.
Rào rào! Trong nước có một con thủy quái nhe răng nanh phá tan mặt nước, cái miệng lớn đầy răng nanh cắn về phía Viên Cương.
Cạch! Viên Cương đập ra một quyền, gò má thủy quái nổ tung máu tươi, có thể nghe được tiếng xương sọ vỡ nát.
Thân thể dài hơn trượng của thủy quái tung bay rơi vào trong nước văng bọt nước mãnh liệt, đảo cái bụng trắng bơi về phía dòng sông, chậm rãi trầm xuống.
Ngưu Hữu Đạo lắc mình tới bên cạnh Viên Cương, phụ trách cảnh giới, cũng đang quan sát tình hình trong nước, chợt không biết phát hiện ra cái gì, dần dần cúi đầu sâu xuống.
Viên Cương lưu tâm đ ến chuyện đó, không biết hắn đang làm gì, nhìn nơi hắn đang nhìn thử, cũng không phát hiện ra cái gì.
Ngưu Hữu Đạo chợt tự tay thi pháp dừng lại trên mặt nước ở dưới chân, cúi đầu, đầu lệch trái lệch phải tựa như đang soi gương, một tay còn kéo tóc xoăn của mình lên nhìn một chút.
Vân Cơ cùng Viên Cương nhất thời phản ứng lại, vị này chắc là đã phát hiện ra vấn đề tướng mạo của mình hiện tại rồi.
Nhất thời hai người đều tỏ ra bận rộn, làm cái gì cũng không biết.
Soi xuống mặt nước một lúc, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, chau lông mày lại, nhìn chòng chọc cái này lại nhìn cái kia một chút, cuối cùng nói ra một câu:
“Bị sét đánh thành như vậy, có tình trạng tổn thương là rất bình thường, làm gì mà phải làm ầm lên như vậy?
Vân Cơ quay đầu, dường như cảm thấy ngoài ý muốn nói:
“Người nào làm ầm lên chứ? Chúng ta có nói gì đâu?
“Gần mực thì đen, tính tình này của ngươi ta thấy càng ngày càng giống Hồng Nương rồi.
Ngưu Hữu Đạo chỉ về phía nàng nói một câu, có ý khiển trách, không biết vì sao lại bất mãn.
Vân Cơ khinh thường:
“Còn quan tâm tới hình tượng của mình lắm, mình làm nhiều chuyện thất đức rồi bị sét đánh, trách ai! Thật xấu hổ!
Nghiêng đầu đi không để ý tới nữa.
Kì thực, trong lòng nàng đang nén cười, còn chưa từng thấy tên khốn trí tuệ vững vàng này phải chật vật như vậy, nàng thật muốn để mọi người trong Mao Lư sơn trang nhìn thử Đạo gia trong mắt bọn họ bây giờ đang có dáng vẻ gì.
Viên Cương ngồi chồm hổm ở bờ nước, vẫn duy trì sự trầm mặc, gã hiểu Ngưu Hữu Đạo, biết Vân Cơ có đôi lời nói đúng. Đạo gia vẫn luôn tương đối quan tâm tới hình tượng của mình, từ trước đến nay tóc tai gọn gàng không hề bị loạn chút nào, thích tắm rửa thích sạch sẽ, nào đã thấy mình lôi thôi thế này bao giờ.
Kỳ thực lấy xuất thân của gã, gã cũng cố gắng chán ghét tật xấu này của Ngưu Hữu Đạo, lại không phải nữ nhân, chú ý như vậy để làm gì chứ?
Ngầm ăn ý với Vân Cơ nhưng không nói ra, có tâm tư để cho Ngưu Hữu Đạo thích ứng.
Ngưu Hữu Đạo chỉ nàng, được rồi, nữ nhân này tu vi rất cao, cũng không muốn nói nhiều, chợt chỉ vào Viên Cương đang ngồi:
“Còn ngươi nữa, thấy vậy vì sao không nói? Làm sao, ta trở nên giống ngươi nên ngươi rất vui có phải không?
Dứt lời liền đá vào mông Viên Cương một cái.
Tõm! Viên Cương nghiêng người một cái, nhào vào trong nước.
...
Xe ngựa lay động, ra khỏi cửa thành, đang ngồi đàng hoàng trong xe ngựa, sứ thần Tấn quốc trú ở Tề quốc “Bách Khoan Nguyên “mặt mang ý cười nhẹ, thỉnh thoảng đầy cửa sổ xe ra ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hiện nay Tấn quốc đắc thế, có thực lực của một nước cường đại chống đỡ sau lưng, sứ thần như gã cũng cảm thấy vinh quang.
Đợi xác nhận đã rời xa cửa thành, Bách Khoan Nguyên uốn người nhấn xuống tấm gỗ đang dựa ở phía sau, cầm điêu văn kéo một cái, phía sau lộ ra mật thất.
Trong không gian thu hẹp, ôm người ngồi một mình, trên mặt vết thương đã kết vảy, không phải ai khác, chính là Tây Môn Tình Không.
Vết thương trên mặt, đều là khi uống Khổ Thần Đan tự mình dày vò.
Đệ tử của Quỷ Y đặt chân tới đây có người của Hiểu Nguyệt Các theo dõi, là do vị sứ thần Tấn quốc này sử dụng lực lượng của Tấn quốc hỗ trợ, mang Tây Môn Tình Không ra khỏi thành.
Bách Khoan Nguyên xê dịch thân thể, ngồi sang một bên vỗ vào chỗ trống:
“Tây Môn tiên sinh, mời!
Tây Môn Tình Không xoay người ra, ngồi ở chỗ trống, không nói tiếng nào.
Bách Khoan Nguyên nở nụ cười quỷ dị nhìn y:
“Uy danh của tiên sinh ta đã biết, ta cũng rất kính phục! Tâm tư của tiên sinh ta cũng biết. Tiên sinh yên tâm, Bách mỗ chắc chắn sẽ tạo ra cơ hội cho tiên sinh báo thù! Bây giờ, cũng chỉ có Tấn quốc ta mới có năng lực ảnh hưởng tới quân Tần, tạo cơ hội tốt để tiên sinh báo thù.
Tây Môn Tình Không vẫn không hé răng, trầm mặc.
Bách Khoan Nguyên thấy thế thì cười không nói.
Tấn quốc đương nhiên không có lý do gì giúp Tây Môn Tình Không cả, chẳng qua là tiện tay giúp một lần mà thôi, để Tây Môn Tình Không đi giết một vài người quan trọng của Hiểu Nguyệt Các, đối với Tấn quốc không phải là một chuyện xấu, nếu có thể làm rối loạn quân Tần thì còn tốt hơn.
Ngay cả Khổ Thần Đan cũng không hàng phục được người này, không trông mong có thể giao ra cơ mật gì của Vệ quốc.
Nhưng Tấn quốc tin nhất định trong tay của Tây Môn Tình Không có nắm giữ một vài lực lượng bí mật của Vệ quốc.
Dù sao cũng là cao thủ đệ nhất thiên hạ, thích khách lợi hại như vậy nếu còn nắm lực lượng cơ mật của Vệ quốc mà không phát huy chút giá trị thì không khỏi quá đáng tiếc.
Tấn quốc cũng tin rằng Tây Môn Tình Không sẽ không tiếc trả giá để sử dụng lực lượng cơ mật của Vệ quốc để báo thù.
Không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa, đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại.
Bách Khoan Nguyên mở mành cửa sổ ra chỉ vào một ngọn núi phía xa xa:
“Tây Môn tiên sinh nhìn thấy chưa, ở đỉnh ngọn núi kia sẽ có người tiếp ứng ngươi, cung cấp cho ngươi tất cả sự trợ giúp. Theo chân bọn họ đi thôi! Ta không tiễn xa thêm nữa, tiên sinh bảo trọng!
Ầm! Xe ngựa đột nhiên chia năm xẻ bảy, một vệt kiếm ảnh sáng xanh lóe lên bốn phía như sét đánh vậy, đội nhân mã đi theo như gặt lúa mạch, bị đứt ngang eo, rào rào ngã xuống.
Biến cố quá mức đột ngột, tất cả mọi người trở tay không kịp.
Không trung xuất hiện người phù trên kiếm, một tia kiếm lam quang chém thành huyết vũ.
Hơn mười pháp sư hộ tống liên thủ vây công, hỗn loạn tưng bừng, lam quang kiếm ảnh lóe ra khắp nơi.
Máu loãng văng khắp nơi, lam quang kiếm ảnh không ngừng hiện lên, trên mặt là vết sẹo, mặt không thay đổi, Tây Môn Tình Không hạ xuống đất hiện hình, trên tay cầm một thanh Thiên Kiếm Phù vừa mới giành được.
Hơn mười người vây công chỉ còn ba người nơm nớp lo sợ đứng ở cách đó không xa.
Khuôn mặt ba người hoảng sợ, nhiều người như vậy lại không chịu nổi một kích của đối phương, mấy chục người ở đây trong nháy mắt đã bị mất mạng, nhanh! Quá nhanh!
Ba người đã cảm thấy sợ hãi, hôm nay lại thấy được thực lực của cao thủ đệ nhất Đan bảng, thật kinh khủng.
Người lái xe ngựa sớm đã thất kinh, kéo xe ngựa đã nát bấy chạy nhanh, dưới sự xóc nảy, trên xe có một cỗ thi thể lăn xuống, xác thực mà nói là hai đoạn thi thể.
Bị cắt ra từ ngực, Bách Khoan Nguyên trợn to hai mắt, miệng còn đang há hốc.
Còn lại hơn mười tên hộ vệ là quân của Tấn quốc đều cầm vũ khí không biết nên làm thế nào cho phải, không ai dám tới gần Tây Môn Tình Không.
Ba gã tu sĩ may mắn còn sống sót quay đầu liếc nhìn Bách Khoan Nguyên, đột nhiên phát hiện Tây Môn Tình Không mắt lạnh nhìn họ, ba người dường như đồng thời lắc mình thoát đi.
Bách Khoan Nguyên đã chết, đã mất đi giá trị cần bảo vệ, bọn họ không cần thiết đi liều mạng vì người chết.