Đạo Quân

Chương 1953: Hình tượng (2)




Tây Môn Tình Không đột nhiên lắc mình một cái, lên xuống mấy cái đuổi theo một con ngựa đang chạy hoang, phi thân cưỡi lên nó, túm dây cương điều chỉnh phương hướng, hai chân đập vào bụng ngựa, phi một đường vào sâu trong thảo nguyên...
Trên một bãi cỏ, mấy cái lều vải nằm cạnh nhau, một con ngựa chạy vội tới, phóng người nhảy vọt qua hàng rào bảo vệ xông trực tiếp vào đó, làm đám dê bò hoảng sợ chạy tán loạn.
Người đang chăn thả trong sân, còn cả chủ bãi cỏ chạy ra, rối rít rút yêu đao.
Tây Môn Tình Không ruổi ngựa đến trước mặt chủ của bãi cỏ, ghìm cương để ngựa dừng lại, từ trên cao nhìn xuống người bên dưới.
Sau khi nhận ra khuôn mặt có dấu vết kinh khủng này là ai, chủ bãi cỏ nhanh chóng thu đao, ra dấu tay với mọi người xung quanh đang vây y lại, người bao vây lúc này mới tách ra, tứ tán, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, kỳ thực đang đề phòng bốn phía.
Nơi đây thật ra là một cứ điểm ở Vệ quốc của Vụ phủ, Tây Môn Tình Không từng tới rồi.
Chủ bãi cỏ tóm được dây cương, trong mắt là thần sắc bi thống, ngước nhìn y run giọng nói:
“Nghe nói Văn tiên sinh gặp nguy hiểm không ngờ còn có thể gặp lại tiên sinh.
Tây Môn Tình Không không thể hiện quá nhiều bi thương với gã, xoay người nhảy xuống ngựa bước vào trong lều.
Đi thẳng tới trước án, ôm lấy sữa ấm, ngẩng đầu uống ừng ực.
Đứng ở phía sau, chủ bãi cỏ đã nghẹn ngào thành tiếng, ngửa đầu lệ rơi đầy mặt, quốc phá, quốc chủ cũng đã chết!
Buông sữa ấm ra, lấy tay áo lau miệng, Tây Môn Tình Không đưa lưng lại, hỏi:
“Di thể của Huyền Vi tới đâu rồi?
Chủ bãi cỏ nức nở nói:
“Di thể của quân thượng đã bị Ngọc Thương mang về tiền tuyến của quân Tần rồi.
Tây Môn Tình Không:
“Xác nhận xem điểm tiếp ứng bên kia còn tọa kỵ phi cầm hay không, lập tức sắp xếp cho thỏa đáng, ta muốn dùng, lại tìm cho ta một thanh kiếm tốt, tốt nhất là xấp xỉ với thanh trước đó.
Chủ bãi cỏ gạt lệ:
“Tiên sinh muốn...
Tây Môn Tình Không xoay người, khuôn mặt có chút dữ tợn đối mặt với đối phương, gằn từng chữ:
“Lập tức đi sắp xếp.
Lúc trời sắp hoàng hôn, chủ bãi cỏ trở về mang theo một cái bao, hay tay đưa tới trước mặt Tây Môn Tình Không đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường.
“Tọa kỵ phi cầm tiếp ứng ở bên ngoài đã bố trí thỏa đáng, đã ra lệnh bên ngoài trở lại thì sẽ đợi.
Tây Môn Tình Không trợn mắt, tự tay cầm bao bố, rào rào, pháp lực truyền vào đó, bao bố vỡ vụn bay tứ phía.
Hai tay bắt kiếm, rút kiếm ra nhìn thử, sau khi thử xong thì xoạch một tiếng tra lại vào bao, đứng dậy chộp mấy sợi dây tới buộc kiếm, đeo lên sau lưng.
Nhìn thấy một cái áo choàng xám đang treo trên cây cột trong lều vải, y tiện tay lấy ra, hai tay giũ một cái khoác lên người mình, buộc lại dây trên cổ, vành nón lộn lại che lên đầu che cả nửa mặt, nhanh chóng rời đi.
Chủ bãi cỏ chợt đi lên phía trước kéo cánh tay của y lại, kích động hỏi:
“Tiên sinh muốn đi báo thù cho quân thượng ư?
Tây Môn Tình Không:
“Tránh ra!
Chủ bãi cỏ:
“Tiên sinh xin nghĩ lại, đó là cạm bẫy đó, Ngọc Thương mang thi thể của quân thượng từ Tề Kinh đi chính là vì muốn dụ dỗ tiên sinh!
Tây Môn Tình Không:
“Nếu ta không chết, thi thể của Huyền Vi sẽ vĩnh viễn không được an bình, chỉ có thể chịu nhục.
Chủ bãi cỏ đau đớn nói:
“Trên tay tiên sinh tất có cơ mật của Vụ phủ do quân thượng giao phó, bọn ta nguyện ý nghe hiệu lệnh của tiên sinh, có thể âm thầm tập hợp lại hoàn thành di chí của quân thượng, giành lại non sông Vệ quốc! Hiểu Nguyệt Các có thể phục Tần, bọn ta chưa chắc không thể làm được! Tiên Sinh, người sống sót của Vệ quốc đang ngẩng đầu ngóng trông đó!
Cánh tay của Tây Môn Tình Không run lên chấn động làm đối phương lảo đảo lui lại mấy bước, tiếp tục đi nhanh rời đi:
“Huyền Vi đã chết, Vệ quốc còn quan hệ gì với ta đâu!
“Tiên sinh!
Chủ bãi cỏ đuổi theo, mắt mở trừng trừng nhìn Tây Môn Tình Không giữ ngựa xoay người phóng lên, không khỏi hô lớn:
“Bọn ta làm sao bây giờ? Bọn ta làm sao bây giờ?
Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, Tây Môn Tình Không đã phóng ngựa nhanh chóng lao ra, ngựa nhảy qua lan can một cái, lần nữa tăng tốc rong ruổi.
Mũ mành che mặt bị gió thổi bay, Tây Môn Tình Không nhìn phía trước, mặt không chút thay đổi, ở dưới ánh tà dương, ở trong gió, một đường vượt qua bụi khói mà đi, đi xa!
“A!
Chủ bãi cỏ quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn trời bi hống, lệ rơi đầy má.
...
Băng Tuyết Các, đang ôm tiểu hài tử bồi hồi, thần sắc của Xuyên Dĩnh đột nhiên kịch liệt co quắp, bước chân cứng đờ, sau khi căng mặt phản ứng liền lập tức xoay người đi tới một bên, chuyển tiểu hài tử cho hạ nhân bế thay.
Chính y lại vội vã rời đi, đi thẳng vào phòng của mình.
Đóng cửa một cái, bước nhanh đến trước bàn trang điểm, đứng ở trước gương, nhìn gương mặt mình trong gương, sau khi pháp lực chậm rãi thư giãn, da thịt trên mặt lại dần dần có thế vặn vẹo.
Nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân đi qua, y mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, dáng vẻ hết hồn.
Đợi tiếng bước chân đi qua mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về hình bóng mình trong gương, hầu kết rung động lần nữa thi pháp về phía cái gương, khiến cho mặt mũi ngừng vặn vẹo, khôi phục lại bình thường, sau đó nhanh chóng xuất môn rời đi.
Rời khỏi Băng Tuyết Các, bay vút qua cánh đồng tuyết mịt mờ, bay vào trong núi tuyết.
Lúc đi ra khỏi núi tuyết đã đội mặt giả lên, đổi lại trang phục, thay đổi một dáng vẻ khác.
Nhanh chóng bay vút đi, xông tới bên trong cốc chuyên giao dịch, người đến người đi của Băng Tuyết Các.
Hạ xuống trên đường có một dãy cửa hàng, bước đi nhanh tìm được một cái cửa hàng, ngẩng đầu nhìn thử rồi liền xông vào.
Đi tới trước quầy, bàn tay lấy ra một tấm bảng hiệu cho chưởng quỹ xem.
Sau khi chưởng quỹ nhìn thấy liền ra hiệu bảo tiểu nhị ra cửa trông coi, sau đó dẫn Xuyên Dĩnh đi thẳng vào sâu bên trong.
Hai người vào một gian nhà trong, Xuyên Dĩnh chủ động đóng cửa lại, sau đó tiến lên kéo tay chưởng quỹ, trầm giọng hỏi:
“Thuốc đâu? Tại sao còn chưa đưa thuốc tới? Vì sao còn chưa đưa tới cho ta?
Chưởng quỹ khoanh tay đứng đó, im miệng không nói gì.
“Thuốc ở chỗ này của ta!
Không biết từ chỗ nào trong phòng đột nhiên truyền tới giọng nói của một người khác.
“Người nào?
Xuyên Dĩnh nhanh chóng nhìn xung quanh.
Cót két! Một cái tủ đứng trưng bày ở bức tường bị đẩy ra, có một người đi ra từ trong đó, không phải ai khác, chính là trưởng lão Hắc Thạch của Thiên Ma Thánh Địa.
Xuyên Dĩnh ngơ ngẩn, chợt sợ hãi hành lễ:
“Tham kiến trưởng lão!
Hắc Thạch khẽ nâng tay, vị chưởng quỹ kia lúc này mới chắp tay lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Không được miễn lễ, Xuyên Dĩnh vẫn duy trì thái độ chắp tay khom người.
Hắc Thạch chậm rãi bước tới, đi vòng quanh y vài vòng sau đó đứng ở chính diện của y, giơ tay lên vỗ vào đầu vai y, thân thể Xuyên Dĩnh run lên.
Nhìn thấy không có việc gì, Xuyên Dĩnh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Hắc Thạch đột nhiên xuất thủ, điểm liên tục trên người y vài cái, hạ cấm chế.
Pháp lực bị quản chế, Xuyên Dĩnh cả kinh, ngẩng đầu:
“Trưởng lão...
“Ôi chao, không cần lo lắng đâu.
Hắc Thạch khoát tay áo, lại chắp tay cười hỏi:
“Sống với gia đình Tuyết Lạc Nhi có ổn không?
Xuyên Dĩnh vội hỏi:
“Thuộc hạ biết chức trách của mình, nơm nớp lo sợ như giẫm lên băng mỏng, sợ bị nhìn thấu.
Hắc Thạch gật đầu:
“Tốt! Còn nhớ chức trách của mình là tốt rồi, còn tưởng ngươi say đắm trong ôn hương, đã quên mình là hạng người nào rồi.
Xuyên Dĩnh:
“Không dám quên!
Hắc Thạch hất cằm một cái, ý bảo:
“Lấy mặt giả xuống.
“Trưởng lão...
“Hửm?
Lời của Xuyên Dĩnh ra đến khóe miệng lại nuốt vào, chậm rãi nâng hai tay lên, chậm rãi kéo mặt giả trên mặt xuống, lộ ra hình dáng thật.
Nhưng dáng dấp này cũng khiến Hắc Thạch không nhịn được mà nhíu mày, so với Xuyên Dĩnh chói lọi trước đây tưởng như hai người.
Da mặt chảy xệ, mất đi pháp lực chống đỡ, da thịt hoàn toàn xụp xuống, khuôn mặt trầm lại, màu tóc cũng có dấu hiệu xám trắng, nói chung đủ loại dấu hiệu không thể dùng từ xấu xí để hình dung được, so với Xuyên Dĩnh lúc trước quả thực là một người trên trời một người dưới đất.