Đạo Quân

Chương 662: Lại Là Tên Khốn Kiếp!




Người khiến cho chủ nhà phải lo lắng không nghĩ đến lại bị gã trùng hợp bắt gặp ở đây.

Không sai, gã chính là người của Độ Vân Sơn, tâm phúc của chủ nhà Độ Vân Sơn Vân Hoan, Hầu Kình Thiên.

“Thả người ra đi!” Ngưu Hữu Đạo khoát tay, ra hiệu đám người Viên Cương tránh ra, mỉm cười nói với Hầu Kình Thiên: “Thế nào, ngươi dễ quên đến như vậy sao? Không nhận ra ta à?”

Hầu Kình Thiên vội chắp tay: “Xin ra mắt Đạo gia!”

Thấy cảnh tượng như vậy, những người còn lại nhìn nhau, hóa ra là người quen thật.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Mấy năm không gặp, phong thái của Hầu huynh vẫn như cũ.”

Hầu Kình Thiên vội cung kính: “Đạo gia quá khen, ta không dám nhận.”

Gã cung kính là cung kính thật sự. Năm đó, Ngưu Hữu Đạo bị người truy sát, gã có thể không để vào mắt, nhưng bây giờ thì khác. Đả thương đệ tử Thiên Hỏa giáo, lại có thể toàn thân trở ra, tạo dựng tên tuổi trong giới tu hành. Lực ảnh hưởng trong thế tục càng lúc càng lớn. Thiên hạ có hai trăm châu, có lời đồn người này có thể chi phối một châu. Nói cách khác, hắn đã có lực ảnh hưởng hơn hai trăm phần trong thiên hạ thế tục. Tuy tỉ lệ hơi nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số người trong giới tu hành lại không làm được, rất nhiều môn phái tu hành cũng không làm được.

Người này đi đến đâu, đều có người muốn kết giao, lực ảnh hưởng không phải Độ Vân Sơn có thể so sánh. Thế cục xem ra đã cách Độ Vân Sơn vạn dặm.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Mấy năm không gặp Vân đại ca, không biết Vân đại ca như thế nào rồi?”

Hầu Kình Thiên cung kính đáp lại: “Hết thảy đều mạnh khỏe!”

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến tìm ta sao? Có phải Vân đại ca cũng đến không?”

Hầu Kình Thiên đáp: “Không có. Ta chỉ phụng mệnh rời núi làm ít việc, đi tìm kiếm khách sạn để dừng chân, không nghĩ đến lại gặp Đạo gia ở đây. Thật sự là may mắn!”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu: “Nếu đã đến rồi thì ở chung một chỗ đi, có gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Nói thật, hắn cũng muốn hỏi thăm tình huống của Độ Vân Sơn.

Hầu Kình Thiên chắp tay, cảm ơn ý tốt của Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ta phụng mệnh làm việc, tạm thời có chỗ không tiện. Đợi ta làm xong việc trước, ta sẽ quay lại bồi tội với Đạo gia.”

Gã đã nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không miễn cưỡng, tùy tiện khách sáo vài câu, rồi mặc cho đối phương rời đi.

Khi xuống lầu, trong lòng Hầu Kình Thiên thầm nhủ, cái gì mà gấu Kim Vương bị lừa gạt chứ. Gã đã từng gặp qua Viên Phương, y là người của Ngưu Hữu Đạo, làm gì có chuyện lừa gạt chứ.

Đứng trên hành lang, Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương.

Viên Cương hiểu ý, nói: “Không giống như ngẫu nhiên gặp phải, chắc chắn là gã đến đây điều tra cái gì đó.”

Chạy đến đây điều tra? Ngưu Hữu Đạo nhướng mày. Đối với hắn mà nói, sự việc này chắc chắn có vấn đề.

Hắn là người có tính cảnh giác rất cao, liền quay sang nói với Quản Phương Nghi: “Hãy giám sát cặn kẽ một chút.”

Quản Phương Nghi lập tức dặn dò Hứa lão lục.

Sau khi bước vào phòng của Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi hỏi: “Độ Vân Sơn của nước Triệu? Ngươi có qua lại với Độ Vân Sơn sao?”

Nhắc đến Độ Vân Sơn, Ngưu Hữu Đạo có chút nhức răng.

Trở lại trạch viện, Hầu Kình Thiên đến thẳng phòng cô gái áo trắng, bẩm báo: “Sơn chủ, sự việc ở khách sạn Thiên Vận có chút khác lạ, gặp được người quen.”

Cô gái áo trắng đang tĩnh tọa trong phòng không ai khác chính là sơn chủ Độ Vân Sơn, cũng là mẫu thân của chủ nhà Độ Vân Sơn Vân Hoan, Vân Cơ.

Ánh mắt Vân Cơ hơi liếc qua, chờ gã nói tiếp.

Hầu Kình Thiên nói: “Cái gọi là gấu yêu kia chính là người của Ngưu Hữu Đạo. Năm đó, thuộc hạ đã từng gặp qua bọn họ. Với lại, Ngưu Hữu Đạo đang ở trong khách sạn Thiên Vận, thuộc hạ đã gặp hắn ở đó. Gấu yêu và Ngưu Hữu Đạo đang ở cùng một chỗ.”

Dù Vân Cơ rất bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được mà ngạc nhiên.

Ngưu Hữu Đạo? Nhớ đến người này, sắc mặt nàng ta hơi chìm xuống, lại là cái tên khốn kiếp kia!

Lúc trước, sau khi Quỷ mẫu rời khỏi quận Thanh Sơn, đúng là đã đến Độ Vân Sơn. Quỷ mẫu và Vân Cơ là chị em tốt với nhau. Khi chị em gặp mặt, có nói đến tình hình gần đây, biết Quỷ mẫu đã kết bái tỷ đệ với Ngưu Hữu Đạo, nàng ta đã tức giận quá mức. Kết bái với con trai nàng ta chưa đủ, còn kết bái với chị em tốt của nàng ta, khiến cho quan hệ bối phận giữa nàng ta và con trai loạn hết cả lên.

Sau khi cảm kích, Quỷ mẫu đã hiểu ra vì sao khi bà thông báo bà muốn đến Độ Vân Sơn, sắc mặt người kia rất kỳ lạ, đồng thời thóa mạ chưa thấy qua người nào loạn đến như vậy.

Lúc đó, Vân Hoan đang ở bên cạnh cũng vô cùng xấu hổ, nhưng không cách nào yêu cầu người kia ngừng chửi mắng.

Hầu Kình Thiên không biết việc này. Bối phận mẹ con bị người ta làm rối tung lên, mặt mũi mẹ con Vân Cơ cũng không được tốt cho lắm. Gã tiếp tục nói: “Sơn chủ, gã Chu Giang giả kia giống như muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo. Người có cần bắt gã lại hay không?”

Không được Vân Cơ cho phép, gã không dám tiết lộ với Ngưu Hữu Đạo Vân Cơ đã đến thành Vạn Tương. Vân Cơ rời khỏi Độ Vân Sơn, ngay cả người của Độ Vân Sơn cũng không biết, đồng thời không ai công khai tin tức đến nơi này. Gã không biết Vân Cơ đến đây là để làm gì. Cả đám chỉ đi theo làm tùy tùng mà thôi.

Vân Cơ hừ lạnh, cũng không biết là nhằm vào ai: “Chúng ta không biết đối phương sâu cạn bao nhiêu, nếu ra tay còn chưa biết ai ăn thiệt. Không nên gây ra động tĩnh quá lớn ở thành Vạn Tượng. Chiều nay Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ mở ra. Bây giờ không phải là lúc tìm việc cho mình.”

Hầu Kình Thiên hỏi: “Thế có cần thông báo cho Ngưu Hữu Đạo biết một tiếng để hắn cảnh giác không?”

Vân Cơ từ chối cho ý kiến: “Ngươi cứ cho người theo dõi gã Chu Giang kia. Đợi ta xem Ngưu Hữu Đạo là hạng người gì rồi tính tiếp.”

Hầu Kình Thiên hiểu ý của nàng ta. Nếu nàng ta bất mãn với Ngưu Hữu Đạo, chỉ sợ sẽ khoanh tay bỏ mặc Ngưu Hữu Đạo gặp phiền phức.

Không bao lâu sau, Hứa lão lục quay về khách sạn, thấy Ngưu Hữu Đạo, lập tức đem tình huống theo dõi được bẩm báo lại.

Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu: “Có biết người nào đang ở trong nhà đó không?”

Sau khi đến khách sạn, hắn vẫn không hề ra ngoài. Khi biết được hành tung của mình đã bị tiết lộ, trong tình huống còn chưa rõ ràng, hắn không thể tùy tiện ra ngoài, ngày nào cũng nghiên cứu bản đồ, thay cho việc đến nhìn tận mắt.

Hứa lão lục nói: “Không biết nữa, chỉ thấy Hầu Kình Thiên tiến vào trạch viện đó. Không rõ tình huống bên trong, ta không dám tự tiện xông loạn.”

Ngưu Hữu Đạo bảo ông chỉ lại vị trí của trạch viện trên bản đồ, sau đó suy nghĩ.

Bên trong quần sơn xanh um tươi tốt, hai ngọn núi đứng vững như thanh kiếm. Mây mù lượn lờ chính giữa, quanh năm không tiêu tan, mang đến cảm giác thần bí.

Chen lẫn với những đám dây leo màu xanh bên trong khu rừng, từng nhóm người tập trung đến, có nhóm hình dáng siêu nhiên, giống như sơn dã phi tiên.

Người đến đều bị sương mù lượn lờ giữa hai ngọn núi thu hút. Khi băng qua hai ngọn núi này, mọi người sẽ tiến vào một sơn cốc tên là Điệp cốc. Một khi đại trận mở ra, cũng chính là lối vào của Điệp Mộng Huyễn Giới.

Trên không trung, đệ tử Vạn Thú môn khống chế những con phi cầm cỡ lớn bay qua bay lại tuần tra.

Đám người Ngưu Hữu Đạo cũng đã có mặt, đang đứng trên một sườn núi.

“Đạo gia, phía sau có một người nữ đi theo chúng ta, mặc áo trắng.” Viên Cương nhắc nhở một tiếng.

Mọi người giả bộ ngắm cảnh nói chuyện, lập tức phát hiện đằng sau quả nhiên có một cô gái mặc áo trắng che mặt, nhưng nhìn qua cũng không khác gì những người khác, nhìn không ra cô gái này cố ý đi theo bọn họ.

Bi3n thái! Quản Phương Nghi thầm mắng Viên Cương một câu. Bà biết, chỉ cần Viên Cương nói có người theo dõi bọn họ, chắc chắn không bao giờ sai.

Thời gian vừa qua, bà ta xem như lĩnh giáo. Bà ta nhận thấy, Viên Cương từ đầu đến cuối đều đặt an toàn của Ngưu Hữu Đạo lên trên hết. Hắn ta phát hiện hướng nào không ổn, liền ngăn Ngưu Hữu Đạo không đi hướng đó. Cái gã to con này giống như mọc thêm con mắt trên người. Bất cứ dị thường nào gần đó đều không gạt được con mắt của hắn ta. Năng lực này, ngay cả đám tu sĩ bọn họ cũng không bằng.