Đạo Quân

Chương 663: Lần Đầu Gặp Vân Cơ




Càng bi3n thái hơn, có lần đi qua một phiên chợ, mọi người phát hiện được một tên trộm. Cái gã to con này lại có thể chỉ ra được trong số những người chung quanh, ai là đồng bọn của tên trộm này. Người ta không tin, liền ra tay bắt người để xác minh, quả nhiên không sai. Bà ta không thể không thừa nhận năng lực quan sát của gã to con này đủ bi3n thái.

Quản Phương Nghi cũng thật sự hâm mộ Ngưu Hữu Đạo. Bên cạnh hắn có người như vậy làm tai mắt, chẳng khác nào bảo vật.

Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng bà ta rất ghét Viên Cương. Thái độ của Viên Cương đối với bà ta khiến bà ta không thể không nhận ra một sự thật, bà ta không còn trẻ nữa. Điều này làm cho một người luôn muốn mình đẹp như bà ta khó mà chấp nhận được.

Ánh mắt ngắm loạn của Quản Phương Nghi chợt dừng lại. Rất nhanh, đám người Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn về một hướng.

Chỉ thấy Đường Nghi dẫn đầu mười người Thượng Thanh Tông bay đến, rơi xuống bên cạnh đám người Ngưu Hữu Đạo. Đường Nghi gật đầu với Ngưu Hữu Đạo trước, sau đó đến lượt La Nguyên Công, Tô Phá.

Còn có hai người nữa mà Ngưu Hữu Đạo có quen, Ngụy Đa và độc nhãn què chân Đồ Hán.

Ngưu Hữu Đạo và Đồ Hán nhìn nhau một chút. Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, khi hắn bị giam lỏng ở Thượng Thanh Tông, hắn chỉ có hảo cảm duy nhất với người đã từng chiếu cố hắn, Đồ Hán. Mãi cho đến khi hắn rời khỏi Thượng Thanh Tông, người này còn lén lút mật báo cho hắn.

Sau khi rời khỏi Thượng Thanh Tông, trải qua mấy năm, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.

Không lên tiếng, nhưng ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo lại hiện lên ý cười, sau đó dừng lại trên người Ngụy Đa một chút rồi nhanh chóng lướt qua.

Người làm cho Ngưu Hữu Đạo không chịu được chính là Ngụy Đa. Mỗi lần gã nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt “si tình”, khiến cho hắn không được tự nhiên.

Ngưu Hữu Đạo không thấy Đường Tố Tố. Tính cách bướng bỉnh của người phụ nữ này đúng là có thể nghĩ.

Đám người Đường Nghi cũng không nói chuyện gì với Ngưu Hữu Đạo, chỉ lặng yên đứng bên cạnh, có vẻ như cũng muốn tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới.

Thật ra, tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới cũng không phải mục đích của chuyến đi này. Bọn họ chỉ muốn quang minh chính đại theo dõi Ngưu Hữu Đạo. Bọn họ biết Ngưu Hữu Đạo đến đây, đoán chừng sẽ tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới, vì thế mọi người mới cùng nhau chạy đến.

Bọn họ không biết hành động của mình đã làm cho Ngưu Hữu Đạo tức giận.

Ngưu Hữu Đạo muốn rũ sạch quan hệ với Thượng Thanh Tông, nhưng Thượng Thanh Tông lại công nhiên đứng cùng một chỗ với hắn. Ai dám cam đoan trong số những người đang đứng rải rác trong ngọn núi này không có ai biết bọn hắn.

Muốn gạo nấu thành cơm à? Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo hơi ngưng lại, hừ một tiếng, vô cùng bất mãn.

Trong lúc không khí đang yên tĩnh, cô gái mặc áo trắng đằng sau đột nhiên có động tĩnh, bay lên rồi rơi xuống bên cạnh, chậm rãi đến gần.

Hành động này của cô gái muốn chứng minh cho đối phương thấy nàng ta không có địch ý, để người bên này có cơ hội đề phòng. Nếu không, nàng ta đã đến thẳng bên cạnh bọn họ rồi.

Dưới sự chú mục của tất cả mọi người, cô gái áo trắng đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo, bốn mắt nhìn nhau.

Cẩn thận đánh giá một chút, mặc dù đối phương che mặt, Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể khẳng định hắn chưa từng gặp người này, liền cười hỏi: “Vị bằng hữu này có việc gì sao?”

Quản Phương Nghi biết, bình thường sẽ không có ai công nhiên gây chuyện trên địa bàn Vạn Thú môn, nhưng tay của bà ta không khỏi lần vào trong tay áo, nắm chặt phù triện, chuẩn bị đề phòng bất trắc.

Đám người Đường Nghi cũng chú ý đến cô gái này. Từ lời nói của Ngưu Hữu Đạo, bọn họ biết được Ngưu Hữu Đạo không quen cô gái đó.

Cô gái áo trắng bình tĩnh nói: “Ta là bạn của Ngô Tuyết Quân!”

Người đến chính là Vân Cơ, nhưng nàng ta không muốn lộ rõ thân phận của mình trước mặt người khác.

Nàng ta vốn định sẽ tiếp tục quan sát Ngưu Hữu Đạo sau khi tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới, nhưng khi nhóm người Thượng Thanh Tông gia nhập, nàng ta phát hiện bên này có quá nhiều người, muốn tiếp tục theo dõi chỉ sợ không dễ dàng, vì thế mới trực tiếp ra mặt.

Trong giới tu hành, ngươi có thể công khai nói mình là bạn của một người nào đó. Trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ là bạn thật sự. Nếu không, không ai dám mượn tên tuổi người khác để tạo hiềm nghi, rất dễ gây ra phiền phức. Người được mượn danh sẽ rũ sạch quan hệ với ngươi. Trong giới tu hành sinh sinh tử tử, nếu chẳng may lần sau ngươi lại mượn tên tuổi của người ta gây chuyện thị phi thì phải làm sao bây giờ?

Nàng ta vừa nói xong, rất nhiều người không biết Ngô Tuyết Quân là ai cả.

Ngưu Hữu Đạo cũng ngẩn ra một lát mới phản ứng kịp, nhận ra đối phương đang nhắc đến Quỷ mẫu.

Quỷ mẫu an phận tu hành một góc, âm dương tương cách, không dám phô trương quá mức, tên tuổi dần dần bị người ta quên lãng. Thời gian trôi qua cũng đủ lâu, người biết tên bà ta cũng không còn nhiều lắm. Danh tự vốn chỉ là danh hiệu để xưng hô. Tất cả mọi người đã quen gọi bà ta là Quỷ mẫu.

Quỷ mẫu cũng đã chính miệng thừa nhận bà chỉ có một người bạn. Trong đầu Ngưu Hữu Đạo liền hiện lên hình ảnh Hầu Kình Thiên, lập tức cười khổ. Hắn đại khái đoán được người này là ai.

Chỉ là nhất thời hắn không biết xưng hô như thế nào, là Vân đại tỷ, hay là cùng bối phận với Vân Hoan, gọi là bá mẫu?

Cuối cùng, hắn khách sáo chắp tay: “Xin ra mắt tiền bối!”

Vân Cơ thản nhiên nói: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chỉ là suy đoán mà thôi!”

Hắn đưa tay chỉ vào sương mù giữa hai ngọn núi. Người ngoài có lẽ không hiểu là ý gì, nhưng hai người trong cuộc lại biết rất rõ.

Thấy đối phương không muốn tiết lộ thân phận, hắn cũng không vạch trần, trong lời nói vẫn lưu lại chỗ trống.

“Trách không được ngươi có thể phiên vân phúc vũ như vậy, quả nhiên là người thông minh.” Vân Cơ gật đầu, như một sự khẳng định đối với hắn: “Hình như ngươi rất thích kết bái với người khác.”

Ngón tay đang ấn vào chuôi kiếm của hắn hơi thả lỏng ra, xấu hổ nói: “Giang hồ tẩu mã, vẫn có những thời điểm mơ hồ. Ta là người thích kết giao bằng hữu, thỉnh thoảng sẽ có chút hiểu lầm, mong tiền bối đừng để trong lòng.”

Đối với người bình thường, không nói đến việc thu thập hay không, chỉ sợ Vân Cơ sẽ ra tay dạy cho người đó một bài học. Giữa người và người luôn có sự khác biệt, cho dù là ai cũng không cách nào đối đãi ngang nhau.

Thượng Thanh Tông tay cầm đại quyền Nam Châu, nắm giữ mấy chục vạn hùng binh, có lực ảnh hưởng khiêu động thiên hạ. Cho nên, không phải ai muốn động đến Ngưu Hữu Đạo là động. Ít ra thì không ai dám công khai ra tay với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo công khai đến đây, nước Tống tất sẽ phái người đến gặp hắn để lấy lòng, nhằm tăng cường lực ảnh hưởng đối với Nam Châu. Trong thời điểm cần thiết, bọn họ vẫn tạo được thế cân bằng với nước Yến. Quan hệ giữa các nước rất phức tạp, ít nhất trong trường hợp triều đình nước Tống còn chưa biết rõ tình huống, tuyệt sẽ không để Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện ở đây. Nguyên nhân rất dễ hiểu, đắc tội Ngưu Hữu Đạo chính là đắc tội Thương Triều Tông.

Vì sao rất nhiều môn phái tu hành lại muốn nắm giữ một phương? Vì sao Thiên Ngọc môn muốn đạt được Nam Châu? Ngưu Hữu Đạo tận lực giúp Thương Triều Tông là vì cái gì? Xét đến cùng cũng chỉ vì tranh đoạt quyền lợi.

Thiên Ngọc môn và Ngưu Hữu Đạo đánh cờ ở Nam Châu, tranh cũng chính là cái này, không chỉ là tài nguyên Nam Châu, mà còn là quyền lên tiếng ở Nam Châu. Có được quyền lên tiếng, xét theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ sẽ có được tài nguyên, không chỉ là tài nguyên cực hạn bên trong cảnh nội Nam Châu, với lực ảnh hưởng của bọn họ cũng có thể đổi lấy tài nguyên ở các quốc gia khác.

Đệ tử Thiên Ngọc môn hoạt động ở các nước khác rất thuận lợi, được các nước nể nang, được bảo vệ an toàn trên nhiều công việc. Làm việc thuận tiện không phải là tài nguyên sao? Có dùng tiền cũng không mua được. Đây chính là tài nguyên thật lớn, là thứ mà rất nhiều môn phái nhỏ có nằm mơ cũng muốn đạt được, là cơ sở để phát triển một môn phái!