Đạo Quân

Chương 681: Trận Pháp Huyễn Giới (2)




Không nói đến ý nguyện bổn tâm mà nhìn từ góc độ lợi hại, vứt đi đạo nghĩa cũng không phải chuyện gì tốt, người bên cạnh cũng là người, cho dù có phải tâm phúc hay không, tim của con người đều là máu thịt, có vài việc một khi đã làm, người bên cạnh đều sẽ nhìn vào trong mắt, ghi ở trong lòng.

Người có thể tuỳ tiện vứt bỏ ranh giới cuối cùng, người bên cạnh sớm muộn cũng có ngày tuỳ tiện vứt bỏ ranh giới cuối cùng với ngươi, người trên đao dính máu rất dễ gặp phải họa phúc nhân quả...

“Tìm được rồi, chính là ngọn núi kia!”

Khoảng một canh giờ sau, đúng như phán đoán của Vân Cơ, cách vị trí đại khái thật sự không xa, Vân Cơ treo mình bay trên bầu trời rừng rập chỉ vào một ngọn núi bên trái vui mừng kêu to một chuyến, vui mừng đến mức hơi thất thố.

Đám người nhìn sang, quả nhiên thấy thế núi bên thấp bên cao giữa dãy núi chập trùng.

Đám người treo dưới Bướm La Sát lập tức thay đổi hướng bay đến đó.

Vân Cơ dẫn đường, mang theo một đám người bay đến cánh phải của dãy núi cao thấp rồi lần lượt đáp xuống.

Một con suối, trên vách núi là một thác nước, độ cao của thác nước còn chẳng cao bằng cây đại thụ bên cạnh. Vân Cơ đứng bên dòng suối chỉ thác nước kia kích động nói: “Không sai, là nơi này, chính là chỗ này!”

Đám người nhìn xung quanh, có không ít bướm lớn phát sáng đang bay múa nên cũng hơi tin vào lời Vân Cơ.

Đúng như Vân Cơ nói, nơi này dường như có không ít Huyết La Sát, Huyết La Sát tới cùng đang không ngừng “ê a” giao lưu với Huyết La Sát vây tới.

Đợi đám Huyết La Sát vây đến lui ra, đám người bên này mới thở phào, nếu thật sự bị đám Huyết La Sát thành đàn này vây công chỉ e mọi người đừng ai mong sống sót rời đi.

Nơi đã tìm thấy, không cần phải nói gì nhiều. Vân Cơ dựa theo nơi chia tay với Chu Xích Thành để tìm kiếm vết tích còn sót lại của Chu Xích Thành.

Quả nhiên, Vân Cơ tìm thấy một núi đá do kiếm khí bổ ra được rêu xanh bao phủ ở cách đó không xa.

Nhưng họ lại nhanh chóng gặp phải phiền phức, hơn trăm năm trôi qua, khắp nơi đều bị rêu xanh và dây leo to lớn bao phủ, muốn tìm vết tích lưu lại từ trăm năm trước rất khó khăn, phải dọn dẹp một lượng lớn chướng ngại che chắn, dù mọi người đều là tu sĩ nhưng làm cũng rất phí sức, diện tích quá rộng.

Dưới sự ra hiệu của Ngưu Hữu Đạo, mọi người vẫn cố gắng tìm giúp, đầu tiên là thuận theo hướng đi đại khái của Chu Xích Thành để tìm kiếm.

Ai ngờ sau khi tìm một lúc thì gặp phải phiền phức lớn hơn.

Một hồ nước!

Mọi người đi đến cạnh hồ nước này!

Lần thứ ba đi tới cạnh hồ nước này.

Lần thứ hai đến nhìn thấy còn tưởng rằng một hồ nước tương tự, có lần thứ hai chú ý để tâm, đến lần thứ ba thì phát hiện ngay cả những đặc trưng ven hồ cũng giống y đúc, mọi người mới thực sự ý thức được điều không bình thường nên đều dừng lại.

Viên Phương kinh ngạc nói: “Hẳn là lạc đường rồi?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Không phải lạc đường, mà là có người bố trí pháp trận ở đây, chúng ta bị nhốt trong pháp trận.”

Ai có thể bố trí pháp trận ở đây? Mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định, trong lòng gần như đều có cùng một suy đoán.

“Chẳng lẽ hành cung của Thương Tụng ở vùng này?” Quản Phương Nghi đi lòng vòng dò xét nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

Vân Cơ lập tức bay lên bay xuống, tìm kiếm mánh khóe của pháp trận để ra tay giải quyết.

Ngưu Hữu Đạo cũng đang yên lặng dò xét bốn phía.

Một lúc lâu sau, Vân Cơ dừng lại, quay trở về bên cạnh mọi người, mặt mày bi phẫn nói: “Tại sao có thể như vậy?” Hiển nhiên là không tìm được cách phá giải.

Bà khó khăn lắm mới tìm ra nơi này, ai ngờ lại bị pháp trận quấy nhiễu, thời gian huyễn giới mở ra có hạn!

Thấy Vân Cơ cũng như vậy, Viên Phương căng thẳng nói: “Đạo gia, chúng ta còn có thể ra ngoài chứ?”

Ngưu Hữu Đạo quan sát tình hình xung quanh đâng bấm ngón tay suy đoán so sánh địa hình, hắn đang liên tưởng đến gương đồng lấy được trong cổ mộ kia, cũng chính là Thương Kính, nghe đồn Thương Kính do Thương Tụng tạo ra, nếu trận pháp này thật sự có liên quan đến Thương Tụng thì cũng không ngại thử một lần.

Ngưu Hữu Đạo đang suy tính nghe vậy liền lấy lại tinh thần, sau khi hơi trầm tư liền sách từ từ nói: “Không căng thẳng, cứ tìm Vạn Thú Linh Châu trước đã?”

Quản Phương Nghi tức giận nói: “Bị nhốt ở đây không thể đi tiếp được thì còn tìm thế nào?” Trông có vẻ như đang trách Ngưu Hữu Đạo làm việc không tốt.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Hãy suy nghĩ lại thử xem, theo như dấu vết đoạn đường Chu Xích Thành bỏ trốn có thể thấy, nếu trận pháp này thật sự khó phá giải, tám chín phần Chu Xích Thành sẽ bị nhốt lại ở đây. cho dù Chu Xích Thành là cao thủ phá trận thì chắc chắn cũng phải có thời gian quan sát trận pháp mới được, trừ phi ông ta có thể không cần nhìn kỹ cũng có thể biết cách phá đại trận ở đây. Dưới sự truy sát quấy nhiễu của một đám Huyết La Sát, chỉ e Chu Xích Thành không có thời gian phá giải trận pháp này, nếu ông ta thật sự bị nhốt ở đây, đây rất có thể là nơi táng thân của Chu Xích Thành, mọi người sao không thử cẩn thận tìm kiếm nơi này đi.”

Nghe thấy vậy, Vân Cơ đang sững sờ liền tỏa sáng hai mắt, là người đầu tiên tìm kiếm nơi này.

Những người khác cơ bản cũng tìm giúp, chỉ có Ngưu Hữu Đạo là đang bấm ngón tay, lầm bầm tính toán gì đó.

Không lâu sau, Viên Phương đột nhiên kêu lên: “Nơi này có một bộ y phục, Vân sơn chủ, người qua đây nhìn thử xem.”

Đám người nhìn sang thì thấy Viên Phương lấy được một bộ y phục rách rưới từ một nơi có dây leo bao phủ tới đầu gối, bộ y phục còn hơi lóe sáng.

Ngưu Hữu Đạo sững sờ đứng nguyên chỗ cũ quay đầu nhìn, những người khác lách mình vây lại.

Sở dĩ bộ y phục rách rới phát sáng là vì trong y phục có một thứ như tơ bạc nên bộ y phục mới duy trì được hình dáng ban đầu.

Vân Thường nhanh tay cướp lấy, hai tay dâng lên, giọng run rẩy: “Tơ Vạn Thú Ngân, hơi có tác dụng phòng ngự với đao kiếm, chỉ có chưởng môn Vạn Thú môn mới có tư cách mặc, hẳn là áo choàng của hắn.”

Viên Cương, Viên Phương, Quản Phương Nghi nhìn nhau, lập tức lại tiếp tục tìm kiếm ở chỗ cũ.

Thật sự có manh mối? Lông mày Ngưu Hữu Đạo khẽ động, cũng không kìm được bước đến xem thử.

Tìm được quần áo tùy thân, những thứ khác cũng gần trong gang tấc, không đầy một lát lại là Viên Phương kêu lên: “Kiếm!”

Cả đám quay đầu sang, thấy Viên Phương đang vịn thanh kiếm vùi một nửa trong đám dây leo trên mặt đất, lắc lắc lôi ra khỏi bùn đất và dây leo.

Đám người lại đến vây xem, Vân Cơ nhận kiếm về tay, thi pháp chấn bay bụi bẩn trên kiếm, để lộ ra diện mạo thật sự của thanh kiếm.

Một thanh bảo kiếm chế tạo rất tinh xảo, trên thân kiếm dường như được che kín những đường vân lông mao tinh mỹ nửa ẩn nửa hiện, chiếu sáng rạng rõ dưới quang cảnh huyền ảo.

“Thiên Vũ kiếm!Bảo kiếm truyền thừa của chưởng môn các đời Vạn Thú môn, không sai, là đồ của Chu Xích Thành.” Vân Cơ kích động, lại nhìn bộ quần áo rách rưới trong tay.

Mọi người lại nhìn về nơi tìm thấy bộ quần áo và nơi tìm được bảo kiếm thất lạc cách nhau khoảng mười mấy trượng, chủ nhân hai món đồ hẳn đã xảy ra chuyện gì bất ngờ, quần áo tùy thân và bảo kiếm mới có thể tách rời. Nhìn từ một góc độ khác, chính xác là rất có thể Chu Xích Thành đã chết ở đây.

Vạn thú linh châu đâu? Mấy người nói gì nhiều, tiếp tục tìm kiếm.

Tìm tới tìm lui, cẩn thận tìm khắp các nơi xung quanh nhưng không phát hiện được di vật nào khác của Chu Xích Thành, không ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Viên Cương đi tới nơi tìm ra quần áo, gỡ dây leo ra, bốc một nắm đất bên dưới lên nhìn, lại để trước mũi hít hà, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm hồ nước trước mặt.

Ngưu Hữu Đạo đi tới, đứng bên cạnh hỏi: “Có phát hiện gì à?”

Viên Cương nhìn vốc đất trong tay: “Không có phát hiện gì, thời gian quá lâu, lại ở ngoài trời, bên cạnh hồ nước ẩm ướt, rất dễ mục nát, dù có thi hài thì cũng hóa thành bụi đất lâu rồi. Theo lý thuyết có lẽ quần áo phải mặc trên người, giả thiết người thật sự ngã xuống đây thì có thể đồ cũng rơi xuống nước rồi.”