Đạo Quân

Chương 682: Họa Địa Vi Lao




Ngưu Hữu Đạo vừa gật đầu thì có bóng người bên trên lướt qua, thân hình Vân Cơ xé nước lao vào, không hề thấy bọt nước gì đã tiến vào trong nước.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau, Viên Phương cùng Quản Phương Nghi đi tới, bốn người đứng thành một hàng ở ven hồ.

Mặt hồ sóng nước lấp loáng, ánh sao chiếu xuống, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, ánh mắt từ mặt hồ dịch chuyển lên trời sao như rơi vào suy nghĩ.

Soạt! Thân hình Vân Cơ một lần nữa vọt ra khỏi mặt nước, đám người quay đầu nhìn về phía Vân Cơ đáp xuống đất trên người không hề dính một giọt nước, nhìn một viên châu vàng óng trên tay Vân Cơ to bằng quả trứng gà.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đây chính là Vạn Thú Linh Châu?”

Vân Cơ đã không thể khống chế được cảm xúc, hưng phấn đến mức bàn tay cầm đồ run lên, không trả lời, đưa kim châu lên, bắt đầu đưa pháp lực vào.

Trong giây lát, bên ngoài kim châu dường như phát ra hoa quang, là huyết quang khiến mọi người đều nhìn chằm chằm.

Trong huyết quang dần dần từng sợ huyết vân bay lên, trong huyết quang xinh đẹp càng lộ ra vẻ kỳ ảo cực kỳ.

Viên Phương chợt lắc mạnh đầu, hai tay ôm kín đầu, hình như hơi khó chịu.

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn hắn ta, tay lập tức bắt lấy chuôi kiếm, nhìn chăm chú về phía Vân Cơ trong ánh mắt tràn đầy đề phòng và cảnh giác.

Vân Cơ hình như cũng chịu ảnh hưởng, nhắm mắt lắc mạnh đầu, pháp lực lập tức thu hồi khỏi kim châu, huyết quang nở rộ và huyết vân tràn ngập lập tức lui về, hạt châu trong tay một lần nữa trở lại bộ dạng bình thản bình thường.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vân Cơ chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha, hai tay nâng hạt châu che trước ngực giống như tâm can bảo bối: “Là nó, không sai, chính là nó, bỏ ra nhiều năm tâm huyết như vậy cuối cùng ta cũng tìm được nó rồi.”

Cùi chỏ Quản Phương Nghi khẽ đụng Ngưu Hữu Đạo, đưa tay cầm phù triện trong tay áo, đồng thời nhìn Ngưu Hữu Đạo một cái.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý bà ta, bảo bối ngay trước mắt, có muốn cướp không?

Có điều Ngưu Hữu Đạo vẫn hơi lắc đầu, Quản Phương Nghi liếc mắt, tay thả ra từ trong tay áo.

Sau khi Vân Cơ dừng cười thì đột nhiên vén khăn che mặt lên, nhét viên châu vào trong miệng, nuốt xuống cất giữ, sau đó liếc nhìn Quản Phương Nghi, đặc biệt nhìn tay áo Quản Phương Nghi, trong mắt hơi có thâm ý.

Sau đó lại nhìn lên mặt Ngưu Hữu Đạo: “Đa tạ đã trợ giúp, ta đã tìm được đồ, ngươi yên tâm, ta nói lời giữ lời.

Tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài chuyện của ngươi và Vạn Thú môn.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Tiền bối nói như vậy là già mồm quá rồi, người cầm chí bảo của Vạn Thú môn còn dám nói lung tung sao?”

Vân Cơ: “Vậy thì không nói nữa, mau rời khỏi nơi quỷ quái này đi.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh: “Có người bày trận rất kỳ quặc ở đây, hành cung Thương Tụng rất có thể ở ngay vùng này, tiền bối không muốn tìm thử?”

Vân Cơ: “Thời gian không đợi người, có trận pháp quấy nhiễu, không ai biết khi nào có thể tìm được. Cho dù tìm được thì sao? Chưa thấy hành cung đã gặp đại trận, trong hành cung có phải đất lành không rất đáng suy nghĩ. Với cái gọi là hành cung này chúng ta chẳng hề biết chút gì, mạo muội tiến vào chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu đã đến giờ huyễn giới đóng lại, chúng ta coi như không thể ra được nữa. Nếu đã biết nơi, chỉ cần nhớ kỹ địa điểm, không cần nóng vội nhất thời, chờ khi có thực lực khi nào đến chẳng vậy. Ngươi không muốn ở đây mười năm đúng không?”

Bà ta lấy được đồ mong muốn đã vừa lòng thỏa ý, không muốn mạo hiểm nữa.

Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta đã bị đại trận nhốt rồi, làm sao ra ngoài đây?”

Vân Cơ: “Ta có thể độn thổ, đi bên trên không được nhưng có thể độn xuống đất rời đi. Có điều tu vi của ta có hạn, mỗi lần độn thổ chỉ có thể mang một người, ta có thể đi về nhiều lần để đón, các ngươi lựa chọn đi, ai theo ta ra ngoài trước?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn xung quanh, cười hỏi: ““Các ngươi ai muốn đi với tiền bối trước?”

Viên Cương không lên tiếng, Quản Phương Nghi cùng Viên Phương đều lắc đầu.

Ngưu Hữu Đạo lại nhìn về phía Vân Cơ, mỉm cười nói: “Không an toàn! Xuống đất, tiền bối giở trò gì coi như chúng ta phiền phức rồi.”

Vân Cơ: “Vậy ta cũng không thể hao tổn ở đây với các ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay làm tư thế mời: “Ta muốn giữ cũng không giữ được, tiền bối cứ tự rời đi đi.”

“Đây là các ngươi tự chọn, đừng oán ta.” Vân Cơ quay đầu bước đi, thu thập bảo kiếm và y phục rách trên mặt đất, tìm một nơi, một chưởng bổ xuống, đánh ra một cái hố trên mặt đất chôn hai thứ đồ này.

Làm một cái mộ chôn di vật và quần áo đơn giản, không để danh tính, Vân Cơ quỳ trước mộ, hốc mắt đỏ hồng, tự lẩm bẩm: “Thanh nhi tới chậm...” Nơi xa mấy người cũng nghe không rõ bà nói cái gì, chỉ thấy bà cúi người dập đầu ba cái rồi đứng dậy, xoay người đi, cả người cứ thế không duyên cớ chui vào lòng đất biến mất, mặt đất phốc một tiếng rồi lại bằng phẳng, rất thần kỳ.

“Thanh bảo kiếm kia có lẽ đáng ít tiền, chúng ta có cần đào nó lên không?” Viên Phương chợt nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người một tiếng.

Quản Phương Nghi nổi giận, rốt cuộc hiểu rõ vì sao yêu gấu này lại nên đánh: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Người ta đã nhớ tình cũ, vì sao không đem ra ngoài làm mộ? bởi vì không tiện đem ra ngoài, vì ở cửa có người của Vạn Thú môn trấn giữ, mang theo bảo kiếm truyền thừa của Vạn Thú môn ra ngoài rất dễ lộ tẩy, muốn tham cái này, có phải ngươi chán sống không? Hơn nữa, giờ có ra ngoài được không cũng là vấn đề, ngươi còn nhớ thương cái này?”

Viên Phương rụt rụt đầu, gượng cười.

Quản Phương Nghi quay đầu lại trách cứ Ngưu Hữu Đạo: “Bà ta có cách đưa chúng ta ra ngoài, sao cứ dễ dàng thả bà ta đi như vậy? Không phải ngươi giỏi dùng thủ đoạn sao? Sao không nghĩ cách giữ bà ta lại?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Dù sao Vân Hoan cũng kết bái với ta, bà ta chưa từng bất nhân, ta há có thể bất nghĩa, cứ để bà ta đi đi.”

“Không ngờ ngươi cũng có lúc cổ hủ.” Quản Phương Nghi khinh bỉ, bực tức: “Giờ chúng ta bị nhốt ở đây thì làm sao? Vừa đến giờ, huyễn giới đóng lại, lão nương không phải bị ngươi lừa chết rồi à.”

Bà ta là người thích chưng diện, vừa nghĩ dáng vẻ bẩn thỉu của mình khi bị nhốt ở đây cũng có chút không rét mà run.

Bẩn thỉu là thứ yếu, thuộc tính của đồ đạc nơi này không giống bên ngoài, không hợp với người bên ngoài ăn uống, giống như đám Bướm La Sát khó mà sống được bên ngoài vậy. Tu vi của mọi người vẫn chưa đến được bước thoát khỏi cơ thể huyết nhục trong truyền thuyết, cơ thể huyết nhục không ăn không uống có thể chống đỡ được mười năm sao?

Ngưu Hữu Đạo không để ý đến sự bực bội của bà ta, vẫn đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Viên Cương lên tiếng nói: “Đạo gia, người là người trong nghề tìm núi tìm đường, họa địa vi lao* có lẽ không làm khó được người, có phải trong lòng người đã có tính toán rồi không?” Ngụ ý là, cho nên ngươi mới thả Vân Cơ rời đi.

(*) Họa địa vi lao: là một thành ngữ, ý là vẽ một vòng tròn trên mặt đất tượng trưng cho ngục giam. Cụm từ này ý chỉ một khu vực bị phong tỏa, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi được định sẵn đó.

Quản Phương Nghi nghe vậy lỗ tai dựng lên, Viên Phương lập tức ôm hi vọng.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Dù sao địa phương khác biệt, không dám hứa chắc, có điều cũng có chút manh mối, ta phải thử xem sao.”

Quản Phương Nghi lấy lại tinh thần: “Vậy mau thử đi, ngươi thật sự định dây dưa đến lúc huyễn giới đóng lại sao?”

“Địa thế thấp, không cách nào quan sát.” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào một ngọn núi phía xa ven hồ: “Lên đó xem thử.”

Không có gì để nói, mấy người lập tức đi theo hắn, sau khi lên xuống vài lần, bốn người đáp lên đ ỉnh núi kia, đã có thể nhìn đại khái thế núi xung quanh.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó quan sát xung quanh rồi ngắm bầu trời, chân mày hơi nhíu, hình như khó hiểu.

Quản Phương Nghi và Viên Phương cũng nhìn xung quanh nhưng không nhận ra manh mối gì, bởi vậy đều nhìn phản ứng của hắn, vẻ mặt thay đổi của hắn cũng khiến hai người lo lắng.