Đạo Quân

Chương 864: Vạn Lý Hàn Quang, Nhất Kiếm Tồi Thành! (1)




Đến khi mọi người phát hiện nhìn sang, ai nấy đều cảm thấy hoa mắt.

Người đàn ông áo bông đã xuyên qua trận cuồng phong, phóng lên tận trời, tốc độ kinh người.

Cạch! Một âm thanh vang lên giữa trời. Trong khoảnh khắc Tông Nguyên và người đàn ông áo bông chạm nhau, hai người đã cứng đối cứng với nhau một chưởng trên không Mao Lư sơn trang.

Tông Nguyên giật mình, mượn lực va chạm, nhanh chóng đằng không, lui về đằng sau để giảm bớt lực.

Đám người Hoàng Liệt cũng giật mình không ít. Đây là ai? Tại sao lại có thể cứng đối cứng với Tông Nguyên?

Người đàn ông áo bông như sao chổi hạ xuống, vung tay phóng ra khí cương màu đỏ như chiếc ô, nhanh chóng ổn định thân hình, đáp xuống lầu các.

Trước mặt mọi người, y giữ vững cân bằng, hai tay vung lên như cánh bướm, hai chân đạp đạp, giống như bước trong hư không, tư thái buông thả, sau đó một lần nữa phóng lên trời.

Cảnh tượng này khiến người trên lầu các chấn kinh. Phần lớn tu sĩ chỉ có thể càng bay càng thấp. Muốn tái khởi phải mượn lực mới được. Nhưng người này có thể tái khởi trong hư không, đây gần như được xem là phi hành chân chính, nói rõ chân khí trong cơ thể y đã đạt đến tình trạng thực chất hóa, khi ngự khí vẫn có thể huy sái tự nhiên.

Người bịt mặt áo đen muốn ra tay lần nữa hơi kinh ngạc. Có cao thủ như vậy ra tay, bọn họ không cần thiết phải tham gia nữa. Tham gia vào chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Tất cả dừng tay, đứng trong sơn trang ngẩng đầu quan sát.

Phi cầm chở tu sĩ hoạn quan cứ lượn quanh trên không trung. Đằng xa có một con phi cầm chở Ca Miểu Thủy và Cao Thiếu Minh bay đến, từ trên cao quan sát toàn diện tình hình chiến đấu.

Từ trên cao, Tông Nguyên đã mệt mỏi cúi nhìn đối phương bên dưới, thấy người đàn ông áo bông một lần nữa bay lên không, hai tay liền vung cao, luồng khí xoáy màu vàng tuôn ra dưới chân, lập tức nâng ông ta nhanh chóng bay lên cao hơn nữa.

Vừa rồi ông ta muốn dò xét hư thực. Một chiêu cứng đối cứng khiến ông ta kinh ngạc lẫn khó hiểu. Người giao thủ với ông ta không lộ chân dung. Ông ta muốn đoán xem đối phương rốt cuộc là ai. Nếu thật sự là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong thiên hạ, khi ra tay, ông ta nhất định phải biết mới đúng.

Thấy Tông Nguyên tăng tốc bay lên, người đàn ông áo bông lượn vòng, hai tay vung vẩy, thẳng tắp xoay tròn.

Thấy Tông Nguyên không cần mượn lực cũng có thể cân bằng trên không giống như mình, tu sĩ hoạn quan không khỏi kinh hãi, thầm than không hổ là cao thủ xếp thứ bảy trong Đan bảng.

Ca Miểu Thủy khống chế phi cầm nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cũng âm thầm tán thưởng không thôi.

Nhìn người áo bông vung tay bay lên không, hai chân lơ lửng, Ca Miểu Thủy không khỏi hoảng sợ, không biết người đó là ai.

Đám người Ngưu Hữu Đạo bên trên lầu các ngẩng đầu nhìn bầu trời, có thể nhìn thấy cũng chỉ là mấy điểm đen.

“Tông Nguyên lão nhi, tại sao lại chạy trốn?” Người đàn ông áo bông hỏi một câu.

Tông Nguyên giận tím mặt, hai tay hất lên vọt tới, người đàn ông áo bông cũng phất tay phóng đi.

Cạch! Trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng vang lên.

Một khắc chạm vào nhau, cương phong đánh ra bốn phía, đảo loạn khí lưu trên không trung, khiến hai con phi cầm đang chở người quan chiến phải vỗ cánh, ổn định thân hình.

Bóng hai người xen kẽ nhau trên không trung, thực lực ngang nhau, ai cũng không chiếm được thượng phong.

Chợt, âm thanh kịch chiến bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy bốn cánh tay hai người quấn lấy nhau. Ngươi khóa cánh tay của ta, ta khóa cánh tay của ngươi, ai cũng không chịu buông tay ai, gương mặt dán sát vào nhau, bốn mắt giằng co.

Hai người xoay tròn trên không trung, chậm rãi hạ xuống.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Tông Nguyên quát hỏi. Giao thủ cả nửa ngày, ông ta vẫn nhìn không ra lai lịch của đối phương. Người có thực lực như vậy, tuyệt không phải là người vô danh trong giới tu hành.

Người đàn ông áo bông đáp: “Ta là người phương nào không quan trọng, quan trọng ngươi đường đường là Tông Nguyên, không nghĩ đến lại làm chó săn cho triều đình. Ta cũng muốn biết triều đình nước Yến đã cho ngươi chỗ tốt gì!”

“Ngươi giúp Nam Châu, có khác gì ta đâu?’

“Ngươi không ra tay, ta tất nhiên sẽ không ra tay với ngươi!”

“Giấu đầu co mặt chỉ đáng là bọn chuột nhắt. Nếu ngươi muốn chết, vậy thì đừng trách ta.” Tông Nguyên hừ lạnh, hai vai lắc một cái, thân hình phóng ra khí cơ màu vàng quấn về phía đối phương.

Hai tay người đàn ông áo bông đẩy một cái, song phương trong nháy mắt tách ra. Y phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị khí kình màu vàng quấn quanh, tứ chi run lên một cái, cạch một tiếng, phá nát khí cơ.

Hai tay Tông Nguyên khuấy lên một luồng mây vàng, giống như một con rồng màu vàng quấn tới, trong khoảnh khắc trói chặt người đàn ông áo bông vừa mới thoát khỏi trói buộc, càng quấn càng chặt, siết đến mức da tay người đàn ông áo bông đỏ bừng.

Khí kình mềm dai, người đàn ông áo bông dùng hết pháp lực cũng không cách nào thoát khỏi.

Càng kinh khủng hơn, hai tay giống như đang cầm đuôi rồng của Tông Nguyên khẽ động, trên mình con phi long sinh ra rất nhiều con rắn nhỏ, chui vào trong mắt, lỗ mũi của người đàn ông áo bông.

Người đàn ông áo bông vận khí hộ thể, đám rắn con có dùng sức như thế nào cũng không xâm nhập được vào cơ thể của y.

Cánh tay cầm đuôi rồng của Tông Nguyên một lần nữa lay động, đầu rồng há cái miệng lớn với răng nanh bên trong, đột nhiên ngoạm vào đầu người đàn ông áo bông.

Giãy dụa, người đàn ông áo bông lắc mình một cái, khí cơ bừng bừng. Mặc dù bị con rồng cắn mạnh vào đầu, nhưng răng nanh của nó vẫn còn cách mục tiêu một khoảng cách bằng ngón tay, khó mà tiếp tục gặm vào trong.

“Người của ngươi hình như đã rơi vào thế hạ phong!” Trên lầu các, Hoàng Liệt trầm giọng nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ ông ta không hy vọng Ngưu Hữu Đạo sẽ thua. Bởi vì về sau còn không biết Tông Nguyên có buông tha cho ông ta hay không.

Ngẩng đầu nhìn không trung, sắc mặt Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng. Nếu ngay cả người đó cũng không đỡ nổi đối phương, hắn xem như phiền phức rồi. Trước đó, hắn không nghĩ đến triều đình lại mời được Tông Nguyên đối phó hắn.

“Tốt, đúng là được mở mang tầm mắt, không hổ danh là cao thủ xếp thứ bảy trên Đan bảng!”

Ca Miểu Thủy đứng trên phi cầm thấy Tông Nguyên đang chiếm thượng phong, vui vẻ gật đầu tán thưởng.

Cao Thiếu Minh cũng sợ hãi, lắc đầu thán phục.

Thấy đối phương đang dùng hết pháp lực liều mạng với mình, tu vi hai người dường như ngang nhau, cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp. Thân hình Tông Nguyên đột nhiên trầm xuống, cùng với người đàn ông áo bông đang bị quấn chặt rơi xuống đất.

Người đàn ông áo bông nhìn ra được ý đồ của đối phương, muốn mượn việc hạ xuống để vung kích, nện y xuống đất, thịt nát xương tan.

Ban đầu, y còn có thể thi pháp chống cự, nhưng tốc độ càng hạ xuống, y rất nhanh phát hiện mình đang ở vào thế bất lợi. Không để đối phương lôi kéo, y phải dùng hết pháp lực để giảm tốc độ hạ xuống, vì thế pháp lực tiêu hao quá nhanh, trong khi đối phương kéo xuống còn có thể mượn lực hút bên dưới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, y hoàn toàn không chiếm được phần thắng.

Trong chớp mắt, y ngừng thi pháp giảm tốc độ kéo xuống. Tốc độ hai người từ trên không rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Tông Nguyên kéo lấy người, nhanh chóng phóng xuống đất.

Khi hai người càng lúc càng gần mặt đất, người bên trên lầu các nhìn thấy rõ tình huống, sắc mặt đều thay đổi.

Ánh mắt người đàn ông áo bông rơi xuống chợt lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như quyết định việc gì đấy, chợt quát lên: “Vạn lý hàn quang, nhất kiếm tồi thành.”

Đột nhiên phát giác khí thế bên trên không ổn, Tông Nguyên ngẩng đầu thật mạnh, chỉ thấy huyết quang lóe lên bên trong con hoàng long.

Cạch! Một âm thanh vang lên giữa thiên địa.

Người đàn ông áo bông đã hóa thành một cây kiếm, cả người bao trùm trong một thanh kiếm hổ phách huyết sắc dài hai trượng. Kiếm vừa đánh ra, trong khoảnh khắc đã cắt nát hoàng long đang quấn chặt.

Hai ngón tay người trong kiếm biến thành kiếm dẫn, thừa cơ chém một nhát về phía Tông Nguyên.

Những người bên trên lầu các đều nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng đằng trước. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng thiên ngoại phi kiếm hùng vĩ đến như vậy, chẳng khác nào cự kiếm tru ma đến từ cửu thiên.