Đạo Quân

Chương 865: Vạn Lý Hàn Quang, Nhất Kiếm Tồi Thành! (2)




Thương Thục Thanh nhìn không ra bất cứ thứ gì. Bất luận Tông Nguyên thi triển hoàng long quấn chặt, hay là người đàn ông áo bông bỗng nhiên hóa thành cự kiếm hổ phách huyết sắc, người không mở pháp nhãn sẽ không nhìn thấy được gì, chỉ thấy hai bóng người trên không trung. Vì thế, bọn họ sẽ không nhìn ra được uy lực chân chính khi giao thủ như thế nào.

Ngồi trên phi cầm, Ca Miểu Thủy tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lấy thân hóa kiếm, liền la lên: “Đây là ai?”

Tông Nguyên giật nảy người. Tốc độ hạ xuống của ông ta không thể giảm bớt được lực cản tấn công của thanh cự kiếm. Trong khoảnh khắc thanh cự kiếm hổ phách huyết sắc tập kích đến, nếu không kịp tránh né, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng. Trong lúc vội vã. hai tay ông ta vỗ một cái, giữ chặt thanh kiếm lại.

“Lấy thân hóa kiếm! Đây không phải là Thanh Vân Kiếm Quyết mà sau đời thứ ba của Thượng Thanh Tông không còn ai luyện thành được nữa sao?” Tông Nguyên kinh hãi kêu lên, sau đó vội sửa lại: “Không đúng, Thanh Vân Kiếm Quyết là kiếm ảnh màu xanh, còn của ngươi là màu đỏ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Không ai trả lời, cũng không kịp trả lời. Hai người đánh tới phía dưới một gò núi.

Những người đang chém giết trên gò núi giật mình, vội dừng chiến, lách mình chạy tứ tán.

Một khắc vọt đến gò núi, Tông Nguyên hai tay kẹp thanh kiếm đột nhiên đẩy thanh kiếm ra, muốn chạy trốn.

Thân ở trong kiếm, tay người đàn ông kết thành kiếm quyết, vung tay hất lên. Cự kiếm đột nhiên đâm xuống theo hình xoắn ốc, mũi kiếm xoay tròn sượt qua người Tông Nguyên, một luồng máu văng ra.

Oành! Sơn băng địa liệt, gò núi giống như bị sét đánh xuống, kiếm thế ầm ầm. Cự kiếm biến mất trong lớp đất đá bay tứ tung.

Tất cả những người quan sát đều kinh hãi, hít sâu một hơi.

Ngưu Hữu Đạo đứng trên lầu các nhìn ra xa, có thể cảm nhận được chấn động truyền đến từ mặt đất. Thượng Thanh Tông vô thức kinh hãi lui về sau một bước.

Lúc này, nàng ta mới chính thức lĩnh hội được vì sao người ta lại nói thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ. Thử hỏi thiên quân vạn mã phàm phu tục tử làm sao có thể ngăn cản được nhân vật như thế!

Đứng trên đỉnh núi, đám người Viên Cương bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn gò núi bị sụp kia.

Trong đống đất đá bay tán loạn, Tông Nguyên bay lên, gương mặt lộ vẻ dữ tợn. Ông ta khẽ vỗ một chưởng vào hư không, cánh tay còn lại đã không còn. Vừa rồi ông ta không tránh kịp, bị cự kiếm xoay tròn chặt đứt mất.

Ông ta khẽ vỗ bàn tay như cái đồng hồ cát, đất đá ầm ầm bay đến, thoáng chốc hình thành một cây búa thật lớn. Cánh tay cụt vung lên, điên cuồng đập xuống gò núi.

Người đàn ông áo bông từ dưới hố nhảy lên, xoay người một cái, cự kiếm hổ phách huyết sắc lại xuất hiện, bổ xuống cây búa.

Cạch! Cây búa bị thanh kiếm chặt đứt thành hai đoạn, thanh cự kiếm cũng biến mất luôn.

Trong đống đất đá bay tán loạn, người đàn ông áo bông tận dụng mọi thứ, hai tay liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo huyết mang bắn ra.

Tông Nguyên nhanh chóng xoay người tránh né, đồng thời rút cán búa về, đưa trước người để cản, không cho trúng phần quan trọng, nhưng phần bụng lại bị ba luồng huyết mang xuyên thủng cương khí hộ thể, bắn ra ba luồng máu.

Đất đá tạo thành cán búa bị huyết mang đánh tan. Trong đống đất đá loạn như mưa, Tông Nguyên lách mình xông lên trời.

Người đàn ông áo bông cũng đuổi theo. Hai người lúc lên lúc xuống, bay song song với nhau xông thẳng lên trời trước mặt bao nhiêu người.

Khóe miệng dính máu, Tông Nguyên nhìn xuống dưới, nhìn thấy lỗ máu trên bụng của mình, hai mắt nhìn người đuổi theo như muốn nứt ra: “Giáo chủ Ma giáo Lệ Ma Chỉ...” Trong đầu ông ta nhớ lại Thanh Vân Kiếm Quyết lúc trước, trong khoảnh khắc đã đoán ra được điều gì đó: “Thì ra là ngươi!”

Người đàn ông áo bông cũng không lên tiếng, đuổi theo không bỏ.

Tông Nguyên biết mình không thể dông dài, muốn chạy về phía khu rừng để trốn.

Huyết quang lóe lên trong không trung. Người đàn ông áo bông một lần nữa lấy thân hóa kiếm, cự kiếm bắn ra, không có lực cản của cơ thể, tốc độ càng nhanh. Khoảng cách với đối phương vốn không xa, trong nháy mắt một kiếm đuổi tới.

Tông Nguyên vẫy cánh tay cụt, một con hoàng long xuất hiện cuốn lấy cự kiếm. Ông ta xoay người, nắm chặt mũi kiếm, nghiêm mặt nói: “Ngươi nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt sao?”

Người đàn ông áo bông trong kiếm trầm giọng nói: “Ta vốn rất hâm mộ ngươi, nhưng ngươi lại không lo làm người đàn ông tiêu dao của mình, nhất định phải cuốn vào chuyện này. Đã bước một chân vào, ngươi còn có thể rút ra sao?”

Trong đầu Tông Nguyên lóe lên nhiều suy nghĩ, biết đối phương không sai. Bây giờ đã không còn cách nào khác. Giết không được Ngưu Hữu Đạo, triều đình cũng không để ông ta yên, ông ta chỉ có thể tìm cơ hội để ra tay mà thôi. Cho dù triều đình thả người, nhưng những người kia đã bại lộ, chẳng khác nào cột một sợi dây vô hình vào người ông ta, bất cứ lúc nào cũng có người kéo.

Gương mặt ông ta tràn ngập sự bi phẫn: “Ta chỉ là thân bất do kỷ.”

“Ngươi và ta đều đã không còn đường lui, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Người đàn ông áo bông dứt lời, phất tay tạo kiếm quyết, cự kiếm hổ phách huyết sắc nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một chùm huyết vũ giảo sát giữa trời.

Một người một kiếm tuần tự rơi xuống.

Ầm! Tông Nguyên đã mất đi một nửa thân hình rơi xuống mặt đất, máu dần dần thấm vào trong đất.

Một khắc kiếm rơi xuống, đột nhiên biến mất, chỉ còn lại người đàn ông áo bông nhẹ nhàng đáp xuống đất, lẳng lặng nhìn Tông Nguyên mắt đang khép hờ.

Đám người tập kích xung quanh bị dọa sợ. Ngay cả Tông Nguyên cũng bị giết, ai còn dám đến gần y nữa, tất cả nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

“Triệu...” Tông Nguyên nhìn chằm chằm người đàn ông áo bông, yếu ớt nói một câu, ánh mắt như có chuyện muốn phó thác, nhưng cuối cùng vẫn chưa kịp nói ra, hai mắt đã ngây dại, không còn động tĩnh, cũng mất đi khí tức.

Cao thủ quyết đấu, không có chuyện đánh lung tung. Khi hai bên bắt đầu giao thủ, cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã phân ra thắng bại.

Mặc cho máu dính đầy người, người đàn ông áo bông nhìn về phía Mao Lư sơn trang, hai tay hất lên, lắc mình bay lên không, hai cánh tay giang rộng như một con chim lớn, lướt qua đám người đang giao chiến bên dưới.

Y mặc kệ bên dưới ai thắng ai thua. Y cũng không vì đám người bịt mặt áo đen của Ngưu Hữu Đạo mà đuổi theo giết từng người tập kích.

Nhẹ nhàng đáp xuống lầu các bên trong Mao Lư sơn trang, y chậm rãi bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, gương mặt vẫn bình thản.

Không khí bên trên lầu các lạnh ngắt như tờ, ai nấy đều kinh ngạc nhìn y.

Hoàng Liệt nhìn y rồi lại nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Ngân nhi ôm hộp cơm, ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ, bước đến nhìn người đàn ông áo bông. Y cũng nhìn lại cái thùng cơm đằng trước mặt mình.

Li3m li3m ngón tay dính đầy dầu mỡ, Ngân nhi muốn đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông áo bông xuống.

Ánh mắt người đàn ông tràn ngập vẻ ghét bỏ, giơ tay đẩy tay nàng ta ra.

Nhìn tình huống này, người không biết rõ đều cho rằng cô gái này ngớ ngẩn, định tìm cái chết hay sao?

Ngân nhi lập tức trừng mắt, có vẻ không vui.

Lúc này, đến phiên Quản Phương Nghi đổ mồ hôi lạnh giùm cho người đàn ông áo bông. Ngươi có thể giết Tông Nguyên, nhưng sợ còn chưa lọt nổi vào mắt Yêu vương này. Quan trọng là đừng liên lụy đến chúng ta.

Thương Thục Thanh lại lo lắng cho Ngân nhi, vội kéo Ngân nhi ra, thấp giọng khuyên: “Ngân nhi, đừng làm loạn mà!”

Mặc dù Ngân nhi bị Thương Thục Thanh kéo ra, nhưng vẫn quệt miệng mắng người đàn ông áo bông: “Người xấu!”

Người đàn ông áo bông vốn nhìn nàng ta như nhìn thùng cơm, cũng lười so đo với loại đàn bà ngớ ngẩn này.

Đám tập kích nhảy dù bắt đầu chạy tứ tán. Tông Nguyên vừa chết, sĩ khí lập tức tan tác.

Đối mặt với người áo đen bịt mặt, bọn chúng vốn đã không chịu đựng nổi. Bây giờ ngay cả Tông Nguyên cũng chết, còn liều mạng cái gì nữa chứ? Cho dù chiến đấu tới cùng, bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có cao thủ bảo vệ, hoàn toàn không thể giết được hắn. Liều chết đến cùng cũng chỉ chịu chết mà thôi, chẳng cần thiết phải liều mạng, trốn là trên hết!