Đạo Quân

Chương 918: Kẻ Không Làm Được Việc, Giết! (1)




Tiểu tốt đội mũ mềm giật mình, kinh hoảng gật đầu để lộ ra dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, thấy La Chiếu cười trêu tức, lập tức biết mình bị chơi xỏ.

Vốn định cho y một kinh hỉ, không ngờ lại bị doạ giật mình.

Đâu còn quản cái gì mà bảo kiếm với không bảo kiếm, cái cổ trắng nõn vươn ra ghé sát lại mũi kiếm, thánh thót nói: “Chàng giết thiếp thử xem.”

Hàm răng trắng nõn, giọng nói rất êm tai.

Tiểu tốt kia không phải ai khác, chính là Phùng Quan Nhi giả nam trang, là thê tử kết tóc của La Chiếu.

Dù nàng mặc quần áo của sĩ tốt cũng không giấu được dung mạo tuyệt sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Hai người quen biết ở Kinh thành nước Tống, là mùa trăm hoa đua nở.

La Chiếu chinh chiến trở về, suất lĩnh nhân mã vào thành, thương bạc ngựa trắng, giáp bạc khoác trắng, tư thế hiên ngang, đứng trước mắt không biết đã khiến bao nhiêu giai lệ phải ngượng ngùng.

Phùng Quan Nhi rời Lăng Tiêu Các,, du ngoạn Kinh thành cũng nép sang bên đường nhường đại quân vào thành, nghe quần chúng bên đường nói nhỏ liền biết vị tướng quân đó là ai.

Đã đi qua nàng, đột nhiên có tiếng chim hót vang lên trong tường viện sau lưng, La Chiếu quay lại xem xét, thấy nàng bên đường, hai người vừa nhìn nhau đã khó tách rời. La Chiếu siết dây cương, đại quân dừng lại.

La Chiếu thúc ngựa quay lại, tiếng vó ngựa tiến lại gần nàng. Y ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn xuống.

Phùng Quan Nhi khi ấy vẫn còn là thiếu nữ không chịu phục, ngạo nghễ ngẩng đầu giằng co.

La Chiếu nhìn một lát, nhoẻn cười, ôm thương chắp tay nói: “Bản tướng La Chiếu, nguyện cùng cô nương bạch đầu giai lão.”

Đám người xung quanh lập tức xôn xao, La Chiếu cúi người vươn tay ra với nàng.

Phùng Quan Nhi hơi đỏ mặt, khinh bỉ nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là tướng quân nước Tống, vô lễ như thế, có thấy mất mặt hay không?”

“Ta không sợ, cô nương sợ sao?” La Chiếu cười hỏi.

Quỷ thần xui khiến, Phùng Quan Nhi đưa tay đặt vào lòng bàn tay y. Nàng vừa hét lên một tiếng, đã thấy mình bị y vung tay nâng lên ngựa, ôm vào trong ngực, ngồi chung một ngựa.

Phùng Quan Nhi đi theo đoàn quân, kinh hãi quát lên: “La Tướng quân, không được vô lễ!”

La Chiếu mặc nàng hô quát, bỏ lại đại quân sau lưng, giục ngựa phi nước đại thẳng đến hoàng thành.

Dọc đường có vô số ánh mắt ước ao nhìn theo.

Y đưa Phùng Quan Nhi vào cung, tới gặp thẳng Hoàng đế nước Tống, xin Hoàng đế tứ hôn. Khi mở miệng, y còn không biết tên của nàng, Hoàng đế bị nháo tới không hiểu gì.

May sao bên cạnh Hoàng đế nước Tống có người nhận ra Phùng Quan Nhi, biết nàng là tôn nữ của Chưởng môn tiền nhiệm của Lăng Tiêu Các.

Đã biết thân phận thì dễ làm rồi. Nghĩa tử của Hoàng đế phối với tôn nữ của Chưởng môn tiền nhiệm Lăng Tiêu Các cũng coi như môn đăng hộ đối. Hoàng đế nước Tống đồng ý rồi, nhưng vẫn cần Lăng Tiêu Các đồng ý. Dù sao thân phận của Phùng Quan Nhi vẫn còn ở đó.

Được Hoàng đế đồng ý, La Chiếu đưa Phùng Quan Nhi xuất cung thì bị người của Lăng Tiêu Các trấn thủ Hoàng cung cản lại.

La Chiếu đưa bảo kiếm trong tay cho Phùng Quan Nhi, hai người tâm ý tương thông, nàng rút kiém ra, hạ lệnh cưỡng chế người của Lăng Tiêu Các rút lui.

Cứ như vậy, La Chiếu đưa Phùng Quan Nhi về nhà. Trong cung phái người tới nhắc nhở, dặn La Chiếu đừng làm loạn, chờ Lăng Tiêu Các đồng ý đã.

La Chiếu chỉ hận bỏ qua rồi sẽ phải hối hận cả đời, không chờ được Lăng Tiêu Các đồng ý, ăn trước tính sau.

Thực đúng là nói nhanh làm nhanh, hôn sự là sau, ngay hôm đó, họ đã làm xong chuyện động phòng.

Quả nhiên Lăng Tiêu Các còn không có cả cơ hội phản đối.

Đã tới nước này cũng chỉ có thể đồng ý. Có điều, trong Lăng Tiêu Các có không biết bao nhiêu đệ tử đem lòng thương mến tôn nữ của vị Chưởng môn tiền nhiệm này, ai ngờ được, nàng lại bị người ngoài hái mất, có rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các ủ rũ buồn rầu.

Hoàng đế nước Tống cũng nghẹn uất. Vốn lão ta định gả một vị công chúa của mình cho La Chiếu, nào ngờ La Chiếu vẫn luôn ổn trọng lại làm ra cái chuyện này..

Lúc này, La Chiếu sợ ngộ thương, rút bảo kiếm lại, nhìn cũng không nhìn, tra kiếm vào bao, đổi lấy một đôi bàn tay trắng như phấn đánh loạn lên trước ngực.

La Chiếu cười ha ha bắt lấy hai cổ tay nàng.

Phùng Quan Nhi cười hỏi: “Sao biết là thiếp?”

“Nghe hương biết mỹ nhân!”

Phùng Quan Nhi cười trộm mãi.

La Chiếu chợt nghiêm túc hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”

Hai mắt Phùng Quan Nhi sáng rực, vòng hai cánh tay ôm lấy cổ trượng phu, tình nghĩa thâm sâu nhìn lên, đáp: “Nhớ chàng, ở bên cạnh chàng hồng tụ thiêm hương được chứ?”

La Chiếu lắc đầu: “Trong quân không dung tư tình nữ nhi. Mau về đi!”

Phùng Quan Nhi khẽ nhón mũi chân, khắc sâu đôi môi anh đào lên môi y, ôm chặt lấy trượng phu.

Ngoài trướng, thân vệ kéo màn cửa, một loạt người canh giữ bên ngoài không cho ai tới gần.

Xuân phong nhất độ, trong trướng vang lên tiếng đàn, áo mỏng che đậy hai phu thê.

La Chiếu ngồi xếp bằng khảy đàn, Phùng Quan Nhi tóc rối hai má ửng hồng híp mắt nằm sấp sau lưng y, hưởng thụ ôn nhu.

La Chiếu vừa khảy đàn vừa nói: “Trong quân khong phải nơi nhi nữ triền miên ở lâu, dễ dao động quân tâm, sớm hồi kinh một chút đi.”

“Không biết bao giờ chiến sự mới có thể kết thúc?”

“Đến lúc nên kết thúc tự nhiên sẽ kết thúc.”

“Thiếp nghe nói Văn Cảu không quyết, giằng co với nước Yến, hao tiền tốn của như vậy không bằng sớm ngày rút quân.”

La Chiếu không cười nổi, thế cục đến trình độ này, làm sao có thể tuỳ tiện triệt binh, dù có không đánh Được cũng phải hao tổn một chút. Có cơ hội tiêu hao thực lực giới tu hành thế này, có lẽ Quân thượng các nước đều hiểu rõ trong lòng. Y thân là Đại Đô đốc nước Tống, làm sao có thể không hiểu ý bề trên, không dễ cường công cũng vậy.

Người có thể hiểu đương nhiên hiểu, tuyệt không thể nói ra miệng, dù là phu thê y cũng không thể nói. Xin‎ hãу‎ đọc‎ tг𝑢уện‎ tại‎ ﹏‎ Тг‎ ùmТг𝑢уện﹒VN‎ ﹏



Trên Xích Liệp Điêu, nhìn thế núi cao xa xa, Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn khó tránh khỏi vẻ kinh hãi.

Ngọn núi cao kia chính là nơi hiểm yếu ngăn cách nước Triệu và nước Vệ, trên đỉnh cao nhất của ngọn núi đó chính là vị trí của Phiêu Miễu Các. Vùng này cũng không có môn phái nào khác dám đặt chân.

“Đi!” Ngô Tam Lưỡng trầm giọng hô lên. Xích Liệp Điêu nhanh chóng đổi hướng, căn bản không dám tới gần nơi đó, chỉ sợ bị đám người kia nhìn thấy.

Trước đó Viên Cương đã dặn điều này, cũng nói rõ, rất có thể con kim sí kia là đến Phiêu Miễu Các, nếu xác định được, ngàn vạn không thể tiếp cận địa phận của Phiêu Miễu Các, phải lập tức quay lại.

Hắn ta dặn như vậy là vì trước đó đã nghi ngờ giống với Ngưu Hữu Đạo, còn vì hướng đi của kim sí. Viên Cương đã phác hoạ hướng đi của kim sí trên địa đồ, khá phù hợp với phán đoán ban đầu.

Hai người theo con kim sí kia đến đây, hao phí không ít công phu, vì Viên Cương đã dặn, thấy núi cao phải đi đường vòng, sợ có nhãn tuyến, gần Xích Liệp Điêu quá dễ bị phát hiện.



Mao Lư sơn trang có khách tới, ba con Hắc Ngọc Điêu hạ xuống. Một con chở một cái xe lăn. Xe được nhấc xuống, chính là Mông Sơn Minh, hai con điêu kia chở hộ vệ đi đón khách.

Để đảm bảo an toàn của Mông Sơn Minh, Quản Phương Nghi đã tự thân xuất mã tới đón, chỉ đưa một mình Mông Sơn Minh từ phủ thành về, ngay cả đồ đệ La Đại An chuyên đẩy xe cho ông ta cũng không đưa tới.

Ngưu Hữu Đạo tự mình ra đón khách, bước nhanh tới, chắp tay chào: “Mông soái, mời ngài đi thật xa đến thực đường đột mạo muội, mong ngài rộng lòng tha thứ.”

Mông Sơn Minh đáp lễ: “Đạo gia khách sáo quá rồi. Lão phu đang ước gì mình được ở lại Mao Lư sơn trang thật lâu.”

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Đoạn Hổ tiến lên đẩy xe lăn cùng hắn đi vào trong hậu viện.

Thương Thục Thanh ở gần đó nghe được tiếng xe lăn quen thuộc, tới nhìn một chút, thấy là Mông Sơn Minh khá kinh ngạc, tới chào đón.

Đến phòng của Ngưu Hữu Đạo trong hậu viện, mấy người Quản Phương Nghi và Đoạn Hổ lui xuống toàn bộ, chỉ còn lại Ngưu Hữu Đạo và Mông Sơn Minh.