Đạo Quân

Chương 919: Kẻ Không Làm Được Việc, Giết! (2)




Xem tình hình, Mông Sơn Minh nghi ngờ hỏi một tiếng: “Đạo gia có chuyện gì cần gọi?”

Ngưu Hữu Đạo tự tay châm trà đặt lên trước mặt ông: “Hồi âm lần trước ta gửi Vương gia có hơi thất thồ, Vương gia sẽ không trách tội chứ?”

Nghe vậy, Mông Sơn Minh vội khoát tay: “Không đến mức đó! Là Vương gia quá xúc động thôi. Cũng có nguyên nhân cả, Ninh Vương chính chiến cả đời vì nước Yến, Vương gia có phong cách của phụ thân, huống chi, ngài còn là hoàng tộc Thương thị, không thể ngồi nhìn, một bầu nhiệt huyết khó tránh Được xúc động, xin Đạo gia thông cảm.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Xúc động một chút cũng tốt. Nếu là kẻ khúm núm sẽ không thể là một thống soái tốt. Không nhiệt huyết làm sao có thể khai sáng được cơ nghiệp trong thời loạn này, ta cũng sẽ không thể làm bạn với Vương gia tới tận bây giờ. Nhưng nhiệt huyết thì nhiệt huyết, nóng đầu làm loạn sẽ không tốt. Mông soái nói, Vương gia có thể nghe, nên nhắc nhở Vương gia nhiều một chút mới phải.”

Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Đạo gia gọi lão phu đến chỉ là vì chuyện này sao?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Mông soái là một đại danh tướng, dụng binh như thần, lần này, ta gặp Mông soái là vì muốn được thỉnh giáo Mông soái, nếu Nam Châu xuất binh, Mông soái nắm chắc bao nhiêu phần có thể bình định nội loạn nước Yến?”

Câu hỏi này khiến Mông Sơn Minh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, trầm ngâm trả lời: “Nói dễ thì dễ, nói khó cũng khó.”

“A, thế dễ dàng tới mức nào?”

Mông Sơn Minh vuốt râu, ánh mắt lấp loé sáng dần: “Nếu có đủ điều kiện, cho ta một tháng, ta có thề bình định phản quân Thương Châu!”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc. Không phải hắn không tin vào năng lực của vị này, mà vì hắn thấy ông hơi nói quá. Đại quân đi lại trên đường cũng cần không ít thời gian, làm sao có thể dẹp phản loạn chỉ trong một tháng? Hắn nhắc nhở: “Hiện giờ phản quân đã tụ tập được hai triệu người, nhân mã Nam Châu ta làm sao có thể bình định phản loạn chỉ trong một tháng?”

Mông Sơn Minh cười lạnh, khí thế dâng lên: “Một đám ô hợp thôi, thực ra chẳng thể chịu nổi một kích. Chỉ cần nhân mã chư hầu đồng tâm hiệp lực là có thể bình định.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Triều đình sẽ không thể để cho chư hầu ngoan ngoãn nghe lệnh. Làm sao chư hầu có thể nghe lệnh của chúng ta?”

Hai mắt Mông Sơn Minh loé lên: “Đơn giản! Cứ việc định ra kế hoạch tác chiến, các chư hầu phải chấp hành. Ai không chấp hành được, giết! Đại quân Nam Châu không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!”

Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, tới khi kịp phản ứng lại thì hai mắt toả sáng, đứng bật dậy vỗ tay khen: “Được! Có Mông soái ở đây, lo gì không diệt được phản quân!”

Đó là một câu tán thưởng tự đáy lòng. Trên dưới nước Yến đau đầu vì chiến sự, không ngờ với vị lão soái này chỉ là chuyện đơn giản. Thực cao!

Việc đánh nhau hắn không biết tí gì, nhất là chuyện chiến sự rối loạn này, không dám chỉ huy lung tung, đương nhiên cũng không dám phỏng đoán ngông cuồng. Thế lực khắp nơi hỗn loạn, quấn quýt vào nhau, không ai nghĩ theo hướng này, nên mới mời vị này đến thỉnh giáo một chút. Vừa hỏi mới biết cái gì gọi là cao thủ bạt mây thấy mặt trời, sao có thể không vui sướng chứ?

Mông Sơn Minh khoát tay áo: “Nói thì đơn giản, nhưng làm lại không dễ dàng. Chỉ e đại quân Nam Châu vừa rời Nam Châu, sẽ bị triều đình cản trở khắp nơi, sẽ không dễ dàng để cho đại quân Nam Châu trở về, có thể còn có khả năng triều đình sẽ mượn cơ hội này để tiêu diệt đại quân Nam Châu.”

Điểm ấy, Cao Kiến Thành đã nhắc trước, Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ, gật gật đầu.

“Khó khăn nhất không phải chuyện này, mà là bốn chữ “danh chính ngôn thuận”. Nam Châu dựa vào cái gì mà định ra kế hoạch tác chiến bắt chư hầu phải chấp hành? Lại dựa vào cái gì để hiệu lệnh chư hầu? Kẻ ngông cuồng hạ lệnh chỉ huy nhân mã trong thiên hạ chính là mưu phản. Triều đình chính là người đàu tiên không đồng ý!”

“Ý Mông soái là, chỉ cần triều đình ban cho đại quyền hiệu lệnh chỉ huy?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Người nắm được đại quyền này chính là Đại Tư Mã! Trước đó, Ninh Vương chính là Đại Tư Mã nước Yến, hiện giờ là Thương Vĩnh Trung của hoàng thất. Thương Vĩnh Trung chính là kẻ theo Bệ hạ, có thể xem nhẹ, nhưng Bệ hạ có thể đồng ý sao Một khi cho Vương gia đại quyền hiệu lệnh người trong thiên hạ, Vương gia nhờ vào đó mà bình định được phản loạn mà triều đình bó tay, lòng người chảy chỗ trũng, sợ là uy vọng của Vương gia sẽ khiến Bệ hạ không rét mà run!”

“Thì ra vậy!” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu, hiểu ra được khúc khuỷu trong đó. Hoá ra vừa rồi hắn vui sướng hụt, khó trách đối phương nói bình loạn nói dễ cũng dễ mà nói khó cũng khó. Hắn lại hỏi: “Mông soái có biện pháp nào để triều đình giao ra đại quyền này không?”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Vất vả lắm mới thu lại được đại quyền từ trong tay Mông Sơn Minh, làm sao Bệ hạ có thể dễ dàng uỷ quyền lần nữa, nhất là lại giao đại quyền này vào tay Vương gia? Việc này ta đã suy nghĩ thật lâu, cũng bó tay. Đạo gia hỏi ta là hỏi sai người rồi. Đánh trận ta còn biết một hai, chứ tranh đấu trên triều đình không phải sở trường của ta. Đáng tiếc, Lạc Thiếu Phu chết sớm. Lạc Thiếu Phu am hiểu nhất là việc này. Năm đó Ninh Vương bỏ lỡ mất hoàng vị còn có thể ủng binh Đại Yên không phải là dựa vào đám vũ phu chúng ta, đều là công của Lạc Thiếu Phu cả. Gia hoả này, trong ép triều cục, ngoài ép chư quốc, có thể nói, một tay nâng đỡ Đại Yên yếu ớt thành ra hưng thịnh. Nếu ông ta ở đây thì tốt rồi. Chuyện năm xưa giống như bí ẩn, cho đến giờ ta vẫn không hiểu, bằng vào năng lực và thủ đoạn của mình, làm sao Lạc Thiếu Phu có thể gặp nạn cùng Vương gia dễ thế? Thực ra năm xưa ta quy ẩn là do Lạc Thiếu Phu tự mình khuyên ta. Giờ nghĩ lại, có phải Lạc Thiếu Phu đã ý thức được từ trước là nên giữ ta lại?”

Lão kể chuyện này, Ngưu Hữu Đạo chẳng cảm kích, cũng chẳng quan tâm, chỉ hỏi lại: “Làm thế nào để cho ba phái lớn bức Thương Kiến Hùng giao ra quyền này?”

Mông Sơn Minh vẫn lắc đầu: “Quá sức! Bây giờ không thể so với năm đó. Mấy trăm vạn đại quân đối kháng với hai nước Hàn Tống đều là của Bệ hạ, sợ là ba phái cũng không dám dồn ép quá, đến lúc chó cùng rứt giậu sẽ không chỉ loạn một Thương Châu.”

Ngưu Hữu Đạo cũng thấy khó, buột miệng thở dài: “Không dẹp nội loạn nước Yến, sớm muộn gì cũng sẽ tác động đến Nam Châu ta. Ngô Công Lĩnh ơi Ngô Công Lĩnh, ngươi làm trò thế này, khiến cho nước Yến từ trên xuống dưới gà chó không yên, khiến cho lòng người bàng hoàng.”

“Ta đã nhìn ra người này có phản cốt từ trức nhưng vẫn áp chế, nếu không phải Ninh Vương ngăn cản, ta đã trừ bỏ y từ lâu rồi. Huynh của y, Ngô Công Sơn, tám chín phần là bị y giết chết.”

“A! Năm xưa Mông soái có ân oán gì với y sao?”

“Chưa nói đến ân oán gì, năm xưa Ngô Công Sơn chỉ là một Bách phu trưởng, vì ra mặt bốc lên ngu hiểm mất đầu nên đã chủ động rời đại quân, làm bàn đạp cho Ninh Vương, quỳ xuống làm ghế ngựa, chủ động mời chiến. Ninh Vương động lòng, gọi một ngàn tinh binh cho y. Y xung phong đi đầu tử chiến đánh hạ hiểm địa, lấy mạng đánh thông quan ải cho đại quân của Ninh Vương. Chỉ với trận này, Ngô Công Sơn đã thành danh. Lọt vào mắt xanh của Ninh Vương, được Ninh Vương ưu ái, một đường đề bạt, y mới được như vậy.”

“Ngô Công Lĩnh có quan hệ gì?”

“Trận chiến kia là liều mạng mà đánh. Ngô Công Sơn bị thương, sau trận ta đã tới thăm, ở ngoài trướng nghe được hai Huynh đệ họ cãi nhau. Ngô Công Lĩnh bất mãn với Ngô Công Sơn, nói gì mà đường đường nam nhi bảy thước, há có thể quỳ xuống đất làm ngựa? Trong lời nói có phần bất kính với Vương gia. Khi ấy ta đã biết tương lai nếu người này không được như ý sẽ phản. Ta vén rèm lều vào, hai huynh đệ, một người nằm trên giường, một người ngồi cạnh giường, thấy ta đều sợ toát mồ hôi lạnh.”

Ngưu Hữu Đạo có thể hình dung được tình hình khi ấy, trong đại quân, một câu của Mông Sơn Minh đủ cho hai Huynh đệ chết không có chỗ chôn, bèn cười hỏi: “Mông soái là người quyết đoan sát phạt, vì sao khi ấy lại bỏ qua? Sớm giết đi há có hoạn hôm nay?”