Đạo Quân

Chương 924: Từ Từ Mưu Đồ




Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

"Đắc tội với rất nhiều tầng lớp cao trong ba đại phái."

Cao Kiến Thành:

"Đúng là như thế. Một bầu nhiệt huyết của Trữ vương quả thực khiến người ta kính nể, nhưng ông ta còn có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia hay sao? Vì sao lúc trước ông ta có tiếng nói cao như vậy, nhưng lại là người hiện giờ đăng vị? Mông Sơn Minh dù quy phục triều đình, triều đình cũng không dám dùng! Người có năng lực sờ sờ ra đó mà lại không thể dùng, ngài nói có đáng tiếc hay không? Khi còn trẻ, lão phu cũng là người nhiệt huyết một lòng báo quốc, cũng nhiều lần gặp khó mới không thể không đối mặt với hiện thực!"

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc. Ngày hôm nay, xem như hắn đã chân chính được người khác dạy cho một khóa. Hắn trầm ngầm nói:

"Cao đại nhân quả nhiên nhìn xa trông rộng, ta cũng hiểu rõ ý của đại nhân, nhưng đã không thể lui được nữa. Lùi một bước chính là vạn kiếp bất phục, sự do người làm, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu!"

Thấy hắn còn chưa chịu từ bỏ, Cao Kiến Thành bưng chén trà, chậm rãi nhấm nháp, đồng thời cũng suy tư. Một hồi lâu sau, ông ta chậm rãi đặt chén trà xuống:

"Cao mỗ có chút biện pháp, không biết đạo gia có nguyện ý lắng nghe?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Cao đại nhân nói đều là lời vàng ngọc, có thể có cơ hội lắng nghe là vinh hạnh của ta, cứ nói đừng ngại."

Lời này tuyệt đối không phải nói ngoa. Người đến địa vị như Cao Kiến Thành, bất kể kiến thức hay lòng dạ đều sẽ không dễ dàng mở miệng, sẽ không nói nhiều với người tầm thường như vậy.

Cái gọi là nói nhiều tất có lúc lỡ lời, hôm nay Cao Kiến Thành xem như ngoại lệ, cũng có ý định cho Ngưu Hữu Đạo thấy thành ý, che che giấu giấu sợ Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ nhiều.

Cao Kiến Thành:

"Cho dù có thể bình diệt được phản loạn, cũng phải chờ. Hiện giờ không phải lúc Nam châu xuất binh. Một nguyên nhân trong đó thì ta đã nói rồi. Hiện nay có người muốn tiêu hao sức mạnh của giới tu hành, sẽ không dễ dàng để Nam châu phá cục. Thứ hai, xen vào một trong số đó, bất kể là Hàn, Tống hay nước Triệu đều sẽ không manh động."

"Vì lẽ đó, đạo gia cũng không lo lắng Tống, Hàn sẽ xuất binh tấn công Yến. Nguyên nhân thứ ba, có đủ thời gian cho Nam châu chuẩn bị trước khi chiến tranh. Thứ tư, hiện tại chư hầu khắp nơi còn chưa lên sàn toàn bộ. Nếu bọn họ còn chưa bại trận hết thì cũng chưa tới lượt Nam châu ra trận. Chỉ đến khi thế cuộc khiến ba đại phái và triều đình cũng hoảng rồi, đạo gia mới có tư cách bàn điều kiện."

Ngưu Hữu Đạo nghe xong khẽ gật đầu. Lúc trước hắn án binh bất động chỉ vì điều thứ ba mà đối phương vừa nói. Những chuyện khác, hắn không thấy rõ ràng được như Cao Kiến Thành. Bây giờ đối phương giảng giải trật tự và quy luật rõ ràng rành mạch như vậy, lòng hắn mới xem như dần nắm chắc. Hắn hỏi:

"Ý của Cao đại nhân là, đến lúc đó, triều đình mới có thể trao quyền lực Tư mã cho Dong Bình quận vương?"

Cao Kiến Thành xua tay:

"Đạo gia cả nghĩ, Trữ ngoại tặc, không phải gia nô! Bất cứ lúc nào cũng không thể giao quyền to cho Dong Bình quận vương. Cao mỗ muốn hỏi là, đạo gia muốn bình định nội loạn, hay là muốn thừa cơ đoạt quyền?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Nếu như có thể cả hai cùng đạt tất nhiên tốt nhất, nếu không thể bao quát nhiều mặt thì trước tiên bình nội loạn, ổn trận tuyến!"

Cao Kiến Thành gật đầu:

"Được! Vậy không ngại kiên trì thêm, từ từ đồ mưu."

Ngưu Hữu Đạo:

"Nguyện ý nghe cao kiến."

Cao Kiến Thành:

"Quyền lực Đại Tư mã dù thế nào cũng không thể giao cho quận vương Dong Bình, điểm ấy dù ba đại phái cũng không bức bách được, ngươi càng không nổi. Nếu chỉ là bình định, không có quyền lực Đại Tư mã cũng có thể làm được. Thế cuộc đến mức độ nhất định, muốn một chức Thống soái bình định lâm thời hẳn là không thành vấn đề. Huống chi, hiện giờ coi như muốn lấy được quyền lực Đại Tư mã cũng chỉ hại nhiều hơn lợi. Bất kể thực lực trước mắt của Nam châu hay thực lực của đạo gia đều không hơn được triều đình, lấy được cũng khó bảo vệ, chỉ thêm phiền phức, không ngại chờ lâu dài xem. Chỉ cần bình định thành công, tiếp đó chính là lòng người hướng về. Sức ảnh hưởng chính là vô giá, kẻ đắc nhân tâm sẽ có được thiên hạ. Đây chính là bậc thang để đạo gia và Nam châu có thực lực bước lên tầng cao hơn."

Ngưu Hữu Đạo im lặng suy tư, mạnh mẽ nói:

"Được! Cứ như Đại Tư đồ nói!"

Cao Kiến Thành nghe vậy liền mỉm cười, cũng thở phào nhẹ nhõm. Có thể nghe lời ấy là tốt rồi, bằng không nếu hắn thật sự ép ông ta phải đi kiếm cái quyền bính Đại Tư mã kia, không ép ông ta đến chết là không xong, căn bản là không thể, bảo ông ta làm kiểu gì?

Đại sự đã quyết, bầu không khí nhất thời ung dung hơn nhiều. Ngưu Hữu Đạo thỉnh giáo Cao Kiến Thành một số quốc sự.

Phạm Chuyên đứng nghe cũng nở nụ cười, ra vào bận rộn, lấy rượu và thức ăn lên. Cao Kiến Thành vẫn đang đói bụng tiếp khách, còn chưa ăn cơm tối. Khách và chủ từ từ dùng cơm trong thư phòng.

Cuộc tán gẫu này kéo dài tới nửa đêm. Đối với Ngưu Hữu Đạo, cơ hội như vậy cũng hiếm thấy. Kiến giải của Cao Kiến Thành đứng ở độ cao mà người bình thường không tiếp cận được, chân chính khiến Ngưu Hữu Đạo nhận được lợi ích không nhỏ, cũng có hiểu rõ sâu sắc hơn đối với thế cuộc các nước.

Nếu không phải thấy Cao Kiến Thành đã lớn tuổi, người ta làm việc cả ngày sẽ tốn tâm lực, đến giờ có vẻ mệt mỏi, mà bản thân hắn cũng không tiện ở lâu, bằng không quả thực hắn còn chưa muốn đi. Hắn thật sự muốn tán gẫu liền mấy ngày đêm cùng Cao Kiến Thành.

Lúc đứng dậy cáo từ, Cao Kiến Thành tự nhiên giữ lại:

"Đêm khuya thăm thẳm, ra khỏi thành không tiện, không bằng ở tạm, chờ trời sáng hãy đi."

Ngưu Hữu Đạo cười:

"Ta không đến một mình, bên ngoài còn có người tiếp ứng đang chờ đợi."

"Nếu như thế, Cao mỗ không giữ lại nữa."

Cao Kiến Thành gật đầu, lại hỏi:

"Đạo gia chuẩn bị ra khỏi thành thế nào?"

Cửa thành đóng chặt, lại có tu sĩ canh giữ, ông ta cũng sợ Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện. Một khi hắn rơi vào tay triều đình, ông ta cũng phải lo lắng đề phòng.

Ngưu Hữu Đạo:

"Đi ra ngoài rồi sẽ có biện pháp."

Cao Kiến Thành: "Nếu đạo gia là không chê, hãy để ta sắp xếp."

Ngưu Hữu Đạo đồng ý, ông ta lập tức bảo Phạm Chuyên đi sắp xếp.

Chuyện sau đó thực sự đã chứng minh, đến mức độ như Cao Kiến Thành, muốn sắp xếp một người ra khỏi thành trong đêm không phải việc khó gì. Huống hồ, Ngưu Hữu Đạo là một tu sĩ.

Tới cửa thành, Ngưu Hữu Đạo đã đổi quần áo sĩ tốt, đi theo một đội tuần tra đi dò xét trên đường.

Đến góc đường không có đèn đuốc tối tăm, tiểu đội trưởng đội tuần tra để những người khác đi trước, Ngưu Hữu Đạo đứng lại, đánh mắt ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo, chỉ hướng tường thành.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, quan sát bốn phía một lượt, nhân lúc không có ai chú ý, vươn mình nhảy một cái lên tường thành, nương theo bóng đêm nhẹ nhàng đi xa. Trên đường đi, quần áo ngụy trang được kéo xuống.

Lại tới sâu trong núi rừng, thuận lợi gặp lại Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi lâu như vậy, lại không liên lạc được, bà ta vẫn đang lo lắng. Lúc này gặp được rồi, bà ta oán giận nói:

"Nói đi một lát sẽ quay lại, sao để ta chờ lâu như vậy."

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn bộ ngực đã được buộc lại của bà ta, cười nói:

"Có việc lỡ thì giờ, hết cách, đi thôi!"

Quản Phương Nghi cũng không dám ở lâu. Hai người cưỡi chim điêu Xích Liệp bay lên không.

Lên trên không đón trăng sáng, bầu trời đầy sao, Ngưu Hữu Đạo lấy từ trong tay áo lên một cây trâm vàng, gọi:

"Hồng nương."

"Chuyện gì?". truyện xuyên nhanh

Quản Phương Nghi điều khiển chim đang làu bàu oán giận không chịu yên, quay lại nhìn, ánh mắt trợn lên sửng sốt, nhìn thấy cây trâm lấp lánh tỏa sáng dưới trăng.

Ngưu Hữu Đạo giơ tay, nhẹ nhàng cắm trên búi tóc nam mà bà ta đã hóa trang. Phần đuôi trâm vàng treo dây vàng lay động theo gió.

Quản Phương Nghi sững sờ nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo tỉ mỉ xem xét:

"Ánh mắt của ta không tệ, đổi lại trang phục phụ nữ nhất định càng đẹp mắt hơn."

Quản Phương Nghi giơ tay một cái lấy xuống, nghi ngờ hỏi:

"Từ đâu ra?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Đương nhiên là mua cho ngươi."

Quản Phương Nghi càng ngờ vực, lật qua lật lại xem:

"Mặt trời mọc từ hướng Tây, ngươi mà mua cho ta cái này? Ngươi bị rút gân chắc, mà không đúng!"

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên:

"Cái gì không đúng?"

Quản Phương Nghi đã bắt đầu động thủ, lục soát người hắn.