Đạo Quân

Chương 925: Xuất Phát Tới Yêu Ma Lĩnh




Ngưu Hữu Đạo kêu lên:

"Ngươi làm gì thế? Đừng táy máy tay chân."

"Ngươi là tên quỷ nghèo, trên người vốn không có tiền, lấy đâu ra tiền mua cho ta thứ này. Có phải ngươi giấu tiền riêng, hay là vào thành phát tài, lấy tiền nợ lão nương ra đây."

"Ta nói ngươi đấy, chẳng thú vị gì cả, lòng tốt như vậy lại bị coi là lòng lang dạ thú. Lão tử kiếm chút tiền mua cái này có gì khó hay sao?"

Vơ vét một trận, ngay cả miếng đồng cũng không có, Quản Phương Nghi không thể làm gì hơn là dừng tay, nửa tin nửa ngờ nói:

"Thực sự là mua cho ta?"

Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên trời:

"Lão tử thề với trời, vay tiền mua cho ngươi. Nếu có một câu nói dối, trời đánh ngũ lôi. Lần này ngươi hài lòng chưa?"

"Hi hi!"

Quản Phương Nghi cười run rẩy.

"Tin ngươi lần này."

Nói xong, bà ta xoay người điều khiển chim nhào xuống dưới.

Ngưu Hữu Đạo khó hiểu nói:

"Đi đâu?"

"Tìm chỗ thay quần áo. Nào có người đàn ông nào đeo cái này, đổi lại quần áo phụ nữ cho ngươi xem xem có dễ nhìn hay không."

"Ngươi có bị bệnh không, còn chưa ra khỏi phạm vi kinh thành, ngươi còn có lòng làm chuyện này. Trở về rồi đổi quần áo không được hay sao?"

"Không được! Đường dài từ từ, phải chờ tới năm nào tháng nào?"

Một chiếc đèn lồng, ánh đèn lắc lư. Một chiếc lư hương, khói xanh lượn lờ.

Thiệu Bình Ba ngồi khoanh chân trên giường, một tay chống trên bàn làm việc, một tay bê cuốn sách xem xét. Trên bàn có một bàn cờ chưa chơi xong. Người dưới ánh đèn có ý vị đầy ung dung, nho nhã.

Thiệu Tam Tỉnh đi vào, tới cạnh y giơ tay ra, nhiệt độ trong phòng không thấp, ông ta muốn cởi áo khoác chồn bạc trên người y xuống.

Nhấc cuốn sách lên, Thiệu Bình Ba cản tay ông ta lại. Thiệu Tam Tỉnh đành phải thôi, nhẹ giọng nói:

"Bệ hạ sợ đại công tử cô đơn nên sai người đưa tới hai mỹ nhân, sắc đẹp lẫn khí chất đều được chọn tốt nhất, nhận hay không nhận?"

Thiệu Bình Ba bình tĩnh:

"Quân ân không dám từ, thu xếp đi. Bên kia sao rồi?"

Thiệu Tam Tỉnh biết y hỏi việc gì, đáp:

"Đã thống kê cùng lúc với tin tức từ phía Đông truyền tới, hai bên tổn thất khoảng nghìn tu sĩ.

Ánh mắt Thiệu Bình Ba dời khỏi cuốn sách, nhìn về phía bàn cờ, đưa tay nhấc quân cờ trong bát lên, đặt một cờ trắng trên bàn, lại nhặt mấy quân cờ đen khác trên bàn vứt sang bên, sau đó tiếp tục xem sách của mình.

Dáng vẻ đọc sách khó hiểu này khiến Thiệu Tam Tỉnh nhận ra điều gì, thử hỏi:

"Đại công tử, phải chăng có gì muốn nói?"

Thiệu Bình Ba yên tĩnh đọc sách, không quan tâm ông ta.

Hầu hạ nhiều năm, Thiệu Tam Tỉnh hiểu y, không lên tiếng chính là không muốn nói, cũng không cần hỏi lại, liền khom mình lui ra ngoài, không quấy rầy nữa.

Thiệu Bình Ba liếc nhìn ông ta rời đi, ánh mắt lại trở về cuốn sách.

Đối với y, về mức độ nào đó mà nói, y không thua trên tay Ngưu Hữu Đạo, mà là thua trên tay đám tu sĩ kia. Đám tu sĩ kia can thiệp quá nhiều, dù ở nước Tấn cũng vậy. Trình độ khống chế này khiến y khó có thể triển khai.

Đặc biệt là đám học sinh mà y mang tới kia, như gặp phải một tấm sắt, lực cản cực lớn, khó có thể tham gia để tầng tầng lớp lớp phát huy năng lực. Nói trắng ra là, khó có thể nắm được thực quyền nhất định. Đó đều gốc rễ căn bản của hắn, gốc rễ không ổn, tương lai của y cũng khó ổn.

Bớt đi một chút là thêm một chút, tu sĩ tham dự ít đi, sẽ bắt đầu dùng người trong thế tục nhiều hơn, cần người có năng lực ra ngoài làm việc. Đối với những học sinh của y, hoặc đối với tình cảnh trước mắt, sự tình chính là như vậy.

Cho nước Triệu ba phần mười lợi ích, nước Tấn vẫn hung hăng không cho. Tấn, Vệ, Tề, thái độ của ba nước này đều không thể nào thống nhất. Thái độ của nước Tấn có buông lỏng là do y thúc đẩy.

Thứ dành cho Ngưu Hữu Đạo chính là tai ương ngập đầu, không chút báo trước.

Y cũng có thể nghĩ đến, ba đại phái nước Yến sẽ không để cho châu Nam dễ dàng phá cục, muốn kiềm chế châu Nam không thể nhúc nhích, mãi đến khi cục diện chuyển biến xấu mới nhẹ nhàng đẩy một cái là cái. Y muốn khiến cho Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm huyết một tay dồn vào châu Nam bị hủy hoại trong một ngày. Dưới đại thế, y muốn xem xem Ngưu Hữu Đạo còn có thể làm sao.

....................

Yêu ma lĩnh, tương tự với thành Trích Tinh, Băng Tuyết các, nằm trên cùng một dãy núi với Phiêu Miễu các, nhưng ở cách nhau rất xa.

Tuy cùng là tu sĩ, nhưng nhân loại vẫn có mức độ bài xích nhất định đối với yêu ma, quỷ quái. Vì vậy, yêu ma quỷ quái đều thích tới đây giao dịch.

Nói về mức độ nào đó, đây là một góc bị lãng quên, vì nguyên nhân địa hình đặc biệt, quanh năm bị mây đen bao phủ, khó gặp ánh mặt trời.

Kiến trúc chủ đạo của yêu ma lĩnh là đào móc trên ngọn núi to lớn. Trên một ngọn núi bị đào móc, đục đẽo thành hình đầu lâu to lớn, nơi này tên là Ma cung, vốn là tổng đàn của Ma giáo.

Có điều bây giờ Ma giáo đã dần dần sa sút, chỉ vì trong Ma giáo xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, Ô Thường!

Ô Tường, một trong chín Chí Tôn đương thời. Trước khi quật khởi, y là Hữu sứ của Ma giáo. Trong thời gian ngắn lúc đó đã xảy ra không ít chuyện lạ. Giáo chủ Ma giao và cũng là nghĩa phụ của Ô Thường đã chết. Ô Thường cũng không lên làm Giáo chủ Ma giáo, mà sau lần đó, Ma giáo đã không còn Giáo chủ, cũng không còn Hữu sứ.

Thánh nữ truyền thừa đã dâng thân cho Ma giáo từ nhiều năm trước lại nảy sinh tình yêu nam nữ với người. Ô Thường tức giận, Thánh nữ vừa chết, vị trí Thánh nữ Ma giáo cũng biến mất. Bây giờ Ma giáo chỉ có một Tả sứ.

Dưới thực lực tuyệt đối, Yêu ma lĩnh tự nhiên trở thành lãnh địa riêng của Ô Thường. Ô Thường nể tình cũ, không đánh đuổi người của Ma giáo. Ma giáo thành kẻ giữ nhà của Yêu ma lĩnh.

Tương tự với hàng ngũ của Thành chủ thành Trích Tinh, nói là người của Ô Thường, nhưng lại không phải người của Ô Thường.

Trên vách núi, Triệu Hùng Ca một chân treo vách núi, ngồi đó, một tay chống người, một tay cầm hồ lô rượu đổ vào trong miệng.

"Gào!" Trên sườn núi dốc cách đó không xa, Kim Mao Hống bỗng nhiên gào lên giận dữ với trời, răng nanh dữ tợn, vuốt sắc dọa người, đuôi vung vẩy như roi thép.

Dường như đang nhắc nhở Triệu Hùng Ca, có người đến, lại như cảm ứng được biến hóa của trời cao.

Mây đen vần vũ bao trùm cả bầu trời đang biến hóa, có một trụ sáng xuyên thấu qua, cảnh tượng vô cùng kỳ ảo, tăng thêm sắc thái khác cho thế giới âm trầm này.

Hồ lô rượu trong tay Triệu Hùng Ca cứng đờ, trên chòm râu dài quanh miệng có vết rượu, đôi mắt say mê ly nhìn cột sáng huyền hoặc kia, dường như đang nhớ về cái gì đó. Trong mắt ông ta đầy vẻ hồi ứng, đang chìm đắm trong chuyện cũ vui vẻ nào đó/

Cách đó không xa có người bay tới, là một người đàn ông luôn mỉm cười ung dung. Trong nụ cười của y chất chứa tang thương. Trên gương mặt cương nghị như dùng đao gọt thành lộ ra vẻ hiền hòa, thể hiện một dạng mị lực nam tính khác loại.

Thân mặc trang phục đen bằng tơ lụa, phiêu dật bay tới như tiên. Mái tóc dài đón giá phấp phới sau y phục. Tóc dài nửa đen nửa trắng, trắng ở phần đuôi.

Người này chính là Tả sứ Ma giáo, Nam Thiên Vô Phương.

Sau khi hạ xuống, hai tay y vung lên một cái, tay áo rộng lớn cùng vạt áo dài bay lượn, sau đó cũng ngồi khoanh chân bên cạnh Triệu Hùng Ca, nhìn dáng vẻ si mê của ông ta, hỏi:

"Cười cái gì?"

Triệu Hùng Ca trả lời như mê sảng:

"Đẹp quá!"

"Có thể." Nam Thiên Vô Phương cũng nhìn về phía cột sáng, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi chạy đi sơn trang Mao Lư đã làm kinh động vị kia, đã hỏi việc này."

Triệu Hùng Ca:

"Không buộc ngươi xử trí ta?"

"Không tìm được Ma điển, vị đó sẽ không dễ dàng giết ngươi. Vật kia còn có tác dụng đối với gã. Gã sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Nam Thiên Vô Phương đáp, xong lại hỏi:

"Ngươi là người cuối cùng tiếp xúc với Thánh nữ, ngươi thật sự chưa từng thấy Ma điển?"

Triệu Hùng Ca:

"Nói bao nhiêu lần, thật sự chưa từng thấy."

Nam Thiên Vô Phương:

"Chí ít ngươi cũng là người có khả năng biết tung tích của Ma điển nhất."

"Không biết." Triệu Hùng Ca trả lời, ngẩng đầu uống rượu.