Đạo Quân

Chương 983: Nếu Như Theo Kế Mà Thắng Ông Ta, Ta Cảm Thấy Có Phần Thắng Không Vẻ Vang Gì Cả (1)




Sau khi chư tướng tản đi, Thiệu Bình Ba ngồi nghe nhưng không hề có ý rời đi.

Thái Thúc Hùng thấy vậy, cười nói:

"Thiệu đại nhân chẳng lẽ có ý kiến khác?"

Thiệu Bình Ba bình thản đáp:

"Nếu Thương Triêu Tông lại bước ra chủ trì chiến cuộc, vậy chứng tỏ được Ngưu Hữu Đạo cho phép. Nếu Ngưu Hữu Đạo đã cho phép, chứng tỏ hắn sẽ không ngồi im xem."

Thái Thúc Hùng cười ha ha:

"Thế cuộc đã vậy, Ngưu Hữu Đạo há có thể chi phối? Thiệu đại nhân lo xa rồi."

Thiệu Bình Ba hơi khom mình:

"Người này thủ đoạn quỷ thần khó lường, bệ hạ không thể sơ ý, cũng không thể không phòng."

Nghe y nói vậy, Thái Thúc Hùng ngừng cười:

"Nguyện nghe cao kiến."

Thiệu Bình Ba:

"Thế cục trước mắt đang đi về hướng đã dự đoán, tiếp theo hẳn là nước Hàn sẽ ra tay, sau đó là nước Triệu không chịu cô đơn. Nhưng chẳng may Ngưu Hữu Đạo dùng biện pháp mà chúng ta không ngờ tới ngăn được cơn sóng dữ, kế hoạch của chúng ta sẽ bị phá. Đó tuyệt đối không phải là điều mà bệ hạ mong nhìn thấy. Huống hồ, bệ hạ đã có tâm ý mời chào Ngưu Hữu Đạo, mà nếu không dồn hắn lên tuyệt lộ, hắn sẽ không dễ dàng thần phục. Bởi vậy, quyết không thể để chiến sự nước Yến trở mình. Nếu thật sự xuất hiện cục diện chúng ta không muốn thấy, nhân lực mà nước Tấn để lại bên quân đội nước Yến sẽ phát huy được tác dụng!"

Thái Thúc Hùng hỏi:

"Như thế nào?"

Thiệu Bình Ba yên lặng nói:

"Ám sát Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh!"

Thái Thúc Hùng hơi híp mắt, khẽ vuốt râu...

Sau khi quân phòng thủ Thiết Môn quan đầu hàng, quân Tống như lũ vỡ đê tràn về phía đất đai của nước Yến. Các đạo quân nước Yến vây đuổi, chặn đường đều bại lui. Không ai có thể ngăn được thế tiến công của quân Tống.

Cho dù đã truyền tới tin tức triều đình lại dùng tới Thương Triêu Tông, nhưng vẫn không thể làm dịu thế tiến công của quân Tống và thế bại của quân Yến.

Một đội quân tiến lên, Đại Đô đốc của nước Tống là La Chiếu xách thương bạc, cưỡi ngựa trắng dẫn đầu, ý chí rất hăng hái!

Nếu trận chiến diệt quốc nhằm vào nước Yến này thành công, y sẽ nổi danh thiên cổ!

Một kỵ binh giục ngựa lao nhanh tới, cấp báo:

"Đại đô đốc, phía trước chiến báo. Năm lộ chư hầu châu Cung, châu Đồ, châu hạo, châu Phục, châu Trường của nước Yến đã dừng quấy rầy quân ta và lui lại. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Thương Triêu Tông đã lệnh cho Mông Sơn Minh nhậm chức Đông chinh Đại tướng quân. Mông Sơn Minh bây giờ đã tới trụ sở tại châu Trường, khẩn cấp gọi năm vị chư hầu về gặp, dự đoán lại muốn sắp xếp lại chiến sự nhằm vào quân ta."

"Mông Sơn Minh tự mình đến tiền tuyến?" La Chiếu giơ thương bạc trong tay lên, đại quân lập tức dừng tiến.

Thám tử báo:

"Bẩm Đại Đô đốc, đúng vậy! Nhận lệnh làm Đông chinh Đại tướng quân, chủ trì công việc giao chiến với quân ta."

Được nghe Mông Sơn Minh đến, chư tướng hai mặt nhìn nhau. Người có tên, cây có bóng, ở đây có ai chưa từng nghe danh Mông Sơn Minh? Nhớ năm đó vị này đã từng gây cho nước Tống bao nhiêu nhục nhã, làm cho nước Tống phải gả mấy vị công chúa để làm hòa.

Thậm chí có thể nói, toàn thể tướng lĩnh nước Tống đã từng bị bóng tối của Mông Sơn Minh trường kỳ bao phủ, vừa nghe cái tên này, thần kinh lập tức căng thẳng.

"Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận!"

La Chiếu trầm bổng cất tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói:

"Mông Sơn Minh, ta đã tri kỷ người này từ lâu, hận ông ta thoái ẩn quá sớm, vẫn không ngừng tiếc nuối! Bây giờ có cơ hội được đền bù mong muốn, thật là chuyện may lớn trong đời, sao có thể không vui! Người đâu, chuẩn bị một món quà quý, để bản Đô đốc đưa tới bày tỏ tâm ý."

Trong lời của y còn có mùi vị trêu tức.

Tặng lễ? Mọi người kinh ngạc.

Mưu sĩ Văn Du tò mò hỏi: "Đại đô đốc muốn tặng lễ cho Mông Sơn Minh?"

La Chiếu cười hỏi: "Chẳng lẽ không được tặng sao? Người ta đã tuổi đã cao mà vẫn còn kéo thân thể tàn phế ra trận, thật sự làm cho người ta kính nể, chúng ta có thể rộng rãi một tí."

Đám người nhìn nhau, nhìn gã ta, cảm thấy trong nụ cười đó cất giấu sự kỳ lạ, luôn cảm giác chuyện không hề đơn giản như vậy.

Trưởng lão Lăng Tiêu các - Tô Nguyên Bạch thúc ngựa tiến lên, cười hỏi: "Đại đô đốc chuẩn bị lễ vật gì để tặng vậy?"

Bên này tâm trạng của tu sĩ rất tốt, từ khi La Chiếu chỉ huy đại quân đánh vào cảnh nội nước Yến, chiến sự liên tiếp đều toàn thắng, chuyện diệt nước Yến đã nằm trong tầm tay, bởi vậy tu sĩ của các phe đều cực kì khách khí đối với gã ta.

"Ngựa! Nghe nói Mông Sơn Minh thích ngựa, đúng ý ta, đi, dắt con ngựa kia tới đây để ta mang đi tặng tướng quân."

La Chiếu hô lên một tiếng, lập tức có người nghe lệnh, chỉ chốc lát sau dắt tới một con bạch mã tốt, bắp thịt chắc khỏe, toàn thân trắng như tuyết, không có tí lông hỗn tạp nào, đây chính là lễ vật của tướng trấn thủ của Thiết Môn Quan - Liên An Sơn lúc đầu hàng dâng cho La Chiếu.

Mỗi ngựa thì chưa đủ, La Chiếu còn sai người ngay tại chỗ con ngựa may một cái áo khoác.

Dùng vải trắng may một cái áo khoác ngoài thân cho con ngựa, khiến cho người ta cảm thấy như đang đốt giấy chịu tang, vẻ mặt của mọi người đều rất cổ quái.

Văn Du cười nói: "Đại đô đốc tặng lễ vật này thật là "may mắn" đó."

Lời nói đùa này khiến đám người cười ầm lên, ai cũng đều biết là hắn ta đang cố tình nói ngược lại.

"Mông Sơn Minh không chịu nhận mình già, hãy nhìn ta kích thích hắn!" La Chiếu nói xong nhảy xuống ngựa, rồi lấy bút mực giấy nghiên, tự tay viết một phong thư gửi cho Mông Sơn Minh.

Người bên cạnh đến gần, xúm lại xem nội dung trên bức thư thì đều không ngừng cười ha ha, còn những tên đứng bên ngoài thì kiễng chân ngóng, nhưng cũng không thấy được đại đô đốc viết gì.

Sắp xếp người đưa ngựa và tin đi.

Sau đó, La Chiếu lại muốn tới chỗ bản đồ, triệu tập các tướng lại lần nữa bố trí kế hoạch tác chiến, sau khi các tướng đã hiểu ý, đều lĩnh mệnh riêng rồi đi chuẩn bị phần của mình.

Cấp cao tam đại phái của nước Tống sau khi đứng ngoài quan sát có chỗ không hiểu, Tô Nguyên Bạch hỏi một câu: "Đại đô đốc thay đổi kế hoạch tác chiến sao?"

La Chiếu gật đầu, giải thích cho mấy người nghe: "Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng cái quan trọng không thể xem nhẹ. Mông Minh Sơn là một đại danh tướng tuyệt không phải là hư danh, luận về kinh nghiệm sa trường thì mạnh hơn chúng ta nhiều, tài dụng binh rất cay độc, biến hóa khó lường, đoạt được Nam châu, tấn công Định châu cũng có thể thấy người này là gừng càng già càng cay, một khi để ông ta chiếm được nhân mã nước Yến.

Chúng ta tiếp tục đọ sức thì rất dễ chịu thua thiệt. Cứ dùng đúng cách đối phó bình thường là giao thủ với ông ta thật sự là không ổn, nhất định phải điều chỉnh ngay. Từ xưa đến nay, chuyện thất bại trong gang tấc chỉ bởi vì sự lơ là sơ suất nhiều vô số kể, chúng ta sao có thể đi theo vết xe đổ đó để rồi hối hận xé ruột xé gan? Đại Tống ta dùng toàn lực tiến công, nếu như sơ sẩy để thua trận thì làm gì còn mặt mũi nào trở về gặp Giang Đông phụ lão?"

Văn Du gật đầu, rất tán thành.

Trưởng lão Lăng Tiêu các - Tô Nguyên Bạch, trưởng lão Huyết Thần điện Đông Ứng Lai và trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi nhìn nhau, không hề nghĩ tới rằng xuất hiện một Mông Sơn Minh lại khiến La Chiếu phải thay đổi toàn bộ kế hoạch tác chiến.

Kế hoạch lúc trước rất đơn giản, chính là đánh bại nhân mã của nước Yến, hay rõ hơn chính là điều binh khiển tướng chiến một trận với quân Yến để giành chiến thắng.

Kế hoạch bây giờ lại là bỏ không cùng nước Yến giao chiến nữa, chỉ cần một mạch hạ được trở ngại phía trước, thẳng tiến đến kinh thành nước Yến!

Đông Ứng Lai có phần không hiểu, xin thỉnh giáo: "Không đánh bại nhân mã nước Yến, đoạt được Yến Kinh thì có lợi ích gì, lúc quay lại vẫn phải đánh một trận với nhân mã nước Yến sao?"

La Chiếu khoát tay nói: "Cũng không phải! Đây là lối đánh ổn thỏa nhất, Mông Sơn Minh ra tay thì sao có thể để nước Hàn tiếp tục đứng xem trò vui, cũng phải bức nước Hàn động thủ."