Đạo Quân

Chương 984: Nếu Như Theo Kế Mà Thắng Ông Ta, Ta Cảm Thấy Có Phần Thắng Không Vẻ Vang Gì Cả (2)




Ba vị trưởng lão nhìn nhau, vẫn còn hơi mơ hồ, không hiểu được ý trong đó.

Sau khi Vân Du suy nghĩ một lúc, vuốt râu nói: "Ta nghĩ ta đã hiểu được ý đồ của đại đô đốc."

"Ồ!" La Chiếu lộ ý cười, một bộ dáng ta ngược lại muốn nghe ngươi nói như thế nào.

Ba vị trưởng cùng nhìn Văn Du, trưởng lão Liệt Thiên cung - Thường Phi nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

Văn Du đi qua đi lại trước bản đồ, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chỉ vào bản đồ rồi từ từ nói ra: "Như lời của đại đô đốc nói, cho dù chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng đối đầu với Mông Sơn Minh vẫn không thể khinh thường. Mông Sơn Minh chỉ huy quân tác chiến, cùng với việc giao thủ trực diện, ai cũng không dám cam đoan rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với lại đấu trực diện cũng không phải là hành dộng sáng suốt, coi như chúng ta thắng thì tổn thất mà phe ta phải chịu cũng khó mà lường trước được. Mà giả dụ Mông Sơn Minh thua, chỉ sợ là ông ta cũng sẽ nghĩ cách cắn chúng ta một cái, một khi thế lực của chúng ta bị hao tổn nghiêm trọng, sau đó vào lúc chúng ta với nước Hàn chia nhau lãnh thổ nước Yến thì sẽ bị rơi vào thế hạ phong."

Tay vừa chỉ con đường phía tây tiến thủ của Yến Kinh vừa nói: "Lương thảo của quân nước Yến đã đứng trước cảnh túng quẫn, tất nhiên Mông Sơn Minh sẽ muốn tốc chiến tốc thắng, chúng ta không thể để ông ta đạt được. Đi hướng tây, gần như quân của nước Yến đã mất thế hiểm chỉ ở thế thủ mà thôi, khó ngăn cản được thế chẻ tre của quân ta, quân ta có thể thừa thắng xông lên phía tây, không dây dưa với những vùng xung quanh khác. Một khi Yến Kinh báo nguy, trên dưới nước Yến tất sẽ hoảng loạn, kinh thành sao có thể không thất thủ chứ? Tất nhiên sẽ có lệnh khẩn cấp cho nhân mã khắp nơi nhanh chóng gấp rút tiếp viện, cho dù Mông Sơn Minh có thể đánh thì làm được gì? Cũng là hữu tâm vô lực mà thôi, chỉ có thể đuổi theo sau quân ta.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

"Lương thảo của quân Mông Sơn Minh vốn đang gặp khó khăn, như vậy nếu hắn đi đến đây, thì sẽ rất mất thời gian, cho dù đuổi kịp chúng ta, thì sẽ hao tổn bao nhiêu? Đến lúc này, nếu quân ta cùng giao chiến với quân của Mông Sơn Minh, đợi cho đến khi quân ông ta hết lương thực, không cần chiến cũng tự bại thôi. Mà Yến Kinh một khi báo nguy, còn có một đội quân chỉ sợ là muốn bất động cũng không được."

Hắn ta lại đưa tay chỉ vùng Bắc châu của nước Yến: "Yến Kinh báo nguy, quân ở phía đông có thẻ chặn lại giúp ta, mắt thấy quân Mông Sơn Minh khó mà có thể cứu viện sớm muộn gì cũng sẽ bại, tất nhiên sẽ gấp gáp thúc giục quân đội phía bắc đến giúp. Phòng ngự ở phía bắc nước Yến sẽ buông lỏng, nước Hàn há có thể bỏ lỡ cơ hội này? Đến thời cơ thích hợp, tất nhiên bọn họ sẽ xuất binh tiến công!"

Đông Ứng Lai du dự, hỏi: "Nếu như tầng lớp cao của nước Yế vứt bỏ kinh thành để chạy trốn thì sao?"

Văn Du: "Đến mức độ này sao có thể do hoàng đế nước Yến quyết định? Dễ dàng đi qua đi lại chính là ý nghĩ của các vị pháp sư, vứt bỏ kinh thành để chạy trốn, chẳng lẽ có thể không thèm để ý đến tất cả triều thần ư? Kinh thành quan viên lớn nhỏ có bao nhiêu? Hơn nữa còn có bao nhiêu gia quyến nữa? Không phải nói trốn thì có thể trốn, tất nhiên cũng bị đại quân ta bao vây, chắc chắn sẽ chiêu quân phía bắc đến tiếp viện. Cứ coi như có thể trốn, cũng không thể nào là chỉ có một ít tu dẫn theo một ít quan viên lớn bỏ trốn, khẳng định là sẽ có quân kinh thành hộ tống một nhóm người bỏ trốn, không có khả năng bỏ lại đại quân của kinh thành, quân ta tất sẽ truy kích, đối phương vẫn phải gấp rút điều quân phía bắc đến cứu viện."

"Lui mười ngàn bước mà nói, dù cho tu sĩ của nước Yến dẫn tầng lớp cao của triều đình bỏ trốn, có thể chạy đi đâu? Quân bại vong phía đông sắp đến, cũng không an toàn, chỉ có thể bỏ trốn về phía bắc nơi có trọng binh tập kết. Đến lúc đó quân ta mặc kệ bọn họ, sau khi giải quyết xong truyện trước mắt, có thể trực tiếp tạo ra giới nghiêm trong kinh thành nước Yến, nước Hàn làm sao có thể ngồi nhìn nước ta chiếm được nước Yến một cách mỹ mãn như vậy, nhất định sẽ quyết liệt xuất binh tiến công phòng tuyến phía bắc nước Yến để tham dự vào việc chia lãnh thổ."

"Cho nên chiêu này của đại đô đốc cực kì cao minh, cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, tầng lớp trên của nước Yên cũng sẽ không thèm để ý đến sự sống chết của Mông Sơn Minh đâu, chỉ lo cái mạng của mình thôi, tất sẽ liều mạng thúc giục, quân ta dù hao tổn cũng có thể tiêu diệt được! Bởi vậy chẳng những có thể thắng mà còn dưới tình huống thắng một cách chắc chắn mà không tổn thất nhiều, vậy sao cần phải dây dưa với Mông Sơn Minh đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, kể cả chúng ta sợ ông ta thì làm sao?"

"Ha ha!" La Chiếu cười hả hê, giơ tay vỗ vỗ vai Văn Du: "Người hiểu ta chỉ có Văn Du đây!"

Văn Du cười, khom lưng chắp tay, khiêm tốn một phen.

Ba vị trưởng lão bừng tỉnh hiểu ra, nếu nói như thế thắng lợi là không thể nghi ngờ gì nữa, lập tức từng người đều lộ ra sự kinh ngạc vui mừng.

Tô Nguyên Bạch vỗ tay tán thành nói: "Đại đô đốc thật sự là kỳ tài bày mưu tính kế! Trận chiến này, một khi đại đô đốc đánh bại Mông Sơn Minh, chắc chắn danh tiếng của đại đô đốc sẽ trở thành bất hủ!"

La Chiếu cười haha, sau khi khoát tay, lại thở dài: "Ta có vài phần muốn quyết đấu trực diện với Mông Sơn Minh một trận, nếu như theo kế mà thắng ông ta, ta cảm thấy có phần thắng không vẻ vang gì cả."

"Haiz!" Thường Phi khinh thường nói: "Trên chiến trường không từ thủ đoạn, không nên để ý quá nhiều như vậy, chẳng lẽ chưa nghe chuyện binh bất yếm trá sao, thắng chính là thắng, trên chiến trường nào có cái gì thắng mà không vẻ vang. Chúng ta may mắn theo quân ta, tận mắt chứng kiến danh tiếng của đại đô đốc trở thành bất hủ, quả thật là chuyện may mắn của đời này!"

La Chiếu chắp tay: "Kế tiếp còn phải trông cậy vào sự phối hợp đắc lực của các vị."

Ba vị trưởng lão cũng cùng chắp tay đáp lễ, đồng thời nói: "Nhất định sẽ hết sức phối hợp, tất sẽ không gây ra sai lầm cho chiến sự của đại đô đốc!"

La Chiếu cảm ơn, rồi quay đầu nhìn về phương xa: "Không biết sau khi Mông Sơn Minh nhận được lễ vật của ta, có thể bị kích thích phát ra máu nóng, quyết một trận tử chiến với ta không?"

...

Ở bên ngoài trướng chủ soái của quân Trường châu, rốt cuộc người cũng đến đông đủ, Từ Cảnh Nguyệt, An Hiển Triệu, Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu cùng nhau đi vào.

Trước người chưa tới đủ, Mông Sơn Minh ở trong trướng không thấy, người tới trước đành phải thành thành thật thật đứng ở bên ngoài trướng chờ.

Bốn người đi vào, nhìn Mông Sơn Minh đang ngồi thẳng lưng trên xe lăn, trong lòng ai cũng đều trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đồng thời chắp tay hành lễ: "Tham kiến đại soái!"

Mông Sơn Minh: "Đều là chư hầu một phương, không cần phải khách khí với một ông lão tàn phế như ta đâu. Trước đó ta còn nói Trương Hổ, thật sự là già rồi, trí nhớ kém, cuộc chiến này của các vị, ta xem không hiểu, cho nên cố ý mời chư vị đến để thính giáo một ít, có hơi mạo phạm và lỗ mãng, mong rằng chư vị thứ tội."

Trong đó gồm có cả Trương Hổ, năm vị chư hầu ai cũng đều xấu hổ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Vẻ mặt các trưởng lão của tam đại phái ở một bên thì không dễ chịu, thật sự là quá rõ ràng có thể nhìn ra năm vị chư hầu ở trước mặt Mông Sơn Minh đều thành thật, thở mạnh cũng không dám, vẻ bề ngoài còn trung thực hơn bọn họ, khiến cho trong lòng những người ở đây không thoải mái.

Từ Cảnh Nguyệt cười gượng một tiếng, thử nói: "Đại soái nói như vậy, năm người chúng ta thật sự cảm thấy xấu hổ vô cùng."

Mông Sơn Minh ngồi kia không nhúc nhích tí nào, chỉ có miệng nói: " Ở Bắc châu, Thiệu Đăng Vân trấn thủ trong địa đề phòng nước Hàn không thoát thân được, ở Bột châu có Trần Cửu, Kỳ châu có quân của Ngô Khang An và quân của triều đình lẫn lộn cũng khó có thể thoát thân.”