Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thiên

Chương 49: Cầm Tiên




Chương 49: Cầm Tiên

Đúng lúc Chân ý của Đạo Tà bắt đầu thu lại, hắn không nghĩ tới phía sau mình vậy mà đã xuất hiện lấy một người khác.

Hắn quay ra, liền bị ánh nhìn đó làm cho giật mình, lập tức vội nói: “Công chúa điện hạ, ta thực không cố ý!”

Người này lại chính là Hồng Bạch Y, đại công chúa vừa mới theo đến Tế Đàn, nhưng không hiểu sao hiện giờ nàng lại quay về đây. Cũng lại vô tình bắt gặp được hắn đúng lúc đang tu luyện gây ra động tĩnh lớn như vậy.

“Bất cẩn quá! Nhưng do vừa ngộ ra Chân ý nên không thể để ý xung quanh kỹ càng! Nhưng sao công chúa này tại sao lại đột ngột quay về?” Đạo Tà than thở thầm nghĩ, sau đó nhanh chóng hướng đến Hồng Bạch Y tỏ vẻ ái ngại.

“Ngươi cũng biết đàn? Vũ Ngân nhặt được tên như ngươi ở đâu?” Hồng Bạch Y lại như không để ý đến chuyện này, nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên cùng tò mò hơn về tên hầu cận này.

“Điện hạ, ta thực lòng chỉ muốn thử một chút. Sau khi nghe thấy tiếng đàn của người, cảm giác như có sự trói buộc trong lòng mình cần giải tỏa!” Đạo Tà đáp lại, lời hắn nói ra chính là cảm ngộ của bản thân khi nghe Hồng Bạch Y đàn.

Khiến cho nàng thoáng thay đổi sắc mặt, Hồng Bạch Y ngay lập tức hỏi: “Ngươi cũng cảm nhận được như vậy? Rốt cuộc thì ngươi là kẻ nào?”

Hồng Bạch Y lúc này không thể nào cho rằng Đạo Tà là một tên hầu cận bình thường được nữa. Trong mắt nàng, người có thể nhìn ra được loại ý nghĩ ẩn trong tiếng đàn đó thì đều có phần đặc biệt cả.

“Khúc đàn đó là do sư phụ ta viết ra, nàng cũng nói chính là muốn bày tỏ sự vây hãm của bản thân bên trong Hoàng Mộ, muốn được một lần ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh tượng thiên nhiên vạn vật! Đến phụ hoàng khi nghe còn chưa thể nhìn ra ngay lần đầu, làm sao hắn có thể?” Trong đầu Hồng Bạch Y liên tục suy nghĩ, cảm giác với người trước mắt này càng lúc càng trở nên nguy hiểm.

Đạo Tà khẽ híp mắt, sau đó nhanh chân dậm xuống, một bước tới trước mặt Hồng Bạch Y, mặt đối mặt sát nhau, đồng thời nói: “Trong lòng điện hạ có chuyện buồn, ta muốn giúp người thoát khỏi nó!”

Hồng Bạch Y vội lui ra sau một bước, gương mặt lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh băng: “Cẩu nô tài, ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng giống như Vũ Ngân sao? Mau nói, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Hồng Bạch Y đồng thời lấy ra bảo kiếm, giương lên chỉ thẳng vào Đạo Tà, khí tức mạnh mẽ xuất hiện muốn không chế hắn.

Đạo Tà khẽ cười, sau đó để mặc cho nàng ta không chế bản thân, một luồng kiếm quang hóa thành sợi dây quấn chặt xung quanh cơ thể hắn, tay chân không thể động đậy.

Thấy đối phương không phản kháng, Hồng Bạch Y tiến lại gần, tay điểm ra phong bế tu vi Đạo Tà lại, hắn hoàn toàn trở thành một kẻ bình thường.

Sau đó, Bạch Y lại kề kiếm lên cổ hắn, miệng hỏi: “Nói mau, ngươi có phải người Ma Giáo phái đến?”

Tuy biết khả năng Đạo Tà là người Ma giáo không cao, bởi vì tại bên trong hoàng cung được Thần Hỏa bảo hộ, chút ma khí xuất hiện liền có thể cảm ứng ra. Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng là kẻ bên ngoài được bọn hắn chuẩn bị trước.

Đạo Tà làm ra vẻ vô tội, vội vã nói: “Điện hạ, thực sự ta không có ý xấu! Đúng là ta cảm nhận được trong khúc đàn đó của điện hạ có nỗi niềm, thế nên thực sự muốn giúp a!”

Hồng Bạch Y vẫn không tin, thế nhưng vẫn thử hỏi: “Ngươi định giải quyết bằng cách nào?”

“Điện hạ không thả ra, ta cũng không thể nói!” Đạo Tà lắc đầu, bỗng chốc thở dài một hơi thất vọng.

“Hừ, cũng chỉ là trò lừa vặt vãnh! Ngươi không nói, bản cung liền một kiếm g·iết c·hết! Thậm chí sẽ dùng biện pháp càng kinh khủng hơn!” Hồng Bạch Y tức giận, trong ánh mắt hiện ra hàn quang nhìn hắn nói.

“Không, ta không nghĩ điện hạ có thể g·iết được ta!” Đạo Tà khẽ lắc đầu, lại mỉm cười nhìn nàng, để cho sự lặng im khiến nàng suy nghĩ.

“Hắn rốt cuộc có ý gì? Nếu muốn thoát thì cũng đã không để mặc cho ta khống chế. Không lẽ thực sự chỉ là một kẻ bình thường?” Hồng Bạch Y suy nghĩ, nhưng vẫn không quên đề phòng Đạo Tà giở chiêu trò.

“Không, hắn đang giấu thực lực! Nhưng tại sao cần phải làm như vậy? Để cho ta phong ấn tu vi chẳng phải là chịu c·hết sao? Không lẽ hắn biết chuyện gì đó?” Trong đầu nàng liên tục suy ngẫm, cuối cùng nhìn lên ánh mắt hoàn toàn không có ý tốt của Đạo Tà, mở miệng nói:

“Ta có thể thả ngươi ra, thế nhưng tu vi vẫn bị phong ấn lại! Sau đó lập tức đi theo ta!”

Đạo Tà cảm thấy cơ thể được nới lỏng, nhẹ nhàng duỗi hai tay một hồi như thể rất mỏi, sau đó lại nói: “Nhưng điện hạ, ta là người của thất công chúa, ngươi định đoạt ta lại cho riêng mình sao?”

Nghe thấy hắn nói vậy, Hồng Bạch Y trừng mắt: “Đừng nói lung tung! Mau đi theo ta! Vũ Ngân sẽ do tự ta nói chuyện!”

Nàng nói xong lập tức dậm chân bước đi, khiến Đạo Tà cũng chạy theo sau, lúc này hắn không dùng tu vi nên tốc độ hơi chậm.



“Nhưng điện hạ, chẳng phải ngươi cần đến chuẩn bị cho Đại Điển sao? Tại sao lại quay về đây?” Đạo Tà vừa chạy phía sau Hồng Bạch Y vừa hỏi.

Tuy nàng rất không muốn trả lời, thế nhưng vẫn nói: “Bình thường vốn dĩ ta không hay xen vào những chuyện như vậy, chỉ chuyên tâm tu luyện cùng nghiên cứu Cầm đạo! Ngươi muốn hỏi những chuyện đó làm gì?”

Đạo Tà thản nhiên đáp: “Tại ta cảm thấy hứng thú!”

“Hừng thú? Hắn hứng thú cái gì? Không lẽ là hứng thú với bản thân ta? Không được, không được nghĩ đến!” Hồng Bạch Y bất chợt hiện lên những suy nghĩ khiến nàng không kiểm soát được, nhanh chóng xóa chúng đi, tiếp tục hướng đến phía trước.

Hai người đi đến một nơi, đứng trước cánh cổng có ghi hai chữ “Hoàng Mộ”. Đạo Tà nhìn vào đó, đoán chừng chính là nơi chôn cất, cũng không hỏi mà trực tiếp theo chân Bạch Y bước vào trong.

Đến trước một lăng mộ cổ kính, cửa mộ rất lớn, giống như thể một tòa cung điện vậy. Hồng Bạch Y dẫn theo Đạo Tà vào bên trong, đến trước một cánh cửa đá nhỏ khác, bỗng khom lưng nói: “Sư phụ, đồ nhi đến thăm người!”

Vừa nói xong, cánh cửa lập tức bị kéo sang một bên, hiện ra bên trong là một gian phòng âm u lạnh lẽo, chỉ có tiếng đàn vang lên.

“Đây là…hóa ra là vậy! Khúc đàn đó chính xác là của người này!” Đạo Tà ngạc nhiên, lúc này hắn có thể nghe được ý cảnh bên trong tiếng đàn rõ ràng tương tự với khi Hồng Bạch Y tạo ra. Thế nhưng nó lại càng mạnh mẽ hơn, giống như là tự bản thân đang nói vậy.

“Hửm? Bạch Y, hắn là ai? Nam nhân của ngươi? Cuối cùng đã tìm được rồi sao?” Giọng nói bên trong truyền tới, là giọng của một nữ nhân, độ tuổi đoán chừng đã rất già, khí huyết không còn lại bao nhiêu.

Hồng Bạch Y sửng sốt, vội vã phản bác: “Không phải, sư phụ! Hắn chỉ là một tên nô tài, nhưng hắn lại nhìn ra được ý cảnh!”

Lão bà nghe vậy lập tức quay ra, gương mặt nhăn nheo giã cỗi kèm theo tử khí bám quanh, gần như có thể coi là một n·gười c·hết không hơn.

Đạo Tà nhìn người này, cảm giác bên trong cơ thể có đế nguyên phản ứng như gặp được thứ đối nghịch, hắn nhanh chóng kìm lại, sau đó nói: “Tại hạ theo Bạch Y điện hạ tới đây, định sẽ giúp tiền bối khỏi bệnh!”

“Bệnh? Ha ha, ngươi nghĩ ta mắc bệnh có thể chữa khỏi sao? Tiểu tử, bây giờ ngươi nhìn ta xem, tự tin còn lại mấy phần?” Lão bà cười, khiến cho tử khí xung quanh căn phòng cuồn cuộn như gió.

“Tự tin hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tiền bối có thứ gì đáng để ta tự tin hay không?” Đạo Tà ung dung nói, với loại tử khí thế này, một khi đế nguyên trong cơ thể hiện ra, liền tiêu tan hết thảy.

“Hừ, ngông cuồng! Bạch Y, ngươi không muốn hắn c·hết thì dẫn hắn đi trước khi ta đổi ý!” Lão bà quay ra nói với Hồng Bạch Y, giọng điệu vô cùng khó chịu.

Hồng Bạch Y vội cúi đầu, sau đó quay sang nói với Đạo Tà: “Mau ra ngoài cùng ta!”

Nói xong, nàng quay đầu bước ra, thế nhưng Đạo Tà vẫn còn đứng im lặng tại đó không di chuyển.

“Ngươi muốn c·hết?” Hồng Bạch Y vội nói, cũng không hiểu sao bản thân lại lo lắng cho hắn như vậy.

Lão bà kia lập tức trừng mắt, tay đưa lên khẽ gảy một sợi dây đàn, khiến cho tử khí bốn hướng hội tụ, hình thành đao mang chém tới hắn.

Đứng trước tử khí chất chứa uy năng đáng sợ, trên người Đạo Tà hiện ra kim sắc hào quang, khiến cho đao mang vừa chạm tới liền biến mất, như thể bị ma diệt không còn tồn trong thiên địa nữa.

“Hử? Không thể nào!” Lão bà tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lại tiếp tục vung tay, tạo ra vô số lưỡi đao tử khí chém đến liên tục.

Nhưng vẫn không có hiệu quả gì, chỉ cần tử khí chạm đến hào quang kim sắc liền lập tức tiêu tán, không sót lại chút khí tức nào.

Đúng lúc này, Đạo Tà vung tay hất bay Hồng Bạch Y ra bên ngoài, sau đó lại lấy tay kéo mạnh một cái khiến cho cửa đá đóng sập lại.

Bên trong gian phòng chỉ còn lấy hai người, lúc này khí chất trên người hắn bộc phát toàn bộ, bên trong kim sắc hào quang lấp lánh hiện ra một vẻ mặt tà dị vô cùng, như thể một tên ma đầu mặc lên hoàng bào đế vương đang nhìn lão bà.

“Ngươi…là kẻ nào?” Lão bà kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình thường lại, giọng nói phát ra như âm hồn bất tán.

“Lão bà, ngươi bị nhốt tại đây hẳn là do kẻ nào đó ép buộc đi! Tại sao không thoát ra bên ngoài?” Đạo Tà mở miệng hỏi, lúc này cũng không còn gì kiêng kỵ nữa.

“Ta cần phải trả lời ngươi? Tiểu tử không tầm thường, thế nhưng ngươi tự tin có thể làm gì ta?” Lão bà lạnh giọng đáp.

“Ta có thể giúp ngươi trừ bỏ đi tử khí nhập thể, thậm chí cho ngươi cách khống chế tử khí! Nhưng với một điều kiện!” Đạo Tà vào thẳng vấn đề, đối với loại cường giả như thế này, hắn không cần phải dây dưa lời nói quá nhiều.



“Thực sự? Nếu vậy thì điều kiện của ngươi là gì?” Lão bà tỏ ra kinh ngạc, sau đó lại cẩn thận hỏi hắn.

“Ngươi bị nhốt ở đây hẳn cũng là do hoàng tộc gây ra đúng không?” Đạo Tà chưa nói mà lại hỏi đối phương một câu.

“Nếu đúng như vậy thì sao? Ngươi là do bọn hắn phái đến thăm dò ta?” Lão bà bỗng nhiên trầm xuống, lúc này khí tức dường như đang đề phòng nhiều hơn.

Đạo Tà thấy vậy, trên miệng khẽ mỉm cười, lập tức nói: “Ta muốn diệt hoàng tộc!”

Nghe được hắn nói thế, ánh mắt lão bà nhanh chóng biến chuyển, có chút không dám tin thế nhưng lại rất mong chờ, vội hỏi: “Ngươi chắc chắn? Ngươi có thù hận gì với hoàng tộc?”

Đạo Tà lắc đầu, hắn làm gì có hận thù với ai, chỉ có điều hoàng tộc có thứ mà hắn muốn, mà hắn thì không thể chờ đợi lâu được.

Sau đó, Đạo Tà vung tay, hình thành nên một luồng kim sắc lực lượng xông tới phía đối phương, mặc cho vô số tử khí cản trở xung quanh, cứ thế xuyên phá mà thâm nhập vào cơ thể của nàng, đánh tan đi tử khí bám dính lấy từ tận bên trong huyết mạch cùng đan điền.

Lão bà cảm nhận thấy sự thư thái rõ rệt, gương mặt lúc này đã dần dần hiện lên tinh quang, thần thái hồng hào trở lại trong phút chốc. Khí tức tu vi dần dần tăng lên, cuối cùng như một t·iếng n·ổ rất lớn, tu vi dừng lại, xung quanh còn lượn lờ vài đường vân, chính là chân ý thiên địa.

“Thực sự cũng có ngày này! Đa tạ!” Lão bà khôi phục hoàn toàn, cảm thấy sinh mệnh đang dần dần quay trở lại, lập tức gật đầu đối Đạo Tà.

Sau đó, lại nhìn hắn nói: “Ngươi đã giúp ta, vậy hiện tại ta cũng nên đáp trả. Chỉ có điều, hoàng tộc có Hồng Thiên Quân sau lưng chống đỡ, rất khó!”

“Hồng Thiên Quân? Ý ngươi muốn nói là Hồng Đế?” Đạo Tà dò hỏi, đây là lần đầu hắn nghe thấy cái tên này.

“Hồng Đế sao? Vậy là hắn đã bước vào Thần cảnh, thật không ngờ, ha ha!” Lão bà cười to, nhưng tiếng cười chỉ mang theo nỗi oán hận vô biên. Sau đó lại nói: “Hai trăm năm trước, hắn rút ra huyết mạch của muội muội ta để luyện hóa một phần Thần Hỏa. Khi ta biết chuyện mà chạy tới thì hắn đã thành công, muội muội cũng vì thế mà c·hết. Còn bản thân ta lại bị hắn bắt giam bên trong lăng mộ này, mặc cho tử khí h·ành h·ạ đến tận bây giờ.”

Đạo Tà ngạc nhiên, vốn hắn còn không nghĩ Hồng Đế là người như vậy, xem ra cũng là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy cớ sao ngươi không tìm cách thoát ra? Hồng Bạch Y tại sao lại trở thành đệ tử của ngươi?”

Càng lúc Đạo Tà càng cảm nhận được bố cục bên trong này sâu hơn, như thể lặn xuống một cái hồ vì tưởng nó nông cạn, nhưng càng xuống thì càng phát hiện ra vẫn còn cách đáy hồ rất xa.

Lão bà nghe hỏi, không có trả lời, bản thân lại quay lưng ngồi xuống trước cây đàn, đưa tay lên chuẩn bị gảy.

Tiếng đàn bỗng chốc vang lên, kéo theo một thứ khí thế hào hùng nhiệt huyết của thiếu niên, tuy nhiên, bên trong đó chất chứa một nỗi ai oán khó tả, vừa yêu vừa hận không nói thành lời.

Tử khí xung quanh bị tiếng đàn ảnh hưởng, nhanh chóng hội tụ xung quanh người lão bà một lần nữa, hóa thành vô số gương mặt oan hồn gào thét, như thể bọn chúng cũng đã bị tiếng đàn ảnh hưởng tới.

Tiếp sau đó, lại có thêm luồng hào quang tam sắc xuất hiện, lượn xung quanh và xua đi tử khí lại gần. Lực lượng sau đó dần dần khiến cho không gian xung quanh hiện ra hình ảnh muôn hoa đua nở, gió thổi nhẹ nhàng, nước chảy đều đặn.

“Ba loại Chân ý! Lão bà này có Linh mạch tam thuộc tính?” Đạo Tà quan sát, hắn lập tức nhận ra loại lực lượng tam sắc đó chính là do kết hợp của ba loại Chân ý thiên địa mà thành, trong đó chính là mộc, phong, thủy thuộc tính.

Tiếng đàn vẫn tiếp tục ngân cao hơn nữa, dần dần đạt đến đỉnh điểm cũng chính là lúc mà Chân ý bùng nổ, kéo theo linh khí xung quanh b·ạo đ·ộng, tạo nên gió lốc cuồn cuộn xông phá cả lăng mộ này.



Đá vụn rơi vãi đầy trên mặt đất, để lộ ra những đường vân trận pháp bao vây xung quanh, những đường vân lại đang hấp thụ hết thảy tử khí bên ngoài truyền vào bên trong. Đây là cách mà lão bà này bị tử khi t·ra t·ấn suốt hàng trăm năm.

“Trận pháp thiên giai? Thảo nào mà lão bà này không thoát ra được!” Đạo Tà nhận ra tác dụng của loại trận này.

Đây là một loại trận pháp có khả năng hấp thu tử khí từ bên ngoài, sau đó nhốt lại toàn bộ bên trong nó. Tử khí chỉ có vào không có ra, cũng có nghĩa bất kể thứ gì có tử khí bám lên cũng không thoát được khỏi trận pháp. Ngoại trừ thực lực đủ mạnh hoặc có khả năng hóa giải nó.

Nhưng trận pháp thiên giai tại Địa Giới đã thuộc hàng cao cấp nhất, dù là đỉnh phong cường giả nơi này cũng khó lòng mà dùng lực phá trận. Thế nên, bên trong người vị lão bà này bị tử khí ngấm lên, vừa khiến thực lực đại giảm vừa khiến không cách nào ra khỏi trận pháp.

“Hồng Đế cũng thật độc! Dùng cách này t·ra t·ấn đích thực là tối ác độc! Nhưng rất nhanh, có lẽ ngươi cũng sắp được trải nghiệm cảm giác này một lần a!” Đạo Tà cười lạnh.



Hắn trông thấy lúc này chính là lão bà kia được lực lượng nâng lên, cùng với cây đàn trước mặt mà thản nhiên bay ra khỏi trận pháp không hề hấn gì cả, đã không còn tử khí trong người nữa rồi.

“Tiểu tử, ngươi còn muốn ở lại đây? Không mau chạy đi, lúc đó Hồng Đế tới đây ta cũng khó bảo vệ nổi ngươi!” Lão bà nhìn xuống dưới nói với Đạo Tà.

Nhưng hắn lập tức lắc đầu, sau đó nói lại: “Ta còn chưa tặng ngươi một vật cuối cùng đây! Nhận lấy!”

Hắn lập tức xuất ra một đạo hồn lực, sau đó điều khiển nó hướng đến trước mặt lão bà, sau đó cười: “Đây là Tử Linh m Ba Quyết, thứ mà Hồng Thiên Quân dùng để h·ành h·ạ ngươi trăm năm, đến lúc đó hãy trả cho hắn!”

Vị lão bà nhìn lấy đạo hồn lực của hắn, tuy rằng nhìn ra được không đơn giản chỉ là gửi tặng thần công, mà còn có ý định muốn bản thân quy phục hắn. Thế nhưng, cảm nhận được uy lực của môn thần công này cùng với lời nói của Đạo Tà, lão bà trực tiếp thu lấy, để cho đạo hồn lực tiến vào bên trong hồn hải.

Đạo Tà lúc này mới tỏ ra hài lòng, vừa rồi là hắn cho lão bà đó đưa ra lựa chọn. Nếu không chọn quy phục hắn thì cũng không quan trọng, hắn chắc chắn sau này cũng không bị nàng trở mặt. Nhưng nếu chọn quy phục, chỉ có thể nói lão bà này may mắn!

“Hiện tại ngươi tạm thời tìm một nơi tăng thực lực, nếu không ngại có thể tìm tới Hắc Ma Uyên, đó là địa bàn Hắc Uyên Ma Giáo, tại đó sẽ có người thu xếp cho ngươi!” Đạo Tà nói lời cuối cùng, sau đó bản thân hóa thành luồng kim quang quay trở lại đình viện lúc sáng.

Lão bà đó nhìn theo hắn một hồi, lúc này bên trong hồn hải đã có thêm một đạo hồn lực của hắn, hình dạng giống như một ấn ký cổ lão, không chế lấy ý định của bà ta.

“Không nghĩ đến có ngày Cầm Tiên như ta lại th·ành h·ạ nhân của một tiểu tử! Nhưng hắn lấy đâu ra loại thần công này?” Lão bà có hiệu là Cầm Tiên, hiện tại mới chú ý đến công pháp mà Đạo Tà đưa cho, lập tức kích động.

“Cầm Tiên, mau quay lại cho ta!” Đúng lúc này, giọng nói như thần minh truyền đến từ xa, một luồng xích sắc hỏa diễm đang lao đến với tốc độ cực nhanh, như thể muốn xé mở không gian.

Cầm Tiên hừ lạnh, dù không muốn thế nhưng thực lực hiện tại không thể chống lại được đối phương. Chỉ thấy bà ta bấm tay pháp quyết, liền khiến cho xung quanh cơ thể bao bọc bởi Phong Chân ý, gần như hòa làm một với gió mà lao đi.

Thực lực đối đầu thì không có, thế nhưng thực lực chạy trốn thì ai cũng phải có!

Cầm Tiên hướng về phía Bắc mà chạy, sau đó tìm đến Hắc Ma Uyên như lời Đạo Tà nói.



Đạo Tà quay về đình viện khi đó, lúc này vẫn chỉ thấy Hồng Bạch Y lặng lẽ ngồi trước cây đàn, nàng không động mà lại im lặng suy tư chuyện gì.

Cảm giác có người đến, Hồng Bạch Y lập tức quay ra, bỗng nhiên hai mắt trùng xuống, mở miệng: “Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”

Bước đến là Đạo Tà, hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó cười nói: “Ta cũng thắc mắc, tại sao điện hạ lại bái một tù nhân là sư phụ? Hoàng đế có biết chuyện này không?”

Hồng Bạch Y mở trừng hai mắt, chuyện này có cả lão tổ Hồng Đế cũng đã biết thế nên nàng không lo lắng. Nhưng chuyện Đạo Tà cũng biết thân phận của Cầm Tiên, cùng với dị động vừa xảy ra hướng đó, khiến cho nàng cảm giác bất an. Lập tức hỏi: “Chuyện này lão tổ cũng đã biết, đồng thời cho phép ta!”

Sau đó đổi giọng, âm thanh trầm ngâm: “Vừa rồi, tại nơi đó, ngươi cùng sư phụ đã làm chuyện gì? Có phải nàng đã thoát khốn?”

Hồng Bạch Y đoán được, cũng không khó để nghĩ đến khả năng này. Bản thân cũng không mong muốn sư phụ bị giam giữ và t·ra t·ấn bên trong đó, nhưng lại sợ khi nàng ra ngoài, sẽ bị lão tổ t·ruy s·át, lần này sẽ ít khả năng sống hơn lần trước.

“Yên tâm! Lão bà đó sẽ không xảy ra chuyện gì! Ngược lại là ngươi, có lẽ Hồng Đế sắp đến hỏi chuyện a!” Đạo Tà khẽ cười, ánh mắt nhìn lên phía trên trời. Lúc này, một đạo xích viêm xuất hiện, hạ xuống hóa thành bóng dáng một lão giả tóc trắng, thân mặc hoàng bào toát lên khí chất quân vương.

“Bạch Y, ngươi vừa rồi có đến thăm nàng ta?” Lão già này chính là Hồng Thiên Quân, tức Hồng Đế, hắn chậm rãi bước lại gần Bạch Y.

Trông thấy Đạo Tà đang đứng bên cạnh, ngẩng mặt nhìn hắn nhưng lại hơi lộ ra chút bồn chồn, Hồng Quân lập tức bỏ qua, cũng chỉ nghĩ đến là một tên nô tài bình thường.

Đạo Tà lúc này cũng không mấy bình tĩnh, hắn vừa rồi vận dụng đế nguyên che đi hết thảy khí tức tu vi, cộng thêm lực lượng linh hồn che mắt sự soi xét của đối phương. Nhưng có lẽ là do Hồng Đế đang rất quan tâm đến chuyện Cầm Tiên trốn thoát, thế nên không tập trung soi xét hắn kỹ càng cho lắm.

“Lão tổ, vừa rồi ta đúng là có qua thăm sư tôn! Nhưng chỉ một thoáng đã quay lại!” Hồng Bạch Y cúi đầu nói.

“Nàng đã trốn thoát, hẳn ngươi cũng biết chuyện gì đó đi! Nhưng có lẽ ngươi cũng không thể làm gì được. Kẻ giúp nàng trốn thoát cũng phải có thực lực cao cường không kém!” Hồng Quân tỏ ra thở dài, sau đó vung tay điểm trên người nàng một đạo khí tức, sau đó nói: “Thứ này bên người, bất cứ khi nào Cầm Tiên xuất hiện trước mặt ngươi ta đều sẽ biết. Lúc đó cố gắng kéo dài thời gian chờ ta đến!”

Sau đó, hắn lại nhìn một lượt Đạo Tà, ánh mắt khẽ híp lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi là người hầu của nàng? Hoặc người yêu?”

Bên cạnh, Hồng Bạch Y nghe thấy vội giải thích thay: “Lão tổ, đó là kẻ Vũ Ngân muội mới nhận. Nàng để hắn lại chỗ ta tới khi xong việc bên Tế Đàn kia!”

Hồng Quân đánh giá hắn một hồi, sau đó lắc đầu rời đi, rõ ràng là không tra xét được bất kỳ điều gì lạ.

Đạo Tà thở phào: “May mắn thay, Chân ý của ta lại còn có thể hình thành ngăn cách với ngoại giới, khiến cho thân thể hoàn toàn chìm vào u mê, không ai có thể nhìn ra!”

Chân ý của hắn là tự thân sinh ra, cũng không thuộc về thiên địa nên mang theo một loại khí tức tách biệt hoàn toàn, hư vô mờ ảo. Chính vì thế mà những kẻ tu luyện thuận theo thiên địa như Hồng Quân mới không thể phát hiện ra được dị thường.