Dắt Sói Lên Giường

Chương 12: Mạnh Mẽ Chiếm Hữu




Cả người Thẩm Thiên Nhạc đã mệt rã, nhưng đúng như cô nghĩ, Thẩm Quân không có ý dừng lại. Anh bế Thẩm Thiên Nhạc lên đổi một tư thế khác.

Thẩm Thiên Nhạc ngồi trong lòng Thẩm Quân, tư thế mặt đối mặt này vừa ngượng vừa khiến thứ kia vào càng sâu hơn.

Thẩm Quân hôn lấy cô, bàn tay vén những lọn tóc lòa xòa trước ngực dính bết vào người do mồ hôi tiết ra.

"Hah... Hức, đủ rồi dừng lại đi."

"Chưa đủ." Chỉ nghĩ đến việc cô cùng tên Tề Hiên kia thân mật trò chuyện, anh Hiên rồi lại Tiểu Nhạc thì anh lại tức sôi máu lên.

Thân dưới động nhanh hơn, chân Thẩm Thiên Nhạc ôm chặt lấy hông anh không ngừng run rẩy.

"Chị với tên đó có quan hệ gì hả?" Thẩm Quân vừa hỏi vừa ngấu nghiến gò bông đào của cô.

Thẩm Thiên Nhạc rùng mình, nhất thời chưa nghĩ ra tên đó mà anh nói đến là ai.

"Sao không trả lời?"

"Không biết... Ưm."

"Không biết, thân thiết như vậy mà không biết. Đang đùa tôi đấy à?"

Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy Thẩm Quân hình như vừa lấy thứ đó ra, cả người cô nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng cũng kết thúc thật rồi.

Nào ngờ anh lật người cô nằm sấp xuống giường thúc một cái thật mạnh vào trong.

Khoảng trống tức thì bị lấp đầy. Do Thẩm Quân tiến vào quá đường đột nên Thẩm Thiên Nhạc thấy rất đau đớn, nước mắt không tự chủ được cứ thế tuôn ra.

"Hức...hah... Hức." Thẩm Thiên Nhạc siết chặt lấy ga trải giường, mím môi khóc không thành tiếng.



Nghe thấy tiếng bất thường, Thẩm Quân xoay mặt Thẩm Thiên Nhạc lại thì phát hiện cô đang khóc.

Nước mắt làm cho gương mặt Thẩm Thiên Nhạc càng trở nên xinh đẹp, ánh mắt long lanh ngấn lệ kia quả là khiến người ta vừa muốn chà đạp vừa muốn sủng nịnh mà.

Anh ôm lấy mặt cô rồi hôn lên khóe mắt: "Đau lắm sao?"

"Ưm... Đau, cũng không thích làm ở tư thế này..." Làm ở tư thế này thì không thể nào thấy được mặt anh.

Thấy người trong lòng mắt đỏ hoe, anh lại càng muốn ức hiếp cô thêm nhưng vẫn cố kìm lòng. Lật người Thẩm Thiên Nhạc lại, bế cô lên nằm lên người mình, từ từ động thân.

Khoái cảm thay thế đau đớn, tiếng khóc bị tiếng rên thay thế. Cả hai quện vào nhau khiến giọng nói của Thẩm Thiên Nhạc càng trở nên gợi tình. Nó làm Thẩm Quân như muốn nổ tung, cứ thế mà mạnh bạo chà đạp cô gái bé nhỏ không thương tiếc.

"Á, sao nó lại lớn hơn vậy hả?" Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy thứ kia đang lớn hơn bên trong mình. Cô giật mình giẫy ra.

Thẩm Quân thở hắt ra, tay giữ lấy cằm Thẩm Thiên Nhạc. "Mau nói, chị là của ai hả?"

"Ưm..."

"Còn không nói." Anh lại động thân nhanh hơn. Gằn giọng hỏi lại. "Chị là của ai? Hửm?"

"Là... là của cậu... Ưm."

"Vậy tôi tên gì? Mau gọi tên tôi."

"Thẩm... Thẩm Quân. Hức."

Thẩm Quân hài lòng ngậm lấy môi cô: "Từ nay không cho chị ở cùng tên Tề Hiên khốn kiếp đó nữa. Nhìn hai người thân thiết, biết tôi khó chịu lắm không hả?"

Môi Thẩm Quân di chuyển xuống cổ Thẩm Thiên Nhạc cắn mạnh một cái để lại dấu vết đỏ nhạt.



Cảm giác tê dại bao lấy cô, đó vừa là khoái cảm vừa là đau đớn.

Không biết trải qua biết bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại buông tha cho Thẩm Thiên Nhạc.

Cả người cô chi chít dấu hôn, mặc dù đã ngủ thiếp đi rồi nhưng hơi thở vẫn còn gấp gáp không được đều đặn, đôi lúc còn nấc lên vì khóc quá nhiều. Đôi vai gầy được chăn đắp kín khẽ run lên.

Thẩm Quân liếc mắt nhìn. Có phải là anh đã quá đáng rồi không, nhưng nhìn cô cùng người khác thân thiết như vậy anh lại không thích.

Chỉ muốn cô là của riêng mình, muốn cô dựa dẫm vào anh, muốn che chở cô cả đời. Cái cảm giác này cũng là vì năm đó mà có được, cũng chỉ vì cô mà có.

Năm đó gia đình của anh bị sát hại. Nhìn thấy chính ba mẹ mình nằm trong vũng máu hai mắt trợn tròn nhìn mình. Thẩm Quân như chết lặng, sợ hãi cùng đau khổ làm nước mắt anh không thể nào rơi được.

Quản gia ôm anh bỏ chạy nhưng cũng không thể nào thoát được. Ông nắm chặt tay anh gào lên. "Cậu chủ... Cậu nhất... nhất định phải sống. Để báo thù cho phu nhân với... với lão gia. Báo thù cho...cho chúng ta..."

Trong một khoảnh khắc rất ngắn đó thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ. Nhìn từng người mình thương yêu nhất dần chết đi trước mặt mình. Cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào?

Thẩm Quân chạy thục mạng, anh cứ cắm đầu chạy. Chạy cho đến khi mệt lả rồi ngồi gục xuống bên đường.

Hôm ấy trời mưa rất lớn, cả người anh lạnh buốt. Dòng người qua lại tấp nập nhưng lại không hề để ý đến cậu thiếu niên ngồi co ro nơi vệ đường. Máu cùng nước mắt hoà vào nhau. Mặn đắng... Thế giới tươi đẹp đó tưởng chừng đã sụp đổ.

Nhưng rồi cô ấy xuất hiện. Người con gái xinh đẹp mỉm cười hỏi anh có muốn cùng cô về không. Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Quân muốn dựa dẫm triệt để vào một người, muốn được che chở bảo vệ. Cũng có người không rời bỏ anh.

Khoảnh khắc nắm tay người đó anh chợt thấy một tia sáng lóe lên. Tia sáng mỏng manh nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trải qua đả kích quá lớn khiển tâm lý của Thẩm Quân trở nên không ổn định. Đêm nào cũng mất ngủ, trong mơ cha mẹ gương mặt đầy máu trợn mắt nhìn anh, cùng với tiếng gào của quản gia vang trong đêm tối. Tất cả đều ám ảnh anh đến tận bây giờ.

Thẩm Thiên Nhạc chính là tia hi vọng mỏng manh ấy. Là cô đã cứu anh, cho anh một cuộc đời hoàn toàn mới. Cho anh cảm nhận được tình yêu, tình thân một lần nữa.

Thế nên người này, dù có ra sao anh nhất định sẽ giữ chặt bên mình, chỉ muốn cô là của riêng anh.