Sáng hôm ấy vẫn còn là nắng mai rực rỡ nhưng đến tối liền biến thành địa ngục.
Cố Ngụy Tiêu ban ngày vẫn còn là thiếu gia nhà họ Cố giàu có, có cha lẫn mẹ, có một cuộc sống no đủ hạnh phúc. Nào ngờ đâu đến tối liền biến thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Cố Thiệu Phong vùi đầu vào công việc, thời gian ít ỏi nhưng cuối tuần nào cũng cố gắng về nhà sớm dẫn Sơ Yên cùng Cố Ngụy Tiêu ra ngoài ăn một bữa rồi cùng hai mẹ con đi chơi, mua sắm.
Hôm nay cũng vậy, Cố Thiệu Phong vừa bước ra khỏi Cố thị đã gọi điện về nhà. "Chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười. "Sao anh còn háo hức hơn em vậy? Không phải ngày nào cũng ăn cơm sao?"
"Xì! Khác chứ. Sao có thể giống được, đâu phải ngày nào cũng được cùng em với Tiêu Tiêu ăn cơm đâu. Thời gian của anh bị đám nhân viên kia chiếm dụng hết rồi."
Sơ Yên nghe câu cuối của Cố Thiệu Phong thì bật cười thành tiếng. "Được rồi. Anh về nhanh nhé!"
Sơ Yên đi nhanh ra sau nhà, bà đẩy cửa ra ngoài vườn gọi. "Tiêu Tiêu à! đừng chơi nữa, mau vào nhà chuẩn bị đi con. Lão Cố sắp về rồi."
Cố Ngụy Tiêu đứng dậy cầm theo cái xẻng xúc đất khẽ cười: "Mẹ à! Con mười lăm tuổi rồi, cũng không còn bé nữa đâu. Nhìn xem, con là đang trồng cây chứ có phải chơi đâu." Cậu vừa nói vừa chỉ vào cái mầm non nhỏ đang vùi trong đất kia.
Sơ Yên nhìn mầm non nhỏ. "Ừm Tiêu Tiêu của mẹ đang chơi trồng cây."
"..."
Cố Ngụy Tiêu bất lực, cậu nhăn mặt đi đến bên cạnh vòi nước rửa tay rồi đặt cái xẻng xuống cạnh cái chậu tưới cây, sau đó quay sang nói với Sơ Yên.
"Con cảm thấy mình nên ở nhà thì hơn. Không nên đi làm kì đà cản mũi."
Sơ Yên: "...?"
Cố Ngụy Tiêu: "Cẩu độc thân cũng cần được yêu thương mà. Đã bị người ta nói là bóng đèn công xuất lớn thì thôi đi, lại còn phải ăn cẩu lương của đôi vợ chồng già."
Sơ Yên phá lên cười gõ vào đầu Cố Ngụy Tiêu một cái rõ mạnh. "Ai là đôi vợ chồng già hả? Ai nói con là bóng đèn công xuất hả?"
Cố Ngụy Tiêu: "Ngoài Lão Cố của mẹ ra thì còn ai vào đây nữa."
Lúc này Cố Thiệu Phong cũng vừa về tới nghe được câu này thì vô cùng bất mãn. "Không có chuyện đó mà. Nếu con không làm thì không ai nói được con hết." Cố Thiệu Phong giở giọng vô tội đổ tội lỗi hết lên đầu Cố Ngụy Tiêu. Nghe cứ như là mọi lỗi lầm cậu gây ra vậy.
Tại nhà hàng.
Cả ba người trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Cố Thiệu Phong hỏi tình hình học tập của con trai sao rồi.
Dù sao cũng sắp chuyển cấp rồi nên ông muốn nhắc nhở cậu phải chú tâm học tập chứ đừng quá ham chơi.
Cố Ngụy Tiêu còn đang cảm thấy ông hôm nay có chút khác thì đã nghe Cố Thiệu Phong hỏi.
"Không biết cấp ba thế nào? Chơi vui bằng cấp hai không?" Nghe câu này xong thì đây đúng là ba của cậu rồi.
Cố Ngụy Tiêu hết cách. "Hai người giống nhau thật đấy, con đi học chứ có phải đi chơi đâu. Nhắc con đừng ham chơi nhưng lại muốn biết cấp ba chơi có vui không."
Cố Thiệu Phong cười khẩy. "Giống lắm sao? Ừm vậy thì càng giống càng tốt. Tốt nhất là giống hết đi."
Sơ Yên nghe câu này của ông thì mỉm cười, dưới bàn ăn đạp vào chân ông một cái.
Cố Ngụy Tiêu nhìn hai con người này trước mặt mình không kiêng dè chút nào, cứ thế mà thể hiện tình cảm, đột nhiên thấy mình giống Pikachu sắp tiến hóa thành bóng đèn công xuất lớn đến nơi như lời Cố Thiệu Phong nói.
Cả gia đình cười nói vui vẻ suốt bữa ăn, lúc ra về Cố Ngụy Tiêu có thấy một chiếc xe tải đi theo sau xe mình nhưng cậu không dễ ý, cứ nghĩ là do cùng đường.
Cho đến khi đã về đến tận nhà rồi cậu vẫn thấy cái xe đó. Nó dừng lại cách nhà cậu khoảng chừng 5m. Một khoảng cách rất gần.
Cố Thiệu Phong bước xuống xe trước thì cùng lúc người trên xe tải kia cũng bước xuống theo. Trên tay hắn cầm một con dao lao thẳng về phía ông.
Sơ Yên nãy giờ vẫn ngồi trong xe không biết đã lao ra ngoài từ lúc nào, lớn tiếng hét gọi quản gia rồi lao thẳng về phía tên cầm dao kia đỡ cho Cố Thiệu Phong.
Quản gia từ trong nhà chạy ra tay chân run rẩy, gào lên gọi vệ sĩ. "Người đâu, mau ra đây."
Nhưng nào ngờ sau thùng xe tải kia hơn chục người đàn ông cầm theo súng nhảy ra chạy vào trong nhà xả súng giết người. Vệ sĩ nhà họ Cố không nhiều cũng chỉ có chục người, tất cả đều rất giỏi võ nhưng làm sao có thể đấu lại người có súng được.
Cảnh tượng hỗn loạn, ý thức của Cố Ngụy Tiêu dường như cũng mất dần. Cậu ngồi trong xe nên hầu như những người bên ngoài đều không biết.
Ba mẹ nằm trong vũng máu thoi thóp, cả biệt thự họ Cố nhuộm đỏ màu máu tươi. Cảnh tượng đáng sợ nhất trong suốt mười lăm năm cuộc đời cậu từng thấy.
Cố Ngụy Tiêu hoàn hồn chạy ra ngoài tiến về phía ba mẹ. Đột nhiên tay cậu bị tóm lấy, nhất thời cả cơ thể cậu chấn động, vùng vẫy định trốn thoát.
Quản gia nắm chặt tay cậu. "Cậu chủ, đi... đi thôi. Nơi này không thể nào ở được nữa."
Cố Ngụy Tiêu tròn mắt nhìn dịch thể từ cơ thể ba mẹ dần bị rút cạn nhuộm đỏ mặt đường. Để mặc cho quản gia cứ thế vừa lôi vừa kéo cậu đi.